Trăng Sáng Cố Hương

Chương 11-2: BIẾN ĐỘNG (tt)




Trong buồng giam, sau khung cửa sắt nho nhỏ, bóng những bông tuyết nhè nhẹ bay lượn. Chàng lấy từ tay áo ra cây sáo ngọc, kề lên môi mình, tiếng sáo ấm áp tràn đầy tình tứ, chậm rãi du dương bay ra ngoài song cửa, la đà lướt trên bình nguyên bao la phương Bắc, dưới ánh trăng sáng lung linh, như một tia nắng, sưởi ấm cho vùng đất Bắc phương lạnh lẽo giữa buổi đông hàn.

Vầng trăng tỏ treo giữa bầu không, soi sáng cả đất trời. Muôn dặm núi non đều chìm ngập trong bời bời tuyết đổ.

Trên đỉnh núi tuyết phủ trắng xóa, một vầng trăng sáng tròn vành vạnh treo giữa trời đêm. Ánh trăng tràn trề, tỏa đầy mặt đất, khiến tất cả mọi vật trên con đường núi đều thấy rõ mồn một. Trên nền tuyết, mấy bóng đen đang cùng nhau đi nhanh trên con đường lên đỉnh núi.

Gió bấc giật đùng đùng gào thét, từng cơn giá buốt như lưỡi dao lạnh ngắt, mang theo những bông tuyết tơi tả bay cuồng loạn, cứa thẳng vào mặt người. Vân Hy hơi nheo mắt, nhìn xuyên qua những bông tuyết đang bay, thấy bóng những võ nhân đang đi gấp phía trước mặt mình. Mỗi người bọn họ đều mang theo trên lưng mấy trăm viên hỏa lôi đạn, nhưng bất luận là do gió tuyết hay là mang nặng, đều không thể làm chậm được bước chân vội vã của họ. Vóc dáng khỏe khoắn của những võ nhân rảo bước dưới trăng, mục tiêu của họ chính là điểm cao nhất trên dãy Tùng Dương - đỉnh Triêu Dương.

Hôm ấy, chủ soái thủ thành Lý Bá Phong bắt giam những võ nhân Thương Thiên lại, chẳng nói đến Cuồng Đao Khách Cố Lương đùng đùng nổi giận, ngay cả lão nhân u Dương Tiên vẫn được gọi là Võ Si Học Cứu cũng tức giận đến nghiến răng trèo trẹo. Nhưng không lâu sau, Lý Bá Phong lại đích thân xuống ngục, chắp tay thi lễ với các võ nhân Thương Thiên.

“Đã khiến các vị anh hùng phải chịu thiệt thòi. Thực là vì quốc hữu quốc pháp, gia hữu gia quy, các vị từ chối Thái Bình Ước, mấy bận đối địch với quân đội triều đình, nay lại sát hại quan thủ thành Trấn Xuyên tiền nhiệm, hàng loạt sự việc như vậy thực sự là làm khó cho Lý mỗ. Để tránh khỏi bị người điều ra tiếng vào, nắm điểm yếu của mình, cho nên Lý mỗ chỉ có thể dùng hạ sách này, trước tiên phải vờ bắt các vị giam lại, hy vọng các vị anh hùng lượng thứ.”

Câu nói ấy rõ ràng đã đẩy trách nhiệm về phía Triệu Hãn. Võ nhân Thương Thiên trong trận chiến ở Đỉnh Sơn vốn đã kết oán với Triệu gia quân, lại thêm trước đây từng được Hạ Thiên Thu giải thích một lần, nên Cố Lương và các võ nhân đều cảm thấy hối lỗi vì cái chết của quan thủ thành. Giờ đây nghe Lý Bá Phong nói vậy thì cũng ít nhiều cảm nhận được cái khó riêng của ông ta. Chỉ có Vân Hy là hiểu rõ, Lý Bá Phong và Triệu Hãn rõ ràng là một người đóng vai mặt đỏ, một kẻ đóng vai mặt đen, đã bắt giữ không để họ làm càn, lại cho họ một con đường lui, thuận theo lý lẽ mà xoa dịu tâm tư đối nghịch của họ.

