Tráng Sĩ, Nóc Nhà Ngươi Có Lưu Manh

Chương 4: Nấu ăn (một)




Nguyên là Phương Tiểu An cũng không có hứng thú nghe hai người đối thoại, cho nên hắn ngồi dậy từ trên giường. Trên đầu nhất thời yên tĩnh, hắn nghĩ Lãnh Cầm đang nhìn về phía nơi ở của Huyện lão gia. Đến khi Phương Tiểu An mặc xong y phục, cột tóc đằng sau gáy, mới nghe thấy Lãnh Cầm nói: “Nếu ta nói là ta đã biết Huyện lão gia từ trước thì ngươi nghĩ thế nào?”

“Không có khả năng…” Trong giọng nói của Đinh Việt rõ ràng có ý không thể tin, “Phải biết là năm nay Huyện lão gia mới đến trấn Lâm Nhân, nghe nói là một vị công tử nhà giàu, lão đại làm sao có thể biết từ trước…”

“Lão đại nhà ngươi không nên biết công tử nhà giàu sao?” Giọng nói Lãnh Cầm kéo theo tiếng Đinh Việt kêu đau đớn, Phương Tiểu An không biết nàng làm cái gì, nhưng nhất định là đã động thủ với Đinh Việt. Đợi cho Đinh Việt không hét lên nữa, nàng mới lại nói: “Đinh Việt, ta nói thật, ta đã quen vị Huyện lão gia này, chẳng những biết mà chúng ta còn lớn lên cùng nhau từ nhỏ.”

“A?” Đinh Việt nhất thời nghẹn lời.

Lãnh Cầm tiếp tục nói: “Thôi, dù sao hiện tại ta ở trấn Lâm Nhân thành cái dạng này, không bằng không biết thì hơn.”

“Cái dạng này có gì không tốt? Lão đại người là bá chủ một phương của trấn Lâm Nhân! Người dẫn theo huynh đệ ở trấn Lâm Nhân chống lại tên gia hỏa Hoa Mạc kia! Hiện tại người có bao nhiêu uy vũ chứ! Chúng ta còn chờ cùng người đồng khởi mở một đường máu ở trấn Lâm Nhân…” Giọng của Đinh Việt vốn chói tai hơn so với người ngoài một chút, lúc này lại mang theo một chút sôi trào háo hức. Nhưng mà Lãnh Cầm chỉ dùng một chữ trả lời hắn: “Cút!” Lập tức trên đầu lại là một trận gào thét mới.

Lúc này Phương Tiểu An đã mặc xong áo ngoài, mò mẫm trong phòng một hồi mới tìm được túi gấm mang theo trên người lúc được cứu. Hắn sờ sờ túi gấm, túi gấm nặng trịch, những thứ đồ bên trong tựa hồ không bị thiếu.

Lúc này, giọng nói ở phía trên của Lãnh Cầm lại vang lên: “Kỳ thật…Chẳng những ta có quen với Huyện lệnh, mà ta còn quen biết Phương Tiểu An.”

“Cái gì?” Thanh âm của Đinh Việt cao hơn một tiếng, một chốc im lặng qua đi, lại nghe hắn nói: “Lão đại, người thật sự quen biết cái tên mập kia sao?”

“Đúng vậy.”

Đột nhiên không thấy Lãnh Cầm nói gì, Phương Tiểu An đang muốn mở túi gấm ra cũng dừng lại.

Sau một khắc, Lãnh Cầm mới nói tiếp: “Hắn là lúc ta mười tuổi gặp ở một quán rượu nhỏ. Lúc đó buổi tối ta không ngủ được nên trốn khỏi tầm mắt của cha ta, chạy vào phòng bếp của quán rượu tìm đồ ăn.”

Phương Tiểu An ho nhẹ một tiếng, tuy không có ai bên cạnh hắn nhưng mặt hắn vẫn đỏ bừng.

