Trăng Sáng Và Em

Chương 13




Edit: Thanh Vy

Thị trấn Đồng là một thị trấn nhỏ điển hình ở Giang Nam, có núi có sông, không khí tươi mát, nhưng bởi vì đường núi hẹp, giao thông không thuận tiện, chỉ có một đường quốc lộ miễn cưỡng có thể chứa hai làn xe. Lâm Nguyệt từ bến xe ở thành phố còn phải ngồi xe thêm hai giờ, đi tới đi lui lại dừng một chút, thỉnh thoảng còn phải chờ nhà nông nuôi ngỗng dẫn cả đàn đi qua.

Lâm Nguyệt ngồi ở vị trí phía trước sát cửa sổ.

trên đỉnh núi rừng trúc xanh ngắt, bên bờ ruộng nở bông hoa nhỏ, Lâm Nguyệt không quá thích về nhà, nhưng thấy cảnh sắc quen thuộc, cô vẫn cảm nhận được sự thân thiết của quê nhà. Chú hai tính tình yếu đuối sợ vợ, thím hai tính tình không tốt lắm, ở nhà thím hai, Lâm Nguyệt cảm thấy mình giống như người ngoài, cũng may trong nhà còn có bà nội, bà nội từ bé luôn yêu thương cô.

“Tới thị trấn Đồng rồi.” Xe dừng, bác lái xe quay đầu thông báo.

Lâm Nguyệt xách hành lý vừa muốn đứng lên, dưới xe có một người đi lên, duỗi tay đoạt lấy hành lý của cô: “Chị, để em xách.”

Lâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn thấy em họ Lâm Phương, học sinh lớp mười hai, mười bảy tuổi, mặt mũi tuấn tú, chẳng qua tính cách hơi lạnh lùng, đối với ai cũng không quá thân thiện. Lâm Nguyệt lên trung học liền ở lại trường, quan hệ với người em họ này cũng không phải thân thiết, nhưng mỗi lần cô từ bên ngoài trở về, em họ đều tới đón cô, giúp cô xách đồ linh tinh, mặc dù một đường không nói được mấy câu.

“Hôm nay không đi học sao?” Lâm Nguyệt ngoài ý muốn hỏi, còn tưởng rằng lịch học lớp mười hai rất căng.

Lâm Phương đã xuống xe, đứng ở trước cửa xe nhìn cô: “Được nghỉ ạ.”

Lâm Nguyệt cười, sao cô lại quên mất đang trong kỳ nghỉ.

“Bà nội bệnh bao lâu rồi?”

“Mới mấy ngày, ăn cơm làm gì cũng cần người chăm sóc, mẹ em không muốn động tay mới gọi chị về.”

Nghe lời nói thật này, Lâm Nguyệt buồn cười mà nhìn em trai, Lâm Phương nghiêng đầu nhìn về nơi xa, môi mím chặt. Bà nội còn chưa biết chị họ trở lại, ngày hôm qua nó vô tình nghe được mẹ gọi điện thoại.

Lâm Nguyệt biết nhưng không trách, dù sao bà bị bệnh cô vốn nên trở về thăm.

Nhà Lâm Nguyệt ngay gần nhà chú hai, hiện tại bà ở bên này, một ngày ba bữa sang nhà chú giải quyết. Lâm Nguyệt ở ngoài cửa lên tiếng chào chú thím, sau đó trực tiếp về nhà mình. Tuổi bà đã lớn, ở tầng một, khi Lâm Nguyệt vào cửa thấy bà đang duỗi cổ nhìn ra cửa, vì nghe thấy tiếng của cô.

“Thím hai cháu gọi cháu về?” Nhìn thấy cháu gái lớn, bà nội một chút cũng không cao hứng, ngược lại hướng về phía cửa sổ quở trách con dâu: “Ta giúp nó trông cháu trai mấy năm, hiện tại bắt nó hầu hạ ta mấy ngày nó liền ghét bỏ, còn đem cháu gái ở xa gọi về…” Quan hệ mẹ chồng nàng dâu trong nhà là vấn đề khó khăn không nhỏ, con dâu không hiếu thuận, bà nội làm mẹ chồng cũng nóng nảy, xảy ra cãi vã lúc thua lúc thắng.

