Tráng Sĩ, Nóc Nhà Ngươi Có Lưu Manh

Chương 30: Chiên (ba)




Trong lòng còn nhiều suy đoán nhưng Lãnh Cầm vẫn quyết định hỏi: “A Tú, lời huynh nói…” Là có ý gì.

Nhưng nàng ngước mắt lên nhìn mới phát hiện ra, Du Tú đang tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, bộ dáng giống như sẽ không giải thích gì.

Lãnh Cầm cực kỳ bức bách, bỗng nhiên nhớ ra mình đã từng nói mặc cho ai làm gì cũng sẽ không cảm thấy bức bách. Càng khổ đau hơn là lại thấy bức bách vì sắc đẹp trước mắt, Lãnh Cầm sau một lúc sửng sốt, không biết ma xuy quỷ khiến gì lại nói một câu: “Huynh là muốn…Gả cho ta sao?”

“Khụ.” Dù Du Tú là người như vậy nhưng nghe những lời này của Lãnh Cầm cũng sững sờ một chút, im lặng, Du Tú cười nhẹ nói: “Muội giả say, không phải là để hỏi ta có thích muội hay không sao?”

“Huynh…” Lãnh Cầm mím chặt môi tránh cho mình kinh hãi kêu lên, trong đầu nghĩ cách nhưng đã thiên hồi bách chuyển (*) rồi. (Không thể thay đổi)

Du Tú nhìn bộ dáng của Lãnh Cầm, cũng không ép hỏi nàng, chỉ lẳng lặng nhìn, bên trong đôi mắt trong suốt chỉ có ảnh ngược của nàng.

Cuối cùng Lãnh Cầm đã rõ ràng tâm tư của Du Tú, một người quấy nhiễu lâu như vậy, suy tư lâu như vậy cũng đã hiểu rõ vấn đề, giờ khắc này, Lãnh Cầm đã có chút ngỡ ngàng.

Không thể nói rõ bởi vì sao, Lãnh Cầm chỉ cảm thấy, có thứ gì đó thất bại rồi.

Nhưng rõ ràng là nàng lên thỏa mãn.

“Lãnh Cầm.” Du Tú đột nhiên mở miệng, gọi một tiếng.

Lãnh Cầm giơ tay lên, nhưng nửa đường lại lùi lại, nhìn thấy Du Tú vẫn đứng yên tại chỗ, nàng mới không chắc chắn nói: “Du Tú, huynh có biết huynh đang nói gì không? Huynh có biết người trước mặt huynh là ai không? Huynh…Thật sự thích ta?”

Đúng rồi, cảm giác không thỏa mãn này nhất định là do chuyện xảy ra quá mức bất ngờ, cho nên mình mới không yên tâm. Lãnh Cầm tự nói thầm trong lòng.

Du Tú chớp chớp mắt, lại không mở miệng, dường như muốn tự Lãnh Cầm từ từ nghĩ rõ ràng.

Lần đầu tiên Lãnh Cầm cảm thấy đầu mình không đủ dùng, toàn bộ suy nghĩ đều bị khuấy đảo lên, chỗ vướng mắc không rõ là vì cái gì.

“Ta…” Lãnh Cầm từ từ buông tay xuống, cánh tay kia rõ ràng đang run rẩy…

Cho tới giờ một Lãnh Cầm mạnh mẽ như vậy, cũng chỉ có loại thời điểm này mới có thể run rẩy.

Dường như trong đầu đều trống rỗng, Lãnh Cầm há miệng thở dốc nói: “Ta…Ta cũng thích A Tú, từ lúc còn rất nhỏ đã bắt đầu, ta đã muốn lấy huynh về nhà. Không cho huynh nhìn cô nương khác, cũng không để cô nương khác nhìn huynh…”

Chỉ là, tới lúc nói ra những lời này, Lãnh Cầm mới phát hiện lời nói và tình cảm của mình có chút bất đồng.

Thật lâu thật lâu trước đây, nàng thật sự đã nghĩ như vậy, nhưng mà…

Còn hiện tại?

“Lãnh Cầm?” Du Tú cười hì hì, đi lên phía trước khẽ chạm vào trán Lãnh Cầm. Trên trán Lãnh Cầm vốn có tóc mái, Du Tú vừa chạm vào, tóc kia cứ như vậy buông xuống, thêm một chút quyến rũ.