“Thực không dám giấu, căn cứ vào tin báo của quân do thám chúng ta, quân Bắc Nhung mấy ngày nữa sẽ phát động cuộc tấn công quy mô lớn, nếu như thành Trấn Xuyên thất thủ, cửa ngõ phía bắc này bị bỏ ngỏ, thì đất thần châu nội địa của chúng ta sẽ nguy to! Các vị anh hùng, trong lúc sinh tử tồn vong này, rất mong chư vị dốc sức tương trợ, giúp thần châu của chúng ta vượt qua kiếp nạn!”

Vừa nói, Lý Bá Phong vừa chắp tay, vái dài trước các võ nhân có mặt xung quanh, thi lễ vô cùng trịnh trọng. Rồi ông ta lại đem thông tin Vân Tiêu cổ lâu đã mang tới đây mấy vạn hỏa lôi đạn nói lại cho họ biết, sau đó trình bày kế hoạch đem hỏa lôi đạn ra gài sẵn trên con đường buộc phải đi qua khi tới quan ải, khiến đại quân Bắc Nhung giẫm phải trận địa mai phục ấy sẽ phải vùi thân dưới tuyết trên Tùng Dương, nhất nhất nói rõ cho các võ nhân được biết, chỉ giấu không để lộ ra nỗi lo lắng và kế ứng đối liên quan đến chuyện có nội ứng.

“Kế hay lắm!” Nghe Lý Bá Phong nói xong, u Dương Tiên vỗ đùi tán thưởng. “Chiêu này chính là chiêu lợi dụng địa thế, mượn thế hiểm trở thiên nhiên vậy! Nếu thực có thể chỉ một trận mà làm tổn thương nặng nề nguyên khí của Bắc Nhung, thì mối nguy từ phương Bắc có thể hóa giải được rồi.”

Các võ nhân bàn bạc sôi nổi, vừa nghe có kế hoạch đánh lui quân địch như vậy, vốn là những người nhiệt huyết trượng nghĩa, ác cảm của họ với Lý Bá Phong đã bớt đi mấy phần. Trong khi mọi người đang bàn bạc xem cách làm ấy có thể được hay không, bỗng nghe một giọng âm trầm, lạnh lùng hỏi:

“Dãy núi Tùng Dương cao lạnh, hiểm trở, những binh sĩ tầm thường không thể vượt qua nổi. Cùng là những người học võ, công việc này sao những võ nhân của Thái Bình minh không làm, lại đem giao cho những võ nhân của Thương Thiên chúng ta?”

Nghe câu chất vấn của Khương Hằng, Lý Bá Phong đáp: “Có câu rằng, nước xa không cứu được lửa gần, hiện võ nhân của Thái Bình minh đang ở cách đây xa tới ngàn dặm. Tuy rằng các phái Xung Tiêu kiếm các, Tử Vân môn, Thụy Kim môn đều đã khẩn trương tới Trấn Xuyên, nhưng dù sao vẫn cần phải ít hôm nữa, trong khi quân Bắc Nhung đã sắp kéo tới đây. Phải phiền các vị anh hùng cũng là vì không còn cách nào khác.”

“Anh hùng? Hơ...” Khương Hằng cười nhạt, nói. “Lúc có thể dùng được thì là anh hùng, lúc không cần dùng thì lại là tên tù dưới thềm. Anh hùng hảo hán gì chứ, toàn một lũ a dua nịnh bợ. Chẳng qua chỉ là muốn chúng ta trèo non lội suối thay cho người của các ông, thay cho các ông đi vào chỗ chết mà thôi.”

Khương Hằng lạnh lùng nói, xoáy đúng vào chuyện phẫn uất của võ nhân Thương Thiên. Không khí xung quanh chợt lặng đi. Vân Hy lặng lẽ nhìn khuôn mặt gầy gò của Khương Hằng, đôi mắt đen sâu hun hút không nhìn rõ tâm tư. Vân Hy và Khương Hằng đã sớm chiều bên nhau gần hai chục năm nay, nhưng Vân Hy vẫn không phân biệt được câu nói của y rốt cuộc là phẫn hận bất bình hay là xuất phát từ ý đồ gì khác. Đúng lúc ấy, Hạ Thiên Thu nãy giờ vẫn đứng yên không nói câu nào bỗng cất lời:

