Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 7 - Chương 7




Đêm, đại doanh Lương Châu.

Mấy ngày nghỉ ngơi đã kết thúc, ngày mai đại quân sẽ phải phân ra trở về đơn vị của mình, các tướng lĩnh cao cấp cầm quân phải về Thượng Kinh giao nộp hổ phù phục mệnh, sau đó các công việc tính toán quân công, ban thưởng, thăng chức đều sẽ gióng trống khua chiêng bắt đầu.

Trong trướng trung quân, những ngọn đuốc to bằng cánh tay cháy rừng rực, ánh lửa chiếu sáng trong trướng như ban ngày. Lâu Dự ngồi sau hổ án sơn đen viền đỏ, trầm ngâm đọc mấy báo cáo vắn tắt tình hình.

Chàng vừa đánh một trận với Thác Bạt Hồng Đạt, mặt mũi bầm dập còn chưa đỡ, môi rách ra, khuôn mặt tuấn tú chỗ xanh chỗ tím nhìn rất khôi hài.

Nhưng không ai dám cười, cũng không ai có tâm tình để cười.

Ai cũng biết mấy ngày nay tâm tình Lâu tướng quân cực kì không tốt, cả đại quân như mây đen che trời, người người lo sợ bất an, nín thở ngưng thần, thở cũng không dám thở mạnh. Ngay cả thái tử cũng tránh càng xa càng tốt, không dám động vào Lâu Dự lúc này.

Mấy tin vắn tình hình trong tay Lâu Dự rất đơn giản. Tin thứ nhất là danh sách và nhân số chết trận cho tướng lĩnh các chiến đội thống kê. Ánh mắt chàng lướt qua những cái tên màu đen đó, mặt không biểu cảm, chỉ những lúc nhìn thấy những cái tên quen thuộc, hơi thở mới ngưng lại một lát không muốn người khác biết.

Thân vệ bên cạnh thấp thỏm, lén lút liếc ngang, thấy sắc mặt Lâu tướng quân không thay đổi mới thở phào nhẹ nhõm.

Lâu Dự cầm bút phê một chữ "Duyệt" trên danh sách tử trận, sau đó cầm lấy tờ tin vắn thứ hai.

Tin thứ hai là bộ Binh phát ra, đó là lệnh điều động Thác Bạt Hồng Đạt, ý tứ đại khái là điều Thác Bạt Hồng Đạt rời khỏi Hắc Vân kị.

Lần tác chiến này, Thác Bạt Hồng Đạt được phân công đến đại quân cánh phải của Vương Ký. Cậu ta sát phạt quyết đoán, cam đảm không sợ chết, mấy lần lập được công lớn, được Vương Ký cực kì yêu thích, nhanh chóng thăng chức lên bách phu trưởng.

Chuyện Thác Bạt Hồng Đạt đến đánh nhau tay bo với Lâu Dự buổi tối mấy hôm trước sớm đã truyền khắp cả đại doanh, những người biết chuyện đều không khỏi hít sâu một hơi, trong lòng thầm giơ ngón cái Thác Bạt Hồng Đạt: "Quả nhiên là một viên mãnh tướng".

Hôm sau đêm đánh nhau với Lâu Dự, Thác Bạt Hồng Đạt mặt mũi bầm dập đến tìm Vương Ký, vô cùng phẫn nộ yêu cầu rời khỏi Hắc Vân kị.

Vương Ký vốn còn có chút do dự, dù sao cũng chưa hề có tiền lệ, nhưng đến lúc nhìn thấy Lâu Dự cũng mặt mũi bầm dập liền lập tức đồng ý không nghĩ gì thêm.

Tuyệt đối không thể để hai thùng thuốc nổ này gần nhau, nguy hiểm chết người.

Vương lão tướng quân mang lòng yêu tài quý tài, lấy thân phận hữu thị lang bộ Binh thảo lệnh điều động này. Với thân phận của ông ta, mặc dù chưa có tiền lệ nhưng muốn điều động một bách phu trưởng thì vẫn dư sức.

Lâu Dự chăm chú nhìn quyết định điều động này, đôi môi mỏng mím chặt, không nói một lời.

Nhìn những vết bầm tím trên mặt tướng quân, trong lòng đám thân vệ quả thực bội phục Thác Bạt Hồng Đạt sát đất. Không chỉ có thể nguyên vẹn trở về sau khi đấu tay đôi với Lâu tướng quân mà sau khi đánh nhau xong lại còn dám hất tay bỏ đi, đây đúng là trước chưa có ai, sau này có lẽ cũng không có ai nốt. Không phải một từ mạnh mẽ có thể diễn đạt được mà quả thực chính là không muốn sống nữa.

Trong lúc các thân vệ thấp thỏm không yên, lúc nào cũng sợ Lâu Dự nổi bão, Lâu Dự lại yên tĩnh cầm bút viết hai chữ "Đồng ý" lên trên lệnh điều động.

Cứ thế, Thác Bạt Hồng Đạt chính thức cởi áo giáp kị binh của Hắc Vân kị, đầu quân cho Long Hổ vệ, đóng quân tận tái bắc xa xăm.

"Thà rằng đến tái bắc giá rét chứ không muốn gia nhập cấm quân ở lại kinh thành phồn hoa". Lão tướng quân Vương Ký vuốt râu thở dài. Tên nhóc cứng đầu cứng cổ này rốt cuộc đã kết thâm thù đại hận không đội trời chung gì với thế tử Lăng Nam vương vậy chứ?

Những chuyện này để nói sau.