“Bà ơi bà đừng nói nữa, là con muốn trở về.” Lâm Nguyệt ngồi vào mép giường, cười nịnh bà lão, cẩn thận dò hỏi bệnh tình.

Bà nội thân thể cũng khá khỏe mạnh, chỉ là ngày đó cúi xuống nhặt đồ bị trật lưng, bác sĩ bảo nằm dưỡng trên giường nửa tháng. không phải vấn đề lớn, Lâm Nguyệt yên tâm, ngồi bên mép giường nóichuyện với bà, tâm sự chuyện trong nhà, trường học. Cơm trưa nhà chú hai chuẩn bị để em họ mang tới, nó cũng ăn cùng bên này. Buổi chiều bà ngủ rồi, Lâm Nguyệt sang nhà bên ngồi một lát, đưa cho thím hai một ngàn đồng xem như tiền thuốc men của bà.

“Nguyệt Nguyệt không cần lo lắng, chúng ta mua cho bà cháu đều là thuốc tốt.” Thím hai nhận tiền, cao giọng nói.

Lâm Nguyệt nhìn chú hai và em họ bên cạnh, về điểm này cũng khá yên tâm.

Thím hai tủm tỉm cười hỏi: “Cơm chiều cháu tự nấu hay là ăn cùng nhà thím?”

Lâm Nguyệt nói tự mình làm, sau đó liền đi.

Chạng vạng Phó Nam gửi tới một bức ảnh, thằng bé đứng giữa một loạt bình sứ men xanh vừa mới nung, cười ngây thơ đáng yêu. Lâm Nguyệt đưa điện thoại tới trước mặt bà giới thiệu học sinh trong lớp mình. Bà nhìn một lúc cao hứng khen: “Đứa nhỏ này vừa nhìn liền biết ngoan ngoãn, khiến người khác yêu thương.”

Lâm Nguyệt cũng cảm thấy vậy, Phó Nam đúng là đứa bé ngoan nhất cô từng tiếp xúc.

“Thế nào, Nguyệt Nguyệt đã yêu ai chưa?” Bà nội cầm tay nhỏ bé của cháu gái, mong đợi hỏi.

Mỗi lần về nhà lão nhân gia đều phải hỏi thăm cái này, Lâm Nguyệt bất đắc dĩ: “Công tác bận rộn, làm sao có thời gian yêu đương, hơn nữa thầy giáo trẻ tuổi trong trường không nhiều lắm, cũng không có cơ hội quen biết.”

Bà nội không tin, cháu gái lớn lên xinh đẹp như vậy, khẳng định không thiếu người theo đuổi.

“Cháu ở bên ngoài, bà muốn quản cũng không quản được, bà dặn dò cháu một câu, có người theo đuổi cháu, nếu cháu cảm thấy thích hợp cũng phải quan sát thêm một thời gian, đừng đơn giản đồng ý, cháu ôn hòa như vậy, bà nội lo cháu ở đó bị thua thiệt.” Sống nhiều tuổi như vậy, cháu trai tự có con dâu quản, bà nội nhớ thương nhất là cháu gái.

Trong lòng Lâm Nguyệt ê ẩm, mặt dán vào tay bà nội, nghiêm túc nói: “Cháu không biết nhìn người, đợi cháu yêu ai sẽ mang hắn tới, bà nội kiểm tra giúp cháu.” cô hy vọng bà nội khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.

Bà nội cười: “Được, bà chờ tới ngày đó.”

không tận mắt nhìn thấy cháu gái gả ra ngoài, bà cũng sẽ không đi.

~

Thành phố Giang, mùng sáu Chu Lẫm đã đón Phó Nam về.

không có Lâm Nguyệt ở đây, buổi tối Chu Lẫm gọi cơm hộp, cơn mưa to trút xuống, người giao cơm chậm chạp chưa tới.

“Cháu đói quá!” Phó Nam nằm trên sô pha kêu thảm thiết.