“Khương công tử, xin công tử hãy bình tĩnh, chớ vội. Đúng vậy, việc này thân là võ nhân của Thái Bình minh, môn nhân của Vân Tiêu cổ lâu cũng có trách nhiệm, không thể đùn đẩy cho người khác được. Chỉ có điều đệ tử môn phái thời gian rèn luyện cũng như thiên tư từng người không giống nhau, võ công tích lũy được cũng có khác, không phải ai cũng chịu nổi độ cao khí lạnh trên núi Tùng Dương. Trong khi đó sự việc đang khẩn cấp, trong tình thế gấp gáp này, mới phải nhờ vả vào sự giúp sức của chư vị. Nhưng xin công tử an tâm, Vân Tiêu cổ lâu tuyệt không có ý trốn tránh. Lần hành động này, ta và A Chước cũng sẽ dẫn theo mấy chục đệ tử, cùng đi với các vị.”

Nghe chàng nói vậy, Hà Nhân, u Dương Tiên vẻ mặt đã hơi bình hòa trở lại. Nhưng Cố Lương thì vẫn không nhịn nổi, lập tức đấm mạnh lên mặt bàn, nóng nảy nói: “Thái Bình minh, Bất Bình minh cái gì chứ, trước mắt đừng giở lại mấy cuốn sổ nợ rách nát ấy nữa! Có rảnh thì ra tay giết thêm mấy tên chó Bắc Nhung đi cho rồi!”

Thấy ông ta nghĩa khí uất nghẹn trong lòng, Lý Bá Phong vội nói: “Đa tạ!” Cố Lương lập tức đeo đại đao lên lưng, chau mày nói: “Họ Lý kia, ông nghe rõ đây. Chúng ta bằng lòng ra tay, nhưng không phải là bằng lòng giúp đỡ lũ ưng khuyển các ông đâu, mà là vì hàng ngàn hàng vạn trăm họ áo vải trong ải mà thôi. Đợi đến khi đánh đuổi xong bọn chó Bắc Nhung rồi, chúng ta sẽ đánh với nhau một trận!”

Các võ nhân đang lo lắng cho cả cõi thần châu, tạm gác oán thù xưa cũ sang một bên, theo sự sắp xếp của hai người Lý, Hạ, cùng nhau mang theo hỏa lôi đạn, nhân đêm tối lập tức lên núi Tùng Dương.

Giữa cơn mưa tuyết, nếu là người bình thường, nhất định sẽ khó mà đi nổi một bước. Chỉ những võ nhân mang tuyệt kỹ trong người mới có thể lội trong gió tuyết mà đi. Vạn trượng non cao, ngọn vươn lên mây trời, làm thành một dãy bình phong khổng lồ chắn ngang giữa trời đất. Lội lên đỉnh núi cao tuyết phủ, trời băng đất giá chẳng cần phải nói cũng biết, càng lên trên cao càng trở nên khó thở. Không chỉ có môn nhân của Vân Tiêu cổ lâu, những võ nhân công lực chưa quá bậc trung của Thương Thiên, tuy có nội công tâm pháp, cũng đều phải điều chỉnh lại việc hô hấp hít thở, vậy mà cuối cùng vẫn không chịu nổi, liên tiếp có người bị hôn mê ngã xuống dưới tuyết, lại được những võ nhân tự biết rằng không thể đi nổi, khiêng xuống dưới núi. Đến cuối cùng, còn đủ khả năng trèo lên đỉnh Triêu Dương chỉ còn lại hai mươi ba người.

Đứng trên đỉnh núi, từng cơn gió tuyết điên cuồng mặc sức quất vào người họ, chỉ cần mở miệng ra, liền bị những cơn gió lạnh thấu xương xối vào. Mọi người không có cách nào trò chuyện được, chỉ có thể dùng thủ ngữ mà truyền đạt với nhau. Vân Tiêu cổ lâu có tất cả mười lăm người, tính cả Hạ Thiên Thu và A Chước, lên được đỉnh núi. Còn các võ nhân Thương Thiên chỉ còn lại tám người đứng trong hàng ngũ những người lên được đến đỉnh núi một cách khó khăn.

