Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 7 - Chương 20




Tiếng sấm vang dội, sắc mặt các văn võ đại thần tại đây đều biến đổi, ngay cả những kẻ ôm chân thái tử cũng lộ vẻ khiếp sợ. Cấu kết địch quốc là tội lớn ra sao? Càng huống chi người này lại là thái tử nước ta, điều này thật sự quá mức làm mọi người khó tin.

Thái tử lùi lại liền mấy bước, nổi giận nói: "Ngươi nói bậy! Ta thân là thái tử một nước, dưới một người trên vạn người, có lí do gì cấu kết địch quốc?"

"Ta có bằng chứng". Lâu Dự ra hiệu, liền có thân vệ mang một bọc gấm đi vào, rìa bức gấm bọc màu trắng thấm đẫm vết máu, cởi ra trước mặt văn võ cả triều, một thứ đen sì sì lập tức lăn ra.

Đến khi thấy rõ thứ đó là cái gì, toàn bộ mọi người đều không thể không hít sâu một hơi.

Một cái đầu người đầy đủ râu tóc, vết máu trên cổ đã đông lại, trong đôi mắt chưa nhắm còn có vẻ hoảng sợ, dường như bị người khác chặt xuống trong lúc bất ngờ không phòng bị kịp.

"Hắn tên là Ngô Công, là phụ tá đứng đầu trong đông cung của thái tử, hôm qua bị ta tự tay chém đầu, thi thể mang đi cho chó ăn". Lâu Dự nói lạnh lẽo, lộ ra sự căm hận từ xương tủy.

Sắc mặt thái tử trắng bệch như ma, trong mắt gần như thấm ra máu tươi: "Chém đầu một phụ tá đông cung mà định áp tội trạng tư thông địch quốc cho bản thái tử? Giết phụ tá đông cung của ta, bản thái tử còn phải truy cứu ngươi tội tự ý giết người!"

Lâu Dự khinh thường nhìn hắn một cái, móc từ trong lòng ra mấy phong thư, nói lạnh lùng: "Tên Ngô Công này là người của Ưng Đình nước Sóc, từ trên người hắn đã tìm ra mấy bức mật thư không kịp đưa đi, bên trên có nội dung ngươi tự tay viết, ngươi còn muốn chống chế sao?"

Sắc mặt thái tử đại biến, bất chấp tất cả lao tới định cướp những tin hàm đó. Lâu Dự sao có thể để hắn đắc thủ, bước chân khẽ dời sang bên, giao mật thư cho Ngụy Minh.

Ngụy Minh mở ra nhìn kĩ, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là đau đớn kinh hãi, trầm giọng nói: "Đúng là bút tích của thái tử".

"Các ngươi là một giuộc, thông đồng với nhau tìm người bắt chước bút tích của ta, muốn mưu hại bản thái tử!" Thái tử có dấu hiệu điên cuồng như hổ muốn phá chuồng, quát hét ầm ĩ.

Ngụy Minh giao thư cho ngự sử đại phu bên cạnh. Sau khi xem xong, ngự sử đại phu im lặng đưa thư cho các ngôn quan khác.

Mấy năm nay thái tử phụ tá triều chính, thỉnh thoảng thay Vũ Định đế phê duyệt tấu chương, bá quan cực kì quen thuộc bút tích của hắn. Hơn nữa những quan văn này đều đi theo đường khoa cử, mỗi một người đều sống trong núi sách biển mực nhiều năm, trong đó không thiếu các đại gia thư pháp, chỉ nhìn qua đã biết bút tích thật giả, sự chấn động trong lòng không thể nào dùng ngôn ngữ biểu đạt được.

Nhất thời toàn bộ góc quan văn không có một tiếng động.