Nụ cười của Du Tú vẫn treo trên khóe môi. Mà lúc Lãnh Cầm ngơ ngẩn nhìn Du Tú, phát hiện ra mình đã từng nói cái gì mà không xứng với Du Tú, lo lắng Du Tú không thích mình, những lời đó kỳ thật chỉ là lấy cớ.

Nếu thế thì, rốt cuộc nàng do dự cái gì?

Du Tú không biết đã nhìn ra mơ màng trong mắt Lãnh Cầm, vẫn không để ý lắm, hắn khẽ nói: “Lãnh Cầm, ngày mai ta sẽ trở lại.”

“Ngày mai?” Lãnh Cầm lẩm bẩm.

Du Tú cười nhẹ, thu lại bàn tay, gật đầu nói: “Ừm, ngày mai.”

.

.

Vì thế cả ngày hôm đó, Lãnh Cầm đều trải qua trong hoảng hốt.

Mãi cho tới buổi tối.

Theo thói quen ngồi trong phòng bếp, Lãnh Cầm vẫn như cũ ăn cháo mà Phương Tiểu An đã chuẩn bị, bộ dáng tâm sự nặng nề.

Vốn rằng Lãnh Cầm cảm thấy mình không xứng với Du Tú, nhưng vẫn nhịn không được chú ý tới hắn, hi vọng Du Tú cũng thích mình. Sau đó Phương Tiểu An gợi ý cho nàng, muốn nàng giả say để Du Tú nói ra lời trong lòng. Chiêu giả say này thất bại, nhưng Du Tú đã nói ra lời thật lòng.

Nhưng những lời thật lòng này, tuy rằng chính là lời trước kia nàng muốn nghe, nhưng lại khiến nàng nảy sinh cảm xúc không rõ ràng.

Rốt cuộc là vì cái gì.

Lãnh Cầm đột nhiên đặt hai tay lên bàn, vùi đầu vào trong vòng tay.

Không biết đã qua bao lâu Lãnh Cầm mới ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu đã thấy bóng đen đứng ngoài cửa sổ, bởi vì ánh sáng đèn trong phòng bếp nên đã in bóng trên cửa sổ. Lãnh Cầm chớp mắt một cái chợt ngẩn ra, nghĩ nghĩ một chút rồi khẽ gọi: “Tiểu An, vì sao huynh không vào?”

Người bên ngoài là Phương Tiểu An, hoàn toàn không cần nghi ngờ, bởi vì ngoại trừ Phương Tiểu An, không ai có bóng dáng khổng lồ như vậy.

Người nọ ở bên ngoài quả nhiên có thân hình to lớn, không lâu sau, cửa phòng bếp bị đẩy ra, Phương Tiểu An mặc một bộ y phục áo vải xám rộng rãi đứng ở cửa, vẻ mặt vẫn trầm tĩnh như cũ, không nhìn ra cảm xúc gì.

“Vì sao không tiến vào?” Lãnh Cầm hỏi lại.

Không phải ảo giác, Lãnh Cầm rõ ràng cảm thấy mình có chút khác thường so với ngày thường. Ngày thường nàng sẽ không nghĩ nhiều, không bao giờ cảm thấy trên gương mặt Phương Tiểu An có mang theo chút ai oán.

Có lẽ là căng thẳng, căng thẳng vì mình có lẽ sẽ ở cùng một chỗ với Du Tú, làm nương tử chưa qua cửa.

Phương Tiểu An không nói gì, chỉ từ từ bước về phía Lãnh Cầm, cầm bầu rượu lên, uống một ngụm.

“Ừm?” Lãnh Cầm thật lâu không có được câu trả lời, không khỏi nhíu nhíu mày.

Phương Tiểu An nhìn vẻ mặt của nàng, cuối cùng cười nhẹ nói: “Như thế nào? Ngài ấy nói thế nào?”

“Huynh ấy nói huynh ấy…Thích ta.” Lãnh Cầm nghiêng đầu nói một câu.

Nụ cười của Phương Tiểu An cũng không tan biến, thản nhiên nói: “Ừm.”

Nói xong từ này, hắn lại không mở miệng, mà Lãnh Cầm vốn còn đang muốn nói tiếp lại bị từ “Ừm” này ngăn lại toàn bộ. Thật lâu sau, Phương Tiểu An mở miệng nói: “Như thế ta nên chúc mừng cô và ngài ấy, ngài ấy cuối cùng cũng thích cô.”