Hai bên má Vân Hy đã bị lạnh cóng đến mất cả cảm giác. Tuyết đọng lại trên lông mày cô thành một lớp rất dày. Cô gắng sức ngước mắt nhìn, chỉ thấy dưới vầng trăng sáng, một bóng đen lướt bay ngang qua. Đó là con ưng vương của Tần Thiếu Trực nuôi dưỡng bấy nay, bay liệng trên bầu không muôn trượng, trở thành tai mắt nhìn tận chân trời của các võ nhân. Thấy ưng vương không có chút cảnh báo nào, Tần Thiếu Trực vẫy vẫy tay với mọi người, ra hiệu trên núi không có mai phục gì. Thấy động tác của ông ta, Vân Hy không ngăn được thở phào một hơi: Nếu như mọi người có thể thuận lợi vượt qua dãy Tùng Dương một cách an toàn, không phải lo ngại gì thì có thể minh chứng chuyện nội ứng là hoàn toàn không có. Những người ở bên cạnh cô lúc này đều là những đồng đội hảo hữu đã từng cùng nhau trải qua sinh tử. Đặc biệt là Hằng ca, càng là người đồng cam cộng khổ hoạn nạn sống chết cùng nhau, có thể coi như thân thiết ruột rà. Tất cả mọi người ở đây đều là những người cô vô cùng tin cậy không một chút nghi ngờ, là những người bạn sẵn sàng hy sinh tính mạng của mình vì nhau, dù thế nào cô cũng không tin trong số bọn họ lại có kẻ phản đồ bán nước, thông đồng với giặc.

Giờ đây mọi việc đều thuận lợi, tuy đang đứng ở nơi đỉnh núi cực kỳ lạnh giá nhưng Vân Hy vẫn thấy ấm nóng trong lòng, thậm chí không ngăn được bừng lên một nụ cười, chỉ tiếc rằng mặt mũi đã bị lạnh cóng, đến hành động đơn giản nhất là nhếch môi cũng không thể làm được. Cô nhìn Hạ Thiên Thu, muốn nói với chàng là tất cả đều yên ổn, chợt bắt gặp Hạ Thiên Thu cũng đang nhìn cô. Ánh mắt hai người gặp nhau, tuy chỉ trong khoảnh khắc, nhưng cả hai đều đã hiểu rõ ý nhau.

Không thể cất lời, Hạ Thiên Thu giơ tay phải lên, chỉ xuống phía dưới, mười bốn đệ tử của Vân Tiêu cổ lâu gồm cả A Chước trong đó cùng hiểu ý gật đầu. Họ cùng lội trên lớp tuyết đọng dày tiến xuống dưới chân núi...

Chỉ trong giây lát, một tiếng kêu thê thảm thét lên, thấu tận chín tầng mây!

Tần Thiếu Trực bỗng nhiên ngã vật xuống đất, máu tươi phun ra loang đỏ cả một khoảng tuyết trắng. Chỉ thấy ông ta đã bị chém đứt hai chân ngang đến đầu gối, đau đớn lăn lộn dưới tuyết kêu gào thê thảm.

“Dưới đất!”

Hà Nhân kinh hãi kêu to, đồng thời vung gậy dồn hết mười thành công lực quét mạnh một đường, gạt hết lớp tuyết đọng dưới đất.

Kình phong tung ra, làm cuộn tung lớp tuyết dày, bay mù mịt. Trong bụi tuyết tung mù, dưới đất bỗng nhiên bật lên mấy chục cái đầu, giơ đao chém tới!

Những võ nhân mai phục dưới tuyết tất cả có đến năm chục người, ai nấy đều mặc đồ trắng toát. Bọn chúng không nói một lời, tay vung lên, đao hạ xuống, nhắm thẳng vào hai mươi ba võ nhân, tấn công điên cuồng! Đối mặt với biến cố bất ngờ, môn nhân của Vân Tiêu cổ lâu còn chưa kịp phản ứng, nháy mắt đã có ba người bị chém gục, địch thủ chẳng chút thương tiếc, sau một nhát đao chí tử, lại chém tiếp một nhát đứt ngang lưng người chết. Ngay lập tức máu tuôn như xối, nhuộm màu trắng tinh khôi trên đỉnh núi thành một màu đỏ tươi.