Thái tử mặc dù dùng thủ đoạn vũ lực ép Vũ Định đế thoái vị, nhưng nói thế nào thì hắn cũng là thái tử, thân phận vẫn còn đó. Cha con xích mích cũng vậy, anh em cãi nhau cũng thế, chung quy là hoàng tử chính thống, là chuyện của gia đình đế vương. Mà Lâu Dự chỉ là thế tử, thân phận hơn kém nhau một cấp bậc, nếu để Lâu Dự binh biến lên ngôi sẽ khó tránh khỏi có người lời qua tiếng lại, trong bá quan cũng có khối người không phục.

Nhưng sau khi xem xong vài phong thư này, những quan chức ban đầu duy trì thái độ trung lập và cả một số quan chức bất mãn khi thấy Lâu Dự lấy thân phận thế tử thân vương động binh giành quyền đều ngậm miệng không còn do dự nghi vấn nữa.

Thế tử cũng là hoàng tộc. Để cha con Lăng Nam vương lên ngôi dù sao cũng tốt hơn nhiều so với giao giang sơn cho một tên khốn thông đồng với nước địch.

Lúc này ánh mắt văn võ bá quan nhìn thái tử đều như biết nói, đúng là phá gia chi tử, lòng lang dạ sói, ăn cây táo rào cây sung.

Thái tử nhìn sắc mặt văn võ cả triều, biết tòa nhà đã đổ, không còn có cơ hội vãn hồi nữa. Hắn chán nản ngồi bệt xuống, góc áo dính đầy bụi đất và nước canh, sắc mặt ngơ ngẩn, lẩm bẩm nói: "Ngươi nói bậy, ngươi nói bậy, các ngươi mưu hại bản thái tử..."

"Nói đến mưu hại, đâu có ai so được với ngươi". Lâu Dự từ cao nhìn xuống, hình tượng tỏ ra đặc biệt lạnh lùng nghiêm khắc, từng chữ từng câu như lưỡi đao sắc bén chém thẳng vào lòng người: "Ta hỏi ngươi, trận Sa Loan bốn năm trước, tòa thành trống đó là thế nào? Đột nhiên mọc ra mấy vạn quân Sóc là chuyện gì? Ngươi và đế quân nước Sóc cấu kết bày ra cục diện đó định đẩy ta vào chỗ tiến thoái lưỡng nan, kết quả làm hại năm ngàn tinh nhuệ Hắc Vân toàn bộ hi sinh tại Sa Loan".

Lâu Dự nắm chặt quả đấm thép, cố gắng đè nén cảm giác muốn tóm cổ thái tử lên đánh gục tại chỗ, âm thanh mang theo sự phẫn hận và đau đớn thẳm sâu như biển: "Năm ngàn người, đủ năm ngàn người đấy! Bọn họ đều là chiến hữu thân như anh em của ta, mỗi người đều anh dũng thiện chiến, trung thành vì nước, lại đều táng thân trong những âm mưu hèn hạ đó của ngươi! Ngươi không chết, anh linh bọn họ trên trời vĩnh viễn không yên nghỉ!"

Lại một tia sét chia đôi trời cao, dường như có một bàn tay xé đôi màn trời tối tăm thành hai nửa, mây đen quay cuồng, tiếng sấm rền rĩ, một cơn mưa to gió lớn hiếm thấy trong mùa thu sắp sửa ập tới.

"Lâu Mẫn, biết ta muốn giết ngươi đến mức nào không? Mấy năm nay ta luôn luôn muốn tự tay giết ngươi, nhưng ta không thể để ngươi được chết dễ dàng như vậy. Ta nhất định phải làm cho ngươi nếm đủ cảm giác bị mọi người xa lánh, mất hết tất cả, như thế mới không phụ lòng năm ngàn anh linh uổng mạng tại Sa Loan!"

Trong điện tĩnh lặng không tiếng động, Lâu Dự như sứ giả thần chết đoạt mạng, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, từng câu nặng nề sắc bén, từng chữ như đao như kích.

Thái tử chỉ cảm thấy trong điện lạnh lẽo trống trải, giá lạnh thấu tim, thấp thoáng có bóng đen lắc lư lay động, dường như có vô số âm thanh vang lên bên tai. Tiếng kêu thảm thiết, hấp hối vùng vẫy trên chiến trường, tiếng ngựa hí, tiếng kêu đau của thương binh đứt tay cụt chân, tiếng khóc thảm khi mất thân nhân...