“Đúng vậy, A Tú thích ta, ta nằm mơ cũng muốn đáp án này.” Lãnh Cầm mấp máy môi, sắc mặt dưới ánh đèn không biết vì sao lại hơi đỏ ửng.

“Giấc mơ trở thành sự thật có cảm giác rất tốt hả?” Phương Tiểu An cúi đầu nhìn bầu rượu trong tay mình.”

Lãnh Cầm bật cười, nàng túm lấy bầu rượu trong tay Phương Tiểu An, nói tiếp: “Ta cũng không biết vì sao, lúc nghe A Tú nói thích ta, ta lại không cao hứng như tưởng tượng, ta còn nghĩ ta sẽ cao hứng tới nỗi không nói nên lời, ta vẫn cho rằng như vậy…”

“Nhưng mà, vậy mà ta, so với tưởng tượng của ta lại bình tĩnh rất nhiều…Tiểu An, ta thậm chí còn không biết rốt cuộc mình muốn cái gì nữa.” Lãnh Cầm yên lặng cúi đầu nói, nhưng không nghe thấy tiếng trả lời của Phương Tiểu An.

Nàng hơi khó hiểu nhìn Phương Tiểu An, lại nhìn thấy Phương Tiểu An đang đỏ bừng mặt nhìn bàn tay trống không của hắn.

Vốn trong tay cầm bầu rượu, nhưng bầu rượu đã bị Lãnh Cầm đoạt mất rồi.

Lãnh Cầm nghĩ nghĩ một lát liền hiểu rõ khi mình cướp bầu rượu trong tay Phương Tiểu An đã không cẩn thận chạm vào tay hắn, cho nên…Phương Tiểu An lại đỏ mặt rồi. Rất lâu chưa từng trêu đùa Phương Tiểu An, Lãnh Cầm đúng là thiếu chút nữa đã quên Phương Tiểu An khẽ đụng liền đỏ mặt.

Trong lòng đang có rất nhiều suy nghĩ toán loạn đột nhiên biến mất, Lãnh Cầm bật cười “xì” một tiếng.

Phương Tiểu An nghe thấy tiếng cười của Lãnh Cầm lại càng đỏ mặt, hắn bất đắc dĩ nhìn phản ứng của Lãnh Cầm, gắt gỏng: “Vì sao lại mất hứng?”

Tiếng cười của Lãnh Cầm dần dần nhỏ lại, nàng chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Phương Tiểu An, thật lâu sau mới thở dài một tiếng nói: “Không biết, ta thật sự không biết, có lẽ vì ta quá tham lam, ta nghĩ là chưa đủ thôi. Tiểu An, huynh có nguyện vọng gì không? Có muốn thực hiện không.”

“…Có lẽ là có.” Phương Tiểu An nặng nề lên tiếng.

Lãnh Cầm chớp mắt, vẻ mặt tò mò nhìn Phương Tiểu An.

Trong lòng Phương Tiểu An hiểu rõ nàng muốn hắn nói ra nguyện vọng của mình, hắn cũng không giấu diếm, nói ra: “Nguyện vọng lớn nhất của ta, là một ngày nào đó có thể ung dung cường đại đứng trước mặt cha ta, chỉ trích ông ấy, vì sao lại đối xử không công bằng với ta như vậy.”

Lãnh Cầm nhịn không được cảm thấy buồn cười, xem ra người bình tĩnh như Phương Tiểu An cũng ẩn dấu một nguyện vọng như vậy.

Còn không đợi Lãnh Cầm đặt câu hỏi, Phương Tiểu An lại mở miệng: “Vẫn còn một nguyện vọng nữa, gần đây mới bắt đầu.”

“Ừm?”

“Ta muốn, thử một thứ, có lẽ là một người, có lẽ là một loại tình cảm.” Lúc Phương Tiểu An nói những lời này đã nhìn Lãnh Cầm, đôi mắt đen láy của hắn khiến trong chớp mắt Lãnh Cầm đã nghĩ tới ánh mắt của Du Tú nhìn nàng vào ban ngày.

Cũng giống nhau trong suốt nhưng đen láy, cũng giống nhau, trong đáy mắt ẩn chứa thứ tình cảm không biết tên.

Nhưng lại bất đồng, có thứ gì đó không giống như vậy.