“Lão đại, thật sự người phải tới phòng bếp trộm đồ sao? Mười tuổi đã đi ăn trộm đồ, không hổ là lão đại!” Đinh Việt ha ha cười ầm lên.

Sắc mặt của Phương Tiểu An có chút cứng ngắc, xem ra sùng bái của Đinh Việt với Lãnh Cầm đã đến trình độ gần như si mê rồi.

Lãnh Cầm không để ý tới Đinh Việt, nói tiếp: “Ừm, lúc đó ta vốn tưởng rằng nửa đêm trong phòng bếp không có người, nhưng lúc ta mở cửa phòng bếp, ta đã nhìn thấy ánh dao.” Một trận hít khí lạnh truyền đến, Đinh Việt hồi hộp nói: “Là mập mạp, à Phương huynh đệ gặp nguy hiểm? Có người muốn giết hắn? Người hăng hái làm việc nghĩa cứu hắn?”

Trong phòng, tay của Phương Tiểu An đang cầm túi gấm run lên, sau đó hai vai cũng bắt đầu run rẩy – vì không muốn hai người trên kia nghe thấy tiếng của hắn, nên hắn cố gắng nén lại tiếng cười.

Qủa nhiên Lãnh Cầm lập tức cắt ngang suy nghĩ lan man của Đinh Việt: “Làm sao lại kích thích như vậy? Là Phương Tiểu An chặt cá mà thôi.”

“A?” Đinh Việt tựa hồ hơi sửng sốt.

Lãnh Cầm lại nói: “Lúc đó Phương Tiểu An tuyệt đối không giống bây giờ, huynh ấy cực kì gầy, rất đẹp mắt, cho nên ngày đó ta cứu Phương Tiểu An mới không nhận ra huynh ấy.”

“Cực kì…gầy? Lão đại, người thật sự không nhận lầm người chứ?”

“Không, cái hương vị kia ta sẽ không quên.” Lãnh Cầm nói những lời sau này, lại dừng một chút, sau đó nói: “Ta đoán Phương Tiểu An là người thừa kế của đầu bếp ở thiên hạ đệ nhất lâu. Hương vị huynh ấy làm ra chỉ cần nếm qua thì cả đời này sẽ không quên.”

“Tối hôm đó, Phương Tiểu An làm canh cá cho ta ăn, cho nên về sau…” Ho nhẹ một tiếng, giọng nói của Lãnh Cầm có hơi chút xấu hổ: “Không nói nữa, ta không nói cho ngươi được đâu.”

Phương Tiểu An đã sớm khôi phục lại bình tĩnh, hắn mở túi gấm lấy dây thừng ra, lấy một vài thứ ra ngoài, sau đó chuẩn bị mở cửa ra ngoài.

Lúc này trên đỉnh đầu lại truyền đến âm thanh, là giọng nói của Đinh Việt: “Lão đại! Người không thể đi! Trước tiên hãy nói hết ra đi! Phương huynh đệ, hắn làm sao vậy?”

Giọng nói của Lãnh Cầm có chút không kiên nhẫn, nhưng nàng vẫn nói tiếp: “Lúc đó ta vẫn còn quá nhỏ ngươi biết không? Cho nên về sau ta cho rằng huynh ấy là thần tiên ở phòng bếp, ta gọi huynh ấy là Diện Ngư ca ca (canh cá), ta cho rằng trong thiên hạ mỗi một phòng bếp đều có một vị thần tiên, tất cả đều có bộ dáng đẹp như huynh ấy, mỗi tối bọn họ sẽ xuất hiện, làm món ăn gì đó cho mọi người ăn!”

“…” Đây là Đinh Việt.

“…” Đây là Phương Tiểu An ở trong phòng.

Vô thức sờ lên khuôn mặt đầy thịt béo của mình, sắc mặt Phương Tiểu An trở nên phức tạp. Hóa ra hắn đã từng bị tưởng nhầm thành thần tiên hạ phàm sao? Khó trách khi Lãnh Cầm biết hắn là Diện Ngư ca ca lại có biểu tình quỷ dị như vậy.