Chu Lẫm cũng đói, thông cảm người giao hàng ngày mưa vất vả, Chu Lẫm lấy ra một túi bánh quy, mộtlớn một nhỏ lấp tạm vào bụng.

“cô giáo mau trở lại đi, cháu rất nhớ cô.” Ăn hai miếng bánh quy, Phó Nam trừng mắt nói với chú Chu.

Chu Lẫm đang xem bóng đá, không để ý đến nó.

Phó Nam chạy đến bên ban công, đột nhiên rất lo lắng: “cô giáo có mang ô không? Có thể gặp mưa hay không?”

Chu Lẫm lại đút một miếng bánh quy vào miệng.

Phó Nam chạy về chỗ, ngồi trên sô pha gọi điện cho cô giáo, mắt to nhìn chằm chằm màn hình di động, không nhìn thấy chú Chu âm thầm giảm âm lượng TV.

Lâm Nguyệt đang thu thập hành lý ngày mai, quần áo cô mang không nhiều lắm, nhưng bà chuẩn bị mấy món đặc sản bảo cô mang đi. Điện thoại kết nối, nghe được học sinh nghiêm trang dặn dò cô ra cửa phải mang ô, toàn thân Lâm Nguyệt ấm áp: “Ừ, bên chỗ cô giáo cũng mưa, Nam Nam ăn cơm chiều trưa?”

Nhắc tới cái này Phó Nam liền tức giận: “Chú Chu gọi cơm hộp nhưng tới trễ bốn mươi phút rồi.”

Lâm Nguyệt… thương mà không giúp gì được.

“cô giáo mấy giờ đến nơi ạ? Con đi đón cô.” Phó Nam muốn nhanh nhìn thấy cô giáo, cũng thầm chờ mong cô giáo đến buổi sáng, như vậy bữa trưa là có thể ăn đồ ăn cô nấu.

Lâm Nguyệt tính thời gian: “Tầm hai giờ chiều cô đến, Nam Nam ở nhà chờ, cô tự về được.”

“không, con đi đón cô!” Phó Nam kiên trì muốn đi.

Lâm Nguyệt đau đầu, Phó Nam đi như thế nào, còn không phải làm phiền toái Chu Lẫm? Đầu kia di động chỉ có giọng Phó Nam cùng với tiếng bình luận bóng đá, Lâm Nguyệt nhỏ giọng hỏi: “Chú Chu đang ở đâu?” có hay không nghe được Phó Nam nói?

Mới vừa nghĩ như vậy, liền nghe Phó Nam hừ nói: “Chú Chu, cô giáo tìm chú.”

Lâm Nguyệt nháy mắt toát mồ hôi, cô không muốn tìm Chu Lẫm, chỉ là thuận miệng hỏi một chút, đứa nhỏ này…

“Có việc gì?”

Giọng nói đàn ông trầm thấp truyền tới, Lâm Nguyệt sờ trán lúng túng nói: “Vừa rồi Phó Nam nói tới đón tôi, không cần phiền toái như vậy, mai là ngày nghỉ cuối cùng, anh nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Lái xe hai mươi phút không tính là phiền toái, mấy giờ đến nhà ga?”

“thật sự không cần…”

“Hỏi cô giáo cháu mấy giờ đến, chú đi lấy cơm hộp.” Người giao cơm gọi tới, Chu Lẫm đưa trả di động bạn học nhỏ, cũng đánh gãy khách khí của Lâm Nguyệt.

Thái độ Chu Lẫm rất rõ ràng, Lâm Nguyệt đành phải tiếp nhận.

Nhưng mà giữa trưa hôm sau, Phó Nam ngủ trưa quá sâu, đem cô giáo quên sau đầu, Chu Lẫm đứng ở cửa nhìn một lát, không đánh thức bạn học nhỏ, anh viết tờ ghi chú dán lên cửa phòng, một mình đixuống, tới nhà ga trước nửa giờ.

Lâm Nguyệt từ bên trong đi ra, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng một lớn một nhỏ, đi tới đi lui, nhìn đông nhìn tây, phía trước đột nhiên xuất hiện một người, mặc quần lửng ở nhà, tràn ngập phong cách cá nhân, bắp thịt bắp chân khỏe đẹp. Lâm Nguyệt ngẩng đầu, quả nhiên là nhìn thấy gương mặt lạnh lùng mang theo vài phần nhàn rỗi của Chu Lẫm.