Đó là một trận chiến không lời. Sau câu hét to của Hà Nhân, không còn ai dám kêu thêm một tiếng nào nữa. Trên đỉnh núi cao vạn trượng ấy, nếu như làm cho tuyết lở thì tất cả mọi người có mặt sẽ chẳng còn một ai sống sót. Những tay đao áo trắng lặng lẽ chém giết, máu phun ra vẽ thành những đóa mai đỏ trên áo khoác ngoài của chúng. Những võ nhân của Thương Thiên và Vân Tiêu cổ lâu cũng phát động những trận phản kích lặng lẽ.

Cố Lương cầm thanh trường đao rộng bản, nhắm thẳng đầu kẻ địch bổ xuống, một chiêu Phân Thiên Trảm, thực chẳng khác nào xé trời rạch biển, kình lực cuồng bạo đánh tung lớp tuyết dày dưới đất khoét thành một đường hào sâu. Tưởng như đã chém trúng đối thủ rồi, tay đao áo trắng trước mặt bỗng vung tay áo, cùng ánh sáng bạc lạnh ngắt, một mũi tên đã nhắm thẳng vào giữa trán Cố Lương. Cố Lương hốt hoảng giơ ngang trường đao, mũi tên mạnh mẽ vút lướt qua trên sống đao, tuy nó đã bay chệch hướng nhưng vẫn cắm được vào cánh tay ông ta. Vết thương cỏn con ấy, Cuồng Đao Khách nào có coi ra gì, lập tức chồm lại chém tiếp, cây đao lớn múa tít, chém giặc đến huyết nhục lâm ly.

Sái Tiểu Xà và u Dương Tiên chia nhau đứng hai bên Tần Thiếu Trực, bảo vệ cho người bằng hữu hai chân đã bị chém cụt, không cho những tay đao tiến lại gần. Trên đỉnh núi cao lạnh giá này, con rắn cạp nong trong chiếc giỏ tre sau lưng Sái Tiểu Xà từ lâu đã không chịu nổi khí lạnh, nằm im không động đậy. Ông ta cầm một cây ba ngạnh hình rắn, ra tay vô cùng quyết liệt, hệt như đánh rắn phải đánh dập đầu vậy, mỗi chiêu tung ra đều nhắm trúng giữa yết hầu đối phương đâm tới! u Dương Tiên thì sử dụng một sợi dây dài, mỗi khi những tay đao có ý định đến gần, bèn vung dây quấn lấy chúng mà quăng đi xa. Bọn đao khách thấy không thể tiếp cận bèn bỏ đao dùng nỏ, lắp tên bao vây bọn họ. Những mũi tên loang loáng bắn đến như mưa, mặc dù Sái Tiểu Xà và u Dương Tiên tìm mọi cách bảo vệ, nhưng ở thế bất lợi như vậy, cuối cùng họ đều bị trúng mấy mũi tên, mình đầy máu me.

Bên kia, cây Thanh Phong trường kiếm trong tay Hạ Thiên Thu hệt như một con rồng bạc dưới ánh trăng, quét ngang bốn bên, những chỗ nó lướt qua đều khiến máu phun đỏ đất. Nhưng đúng lúc Hạ Thiên Thu đang đâm tới một tên đao khách, cây trường kiếm vừa chạm tới giữa ngực hắn thì bỗng nhiên, một cây trường kích huyền thiết chặn ngay lấy đường kiếm của chàng.

Chàng trai mặt lạnh như sương ấy chằm chằm nhìn thẳng vào Hạ Thiên Thu bằng đôi mắt sâu hun hút, lạnh lùng buông một câu: “Đối thủ của ngươi là ta.”

Hạ Thiên Thu không nói một lời, sắc mặt chỉ hơi u ám, không biết nên nuối tiếc cho hành động của Khương Hằng, hay than thở cho sự tín nhiệm của Vân Hy.

Khương Hằng hất cây trường kích phi thân nhảy tới. Người và kích hòa làm một, lưỡi kích hình trăng non như chém đứt tuyết, đánh thẳng tới Hạ Thiên Thu. Hạ Thiên Thu xoay bàn tay phải, ánh kiếm bay vút rạch ngang bầu không, cây Thanh Phong trường kiếm phát tiếng vù vù, quay tròn vun vút.

Hai người đối chiêu, hai thứ binh khí của họ, một như giao long đen ra khỏi biển, một như rồng bạc bay liệng trên không, chỉ nghe một tiếng “choang”, kiếm kích va nhau, kình lực lan tỏa ra xung quanh khiến bụi tuyết cuộn lên mù mịt!