Đó là…Mộng đẹp bị giẫm nát sao?

“Ta biết ngay ngươi sẽ có phản ứng thế này mà!” Giọng nói Lãnh Cầm cực lớn xuyên thấu từ trên đỉnh đầu truyền tới, sau đó là tiếng kêu sợ hãi của Đinh Việt.

.

.

Đợi tới khi Lãnh Cầm xuống khỏi nóc nhà, Phương Tiểu An đã không có trong phòng nữa.

Nghiêm mặt lạnh nhìn vào trong phòng mở rộng cửa của Phương Tiểu An, Lãnh Cầm không nói câu này. Đinh Việt đi theo sau Lãnh Cầm, nhìn thấy phòng trống không, hắn dè dặt mở miệng: “Lão đại… Người nói xem Phương huynh đệ này, hắn cảm thấy ở trong khách điếm tự sát không chết được cho nên đã đi ra bên ngoài tự sát sao?”

“Không có khả năng!” Lãnh Cầm nhìn hắn một cái.

“Làm sao lão đại người biết không có khả năng?” Đinh Việt hơi tò mò nhìn Lãnh Cầm.

Im lặng một chút, Lãnh Cầm đi vào trong gian phòng nhìn nhìn, đợi tới khi nàng nhìn thấy túi gấm trên bàn bị người mở ra, nàng nói: “Bởi vì huynh ấy đã đáp ứng ta, trước khi báo ân nhất định không tự sát.” Nàng vô cùng khẳng định, không ngờ lại làm Đinh Việt càng thêm giật mình, hắn hỏi: “Lão đại, người chắc chắn hắn không tự sát sao?”

“Ừ, ta đoán kỳ thật huynh ấy cũng không thật sự muốn chết.” Lãnh Cầm cầm lấy túi gấm trên mặt bàn, tựa hồ hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn không lấy thứ gì từ bên trong túi gấm ra. Tiện đó nàng nói tiếp: “Ta cảm thấy nếu huynh ấy thật sự muốn chết thì sẽ không tự sát nhiều lần mà vẫn không chết được.”

“Vậy…” Đinh Việt trợn to mắt, không phải thật sự muốn chết lại tự sát nhiều lần như vậy, nếu Phương Tiểu An thật sự như vậy thì cũng coi là một đóa kỳ hoa.

Lãnh Cầm than nhẹ một tiếng: “Có lẽ…Chính huynh ấy cũng mâu thuẫn, muốn chết mà mỗi lần đều do dự, cho nên mặc kệ tự sát như thế nào cũng không chết được.”

Đinh Việt nghĩ một chút, thật sự không cách nào lý giải loại suy nghĩ này, cho nên hắn đành hỏi: “Nếu vậy bây giờ chúng ta làm cái gì?”

“Nên làm cái gì thì làm cái đó.” Lãnh Cầm xoay người trở lại phòng của mình.

Đinh Việt cực kỳ mơ hồ.

Bất quá Lãnh Cầm nói cũng không có gì sai, Phương Tiểu An chính xác không có ra ngoài tìm chỗ tự sát.

Trước bữa cơm trưa, Phương Tiểu An cầm một con cá trong tay trở về từ bên ngoài.

Lãnh Cầm và Đinh Việt đều đã đói bụng, ra khỏi phòng lại nhìn thấy Phương Tiểu An trở về từ bên ngoài, ngớ người ra một lúc, Lãnh Cầm mới nói: “Huynh đi ra ngoài làm cái gì vậy?”

Phương Tiểu An thẹn thùng tựa hồ trở nên nghiêm túc, nghe thấy Lãnh Cầm nói chuyện với hắn, hắn hơi lùi lại nửa bước, sau đó mới mở miệng: “Ở phòng bếp không có gia vị, rất nhiều đồ ăn đã hỏng, ta đi ra ngoài đổi tiền, mua một chút gia vị, còn có cái này.” Hăn chỉ chỉ vào con cá đang ở trên tay mình.