Lâu Dự viết xuống hai chữ "Đồng ý", ném bút xuống bàn, mệt mỏi dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Các quân sĩ canh gác thở phào nhẹ nhõm, lại thấy một tên lính truyền tin bê một tin hàm rất dày đi vào. Tin hàm bình thường là giấy trắng mực đen, tin hàm này lại khác, dùng giấy Tuyên Thành đen tuyền, bên trên lại viết chữ màu trắng, trên đó viết đầy những cái tên chi chít.

Mấy tùy tùng nhìn thấy tin hàm màu đen này, sắc mặt lập tức thay đổi, trái tim vừa mới hạ xuống lại bị kéo lên giữa không trung.

"Báo! Nước Sóc phái người đưa tới danh sách tù binh, thỉnh cầu tháng ba sang năm trao đổi tù binh". Tên lính truyền tin quỳ một gối xuống, trình tập tin hàm màu đen đó lên.

Hai mắt Lâu Dự đang nhắm chặt đột nhiên mở ra. Chàng ngồi thẳng dậy, đưa tay nhận lấy tin hàm. Có lẽ là vì động tác quá nhanh, bàn tay cầm tin hàm không ngờ lại run nhè nhẹ.

Danh sách tù binh không hề dài, chỉ có hơn ba trăm người.

Không phải chết chính là thắng trận. Chiến tranh thời đại vũ khí lạnh không có khu vực trung gian. Trong mắt thế nhân, tử trận tuẫn quốc là đại nghĩa, chiến bại bị bắt là chuyện cực kì nhục nhã.

Nhưng Lâu Dự lại đi ngược lại khuôn phép.

"Chiến bại tuẫn quốc gì đó đều là chó má, tính mạng mới là quan trọng nhất. Không có tính mạng còn nói gì đến chuyện chinh chiến thiên hạ, lòng mang bách tính? Trong mắt người nhà vợ con các ngươi, tính mạng của các ngươi quan trọng hơn giang sơn xã tắc gì đó. Người theo binh nghiệp đánh thua trận là chuyện bình thường, nếu để ta biết trong các ngươi có người vừa đánh thua trận đã cắt cổ tự sát, hắn sẽ không phải lính Hắc Vân kị của ta!"

Lời này thật sự có chút đại nghịch bất đạo, nhưng bất kể là lính mới vừa nhập ngũ hay là lão tướng kinh nghiệm đầy mình, mọi người trong Hắc Vân kị đều chỉ nghe lệnh Lâu Dự mà làm, lời chàng nói chính là khuôn vàng thước ngọc.

Bất kể trong hoàn cảnh tồi tệ nào, sống sót mới là đạo lí chính yếu. Đây là lí thuyết sinh tồn Lâu Dự truyền cho mỗi một tướng sĩ Hắc Vân kị.

Sau một thời gian dài, các tướng sĩ Hắc Vân kị đều rèn được thói quen tốt quý trọng tính mạng, khi tác chiến dũng mãnh liều mạng, nhưng lúc không nên liều mạng lại đều biết rằng giữ được núi xanh thì lo gì thiếu củi đốt.

Lâu Dự ở Lương Châu hai năm, còn khai thiên lập địa đặt ra một quy chế trao đổi tù binh. Còn nhớ lần đầu chàng đưa ra đề nghị trao đổi tù binh, Vũ Hòa Liệt đã kinh ngạc cười nhạo đủ ba ngày. Nhưng đế quân nước Sóc Ân Minh dường như lại thấy rất hứng thú với đề nghị hoang đường này, không ngờ lại nhanh chóng hạ chỉ chấp thuận trao đổi tù binh tại biên giới, điều này lại khiến Vũ Hòa Liệt ngơ ngẩn ba ngày nữa như bị thiên lôi đánh trúng.

Từ khi đó trở đi, trao đổi tù binh tại biên giới hai nước Lương Sóc đã trở thành thông lệ sau khi chiến đấu. Chỉ một hành động này không biết đã vãn hồi tính mạng của bao nhiêu tướng sĩ hai quân. Cũng là bởi vì đã quen với chuyện này nên danh sách tù binh nước Sóc đưa đến mới xuất hiện trên bàn Lâu Dự sớm như vậy.

Lâu Dự cầm lấy tin hàm, hít sâu một hơi, cực kì nghiêm túc đọc từng chữ một. Trần Văn, Long Võ Thắng, Trương Điền Đạt...

Trái tim như treo trên vách núi hiểm trở cao ngàn trượng, càng đọc xuống dưới, ngọn lửa hi vọng le lói trong lòng càng yếu ớt ảm đạm.

Không có!

Sắc mặt Lâu Dự còn trắng hơn cả loại giấy Tuyên Thành của Mặc Văn Hiên ở kinh thành, trên môi không có màu máu, đôi tay tam tiễn tề phát vẫn vững như thép đúc lúc này run bần bật. Chàng không cam lòng, lại đọc một lượt từ đầu đến cuối cực kì tỉ mỉ, chỉ sợ bỏ sót mất một chữ.

Danh sách hơn ba trăm người, từ đầu đến cuối, lại từ cuối lên đầu, không biết đã đọc bao nhiêu lần.

Không có! Không có Loan Loan!

Một chút hi vọng mờ mịt xa vời đó cũng tan biến. Loan Loan giống như một dòng suối trong suốt, có cảm giác không chân thực, hóa thành hơi nước trên chiến trường lửa cháy hừng hực, sát khí tung hoành, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Lâu Dự cảm thấy gió lạnh len vào qua khe hở của doanh trướng như vô số mũi băng đâm xuyên y phục, làm đông cứng cả máu trong người và ý thức trong đầu, trái tim đau đớn như bị vuốt sắc xé rách, đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, cả người ngã gục xuống đất.