Cú đánh ấy khiến cả hai đều phải lùi lại mấy bước. Khương Hằng nhướng đôi mày kiếm, cánh tay trái y cầm kích vẩy nhẹ, cây trường kích huyền thiết liền rung mạnh. Khương Hằng cầm ngang cây kích, bước một bước dài hạ thấp người xuống, bàn tay duy nhất cầm thân kích vung mạnh, dồn hết cả mười thành công lực! Cây trường kích màu đen như một con giao long hung dữ tung lên khỏi mặt nước, cuộn bụi tuyết mịt mù, bổ thẳng xuống đầu Hạ Thiên Thu! Hạ Thiên Thu lui lại phía sau một bước, đưa cánh tay phải, vận cây trường kiếm, khiến cây kiếm tựa cánh chim hồng, đâm nghiêng về phía đối thủ.

Khương Hằng ấn tay trái, mũi kích thấp xuống, rồi lại hất vòng lên, lưỡi kích cong cong hình trăng non chặn ngay lấy mũi kiếm của Hạ Thiên Thu, khóa nó lại trong đó. Hạ Thiên Thu thấy vậy cũng không buông tay, mà vung tay phải phi thân xông lại phía đối phương. Ánh kiếm như rồng lượn, đâm thẳng vào khoảng không giữa lưỡi kích, mũi kiếm nhắm thẳng ngực Khương Hằng.

Khương Hằng cười nhạt một tiếng, tay trái y lắc mạnh, dùng hết mười thành công lực khiến thế kiếm của Hạ Thiên Thu ngưng trệ, đồng thời y chạy nhanh lên phía trước mấy bước đưa vuốt sắc dưới cánh tay phải đâm thẳng vào bụng Hạ Thiên Thu!

Hạ Thiên Thu xoay người bay lên không, vừa tránh khỏi một trảo nguy hiểm của Khương Hằng, đồng thời dồn lực đưa tay, vừa rút cây kiếm ra khỏi kích, chớp mắt liền biến chiêu. Chàng đưa gối, đâm thẳng, hồi thân đứng vững, lại bước hờ điểm mũi kiếm, chỉ trong khoảnh khắc đã xuất mấy chục chiêu, linh động như nước, vù vù như gió, đối chọi lại cây trường kích của Khương Hằng, tiếng kiếm kích va chạm liên miên không dứt!

Trong lúc hai người Khương, Hạ đang đấu nhau thì Vân Hy đã liếc nhìn thấy hành động của họ, lòng như lửa đốt, nhưng không làm sao được, vì trước mặt còn có mấy tay đao đang vây chặt lấy mình, chiêu chiêu đều chặn đứng mọi động tác của cô, nhưng lại cũng không làm cô bị thương. Làm sao Vân Hy không biết, đó chính là vì Khương Hằng đã sớm có lời nhắc nhở chúng để bảo vệ mình. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện Khương Hằng thực sự đã thông đồng với giặc mà làm phản, Vân Hy lại thấy đầu óc rối bời, chỉ biết khổ sở chống đỡ thủ thế, không để cho bọn đao khách giết hại hay làm bị thương thêm A Chước vốn đã bị trọng thương, đang ở sau lưng mình.

Bỗng nhiên, đang chống chọi với bọn đao khách, chợt Cố Lương ngã lăn xuống đất. Mấy tên đao khách lập tức xông tới, những cây trường đao sáng loáng kề chắc lấy cổ ông ta. Ngay sau đó, bọn Hà Nhân, Sái Tiểu Xà, u Dương Tiên, A Chước cũng nối nhau ngã xuống, nằm bất động trên nền tuyết, ngay cả binh khí cũng không thể cầm chắc được nữa, tự động rơi xuống đất. Thấy tình hình ấy, Vân Hy chợt kinh hoảng: Trên mũi tên nhất định có tẩm độc, và trạng thái trúng độc này giống hệt như Nhuyễn Cân tán mà Biên Lan Chi của Thất Phách đường đã dùng đối phó với Khương Hằng ở Đan Thạch trấn ba năm trước.