“Nam Nam đâu?” cô bất giác khẩn trương, nhìn về phía sau anh.

“Ngủ rồi, không gọi được.” Chu Lẫm hơi khom lưng lấy hành lý hồng nhạt trong tay cô, xoay người dẫn đường.

Lâm Nguyệt bước theo sau vài bước. Cả người Chu Lẫm đều là màu đen, vừa cao vừa cường tráng, lại xách theo hành lý màu hồng, cảm giác không nói được nên lời, hấp dẫn không ít tầm mắt. Lâm Nguyệt không quen trở thành tiêu điểm, cúi đầu nhìn hành lý, nhanh chóng ra tới cửa nhà ga, tiếng mưa rơi càng rõ ràng, Lâm Nguyệt mới ý thức được Chu Lẫm không mang ô, hơn nữa bước chân không hề chậm lại, giống như tính toán dầm mưa đi ra xe.

Lâm Nguyệt vội vàng mở ra chiếc ô màu lam nhạt của cô, bung được ô ra, Chu Lẫm cũng đã đi ra ngoài.

Lâm Nguyệt không chút nghĩ ngợi liền đuổi qua, nỗ lực giơ cao ô che, một nửa che mình, một nửa che trên đầu Chu Lẫm.

thật ra thì xe dừng ngay ven đường, chỉ cách hai mươi bước, Chu Lẫm muốn chạy nhanh, bên cạnh đột nhiên hiện ra một cánh tay nhỏ tinh tế trắng nõn. Chu Lẫm cúi đầu, thấy cô cũng cúi đầu, hình như đang kiểm tra nửa người kia có bị ướt không, tóc dài bị gió thổi loạn, một lọn tóc dán trên mặt càng tôn lên gương mặt trắng nõn mềm mại như cánh hoa.

Quản tốt mình là được, anh không sợ chút mưa này.

Bước khỏi ô của cô, Chu Lẫm chạy nhanh đến sau xe, đặt hành lý vào rồi nhanh chóng ngồi vào ghế điều khiển, đóng xong cửa xe nhìn ra ngoài, thấy cô giáo vẫn còn ngây ngốc trong mưa.

Chu Lẫm ấn còi.

Lâm Nguyệt hoàn hồn, dẫm nước mưa chạy tới, hạt mưa nghiêng rơi, không ngừng rơi trên người cô.

Chu Lẫm mở cửa ghế phụ giúp cô.

Lâm Nguyệt liền đổi lại phương hướng, ngồi phía trước, thu ô đóng cửa, tiếng mưa rơi ầm ĩ bị ngăn cách bên ngoài, lập tức an tĩnh hơn nhiều.

“Ăn cơm trưa chưa?” Chu Lẫm nhìn cô cất ô.

Lâm Nguyệt gật đầu, thật ra cô không ăn, trên tàu cao tốc không có khẩu vị.

“đi siêu thị trước, cần mua đồ ăn.” Chu Lẫm khởi động xe.

trên người Lâm Nguyệt không ướt nhiều, trộm nhìn anh phát hiện trên vai sau lưng Chu Lẫm đều ướt, cô có chút lo lắng: “anh cần về thay quần áo không?”

Chu Lẫm liếc mắt nhìn đầu vai, không chút để ý: “không việc gì, người tôi nóng, một lát là khô.”

Lâm Nguyệt yên lặng thu hồi tầm mắt.

Qua một phút đồng hồ, cô lặng lẽ sờ cánh tay, mát lạnh, không khỏi buồn bực, Chu Lẫm có thể làm khô quần áo, trên người nhiều nhiệt vậy sao?

trên đường kẹt xe, đi gần nửa giờ, xe mới ngừng bên ngoài siêu thị.

Chu Lẫm bước xuống, Lâm Nguyệt vội nhìn sau lưng anh…

Đúng vậy, anh thật sự làm khô được quần áo!