Biểu tình của Lãnh Cầm có chút run sợ, sau đó nhìn nhìn con cá gật gật đầu. Lập tức nghĩ tới cái gì hỏi hắn: “Trên người huynh có mang theo ngân lượng?”

“Trên người ta chỉ có một chút đồ đáng giá, ta đi cầm đồ.” Phương Tiểu An gật đầu, lập tức đi vào phía trong, có vẻ như muốn đi xuống phòng bếp.

Nhưng hắn chỉ có thể đi được nửa đường. Tay hắn tựa hồ bị người nào đó cầm lấy. Chậm rãi cúi đầu nhìn lại, đã thấy một đôi tay trắng nõn đang đặt lên cánh tay to béo vĩ đại của hắn. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải Lãnh Cầm tươi cười đối diện hắn, nụ cười cực kỳ đẹp: “Ta giúp huynh mang vào, huynh cũng cầm cả đường rồi.”

Ngay sau đó, mặt Phương Tiểu An nháy mắt đỏ bừng.

Lãnh Cầm run bần bật, thiếu chút nữa đã quên Phương Tiểu An sợ hãi nàng đụng chạm. Nàng nhanh chóng buông tay Phương Tiểu An, vô tội nói: “Được rồi, huynh cầm đi, ta không tranh với huynh.”

“Ừm, tốt.” Phương Tiểu An chỉ đáp hai chữ, sau đó hắn yên lặng cầm theo con cá vào bếp.

Đinh Việt thấy cả quá trình, lúc này mới mới chen miệng vào: “Lão đại, cái người mập này hình như cực kỳ sợ hãi người.”

“Thật?” Lãnh Cầm liếc nhìn hắn.

Đinh Việt vô cùng thành khẩn gật đầu nói: “Thật sự, mỗi lần chỉ cần hắn bị người chạm vào sẽ đỏ mặt, nhưng hắn bị ta đụng chạm nhiều như vậy mà mặt cũng chưa từng đỏ.”

Lãnh Cầm không muốn nhiều lời, chỉ nói: “Hình như hắn thay đổi rất nhiều so với trước đây.” Lúc trước cũng không thấy Phương Tiểu An đỏ mặt.

Hai người lại nói vài lời nữa, sau đó đi làm việc của từng người. Không lâu sau, lại ngửi thấy hương thơm từ trong phòng bếp bay ra. Lãnh Cầm ôm hai tay trước ngực đứng ở đầu cầu thang lầu hai, sắc mặt phức tạp ngửi hương vị kia.

“Thơm quá.” Đinh Việt đứng một bên không khỏi thốt lên.

“Đúng vậy, rất thơm.” Lãnh Cẩm lên tiếng, đúng là hương thơm trước đây, đã không biết bao năm không ngửi qua rồi.

Hai người đợi một lúc mới nhìn thấy Phương Tiểu An bê một bát canh cá ra khỏi. Phương Tiểu An mặt dày bừng bừng nhiệt khí, không thấy rõ biểu tình, chỉ có đôi mắt kia vô cùng chăm chú nhìn đường trước mắt, như sợ hãi đụng phải bàn sẽ làm rơi bát trong tay.

Suy nghĩ một chút, Lãnh Cầm đi qua, không để ý khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng của Phương Tiểu An, túm lấy bát canh cá từ trong tay hắn: “Để ta.”

Nàng đặt bát canh cá lên bàn, quay đầu nhìn lại Phương Tiểu An còn đang đứng sững ở đó, mỉm cười: “Còn không mau qua đây?”

“Ừm.” Phương Tiểu An chỉ nói như thế, trầm mặc ngồi xuống cạnh bàn. Mà Đinh Việt cũng không cần Lãnh Cầm gọi, trực tiếp ngồi xuống. Ba người cùng ăn cơm, ăn cá, uống canh cá, thi thoảng Đinh Việt lại kể những chuyện lớn nhỏ sắp xảy ra ở trấn Lâm Nhân, không khí cũng không hề lúng túng gượng gạo.