Độc dược, Biên Lan Chi, Thất Phách đường... hàng loạt nghi ngờ chợt lướt qua trong đầu cô. Vân Hy giật mình, thần trí bỗng nhiên nhận ra rõ ràng: Lạc Tử Tuyền vốn phải hận Khương Hằng đến tận xương tủy, sao lại có thể hóa giải được nỗi oán hận trong lòng? Một cô nương không hề biết võ nghệ, vì sao có thể một mình ra được ngoài ải? Vì sao Dược Vương Lạc Dương sau khi gặp con gái ruột, lại nhân đau buồn vì mất con trai mà mệnh táng hoàng tuyền? Chỉ có thể là vì người được cho là Lạc Tử Tuyền hiện đang ở trong thành Trấn Xuyên kia, căn bản không phải đúng là Lạc Tử Tuyền trước đây!

Vân Hy trong lòng đã hiểu rõ, cô vội nhìn xuống dưới núi, chỉ thấy dưới ánh trăng tỏ, thành Trấn Xuyên xa xa đã chìm trong biển lửa rừng rực cháy, từng cột khối cuồn cuộn bốc lên phía chân trời.

“Choang...”

Một tiếng động chói tai vang lên, mảnh kiếm gãy quay tròn bay tít ra xa, vẽ thành một vệt sáng dưới ánh trăng soi, rồi rơi xuống mênh mang tuyết trắng. Cây kiếm trên tay Hạ Thiên Thu không phải là Xung Tiêu kiếm mà chỉ là cây kiếm bình thường, nên sau khi giao đấu với Khương Hằng mấy trăm chiêu, cuối cùng đã bị Khương Hằng vung cây trường kích huyền thiết vận nội lực đánh gãy.

“Tên phế nhân nội lực không đủ, dựa vào cái gì mà dám đấu với ta?”

Ánh mắt Khương Hằng chợt lạnh lùng, cánh tay duy nhất vận trường kích, lưỡi kích hình trăng non đã chém mạnh vào vai Hạ Thiên Thu, máu đỏ lập tức tuôn trào ba thước.

Hạ Thiên Thu tay cầm nửa thanh kiếm gãy, máu đỏ từ vai chàng không ngừng thuận theo mũi kiếm gãy chảy xuống tuyết, nhưng chàng không hề kêu rên một tiếng, giây sau, chàng bỗng cởi túi đựng hỏa lôi đạn sau lưng mình ném mạnh ra xa, xuống phía con đường dưới hẻm núi tuyết đối diện!

Mấy trăm quả hỏa lôi đạn lập tức nổ rền! Ánh lửa chói mắt bùng lên rọi sáng một vùng tuyết trắng.

Tuyết trên núi bị chấn động phát thành tiếng rung, cả mặt đất cùng run rẩy. Trong vòng trăm dặm, lớp tuyết đọng dày thuận theo vách núi đổ xuống lấp kín cửa ải vào thành Trấn Xuyên!

Vì Hạ Thiên Thu ném túi đạn nổ sang đỉnh núi đối diện, chứ không phải là đỉnh Triêu Dương, nên trên đỉnh Triêu Dương tuy có chấn động, nhưng chưa bị lở tuyết. Trong lúc đất trời rung chuyển, cây kiếm gãy trong tay Hạ Thiên Thu lại tái xuất, ánh kiếm chói lòa như ánh sao băng, bóng kiếm khắp bốn bề vây bủa lấy Khương Hằng.

Khương Hằng lạnh nhạt “hừ” một tiếng, tay trái cầm ngang ngọn kích chặn thế tấn công của cây tàn kiếm, thiết trảo sắc lẹm trên tay phải khóa chặt yết hầu của Hạ Thiên Thu, đúng lúc sắp đâm xuyên qua cổ đối phương thì một ngọn thương bạc đã chặn đứng y lại!

Đứng trước mặt Khương Hằng chính là cô bé năm xưa y đã cùng sinh tử nương tựa vào nhau, đồng cam cộng khổ hơn mười năm trời.

Vân Hy cầm ngang cây thương, chặn trước người Khương Hằng, che chắn cho Hạ Thiên Thu với vết thương sâu lộ cốt, mình đầy máu me ở sau lưng cô.

Trời đất vô thanh, chỉ có những bông tuyết đang tơi bời bay liệng.