"Đừng đến tìm ta! Các ngươi cút đi, đừng đến tìm ta..." Thái tử đưa hai tay bịt tai, vung chân đá lung tung, quát lớn trong suy sụp: "Không phải ta, không phải ta, đều là chủ ý của Ân Minh, các ngươi đi mà tìm hắn, biến đi, cút đi..."

Lời này vừa nói ra, ngay cả những người thuộc phe thái tử từ đầu tới giờ vẫn kiên định đến cùng cũng phải xấu hổ cúi đầu.

Sấm rền sét đánh, cơn mưa to âm ỉ đã lâu cuối cùng cũng ập xuống.

Lâu Dự bắt tay sau lưng đứng trong điện, trong mắt có niềm vui tràn trề, trên má lại có lệ quang lấp lánh.

Tống thúc thúc, Lưu Chinh, Triệu Vô Cực... Từng cái tên như đao chém búa đục trong lòng. Bốn năm rồi, cuối cùng mọi người cũng có thể được yên nghỉ.

Loan Loan, cuối cùng anh vẫn để em phải đợi quá lâu. Giờ đây năm ngàn tinh kị Hắc Vân cũng rửa sạch được oan khiên, em có thể tha thứ cho anh hay không, có thể trở về bên anh một lần nữa hay không?

***

Thành Thượng Kinh, phủ Tuyên Bình hầu. Tiểu hầu gia Tuyên Bình đang thoải mái tựa vào lưng ghế mềm ăn nho do Tây Vực tiến cống.

Tố Tố bên cạnh pha trà thơm lên tiếng nũng nịu: "Bên ngoài loạn lạc khắp nơi, hầu gia lại bình chân như vại, chẳng lẽ không lo lắng một chút nào sao?"

Ngô Thượng Trạch ném một quả nho vào miệng, cười nói: "Một canh bạc, lúc đặt cửa mới là khi căng thẳng nhất. Lúc này vốn liếng đều đã đặt rồi, chỉ còn nghe theo mệnh trời, có gì để căng thẳng nữa?"

Tố Tố bất an nhìn ra ngoài: "Hầu gia làm sao có thể khẳng định thế tử nhất định sẽ thắng?"

Ngô Thượng Trạch xoay người ngồi dậy, uể oải nói: "Cuộc đời chính là một vụ làm ăn, cục diện thay đổi trong nháy mắt, cơ hội kinh doanh cũng theo đó mà đến. Ta là một thương nhân, đương nhiên biết ai đáng đầu tư nhất. Yên tâm đi, ánh mắt của ta còn chưa bao giờ sai lầm".

Tố Tố chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, áo gấm hoa lệ, dưới bề ngoài lười nhác vô lại là một trái tim tính toán khôn khéo ẩn giấu rất sâu.

Nhà họ Ngô giàu ngang một nước, gia tộc khổng lồ, con cháu đời này có hơn trăm người, Ngô Thượng Trạch có thể bộc lộ tài năng, tuổi còn trẻ đã trèo lên ghế gia chủ, thủ đoạn và năng lực của hắn đúng là sâu không lường được.

Trong bốn năm nay Lâu Dự bị đánh rơi khỏi vị thế tót vời, rơi thẳng xuống đáy khe núi sâu, những kẻ xu nịnh toàn bộ đều tránh thật xa như tránh ôn thần, duy chỉ có Ngô Thượng Trạch kiên định đứng bên cạnh Lâu Dự, âm thầm dùng tài lực của nhà họ Ngô mang đến sự ủng hộ mạnh mẽ cho Lâu Dự.

"Đây là một canh bạc tất tay. Ta đã đặt cửa bằng cơ nghiệp trăm năm và tính mạng mấy ngàn tộc nhân nhà họ Ngô. Thắng, nhà họ Ngô sẽ có thể lên đến đỉnh cao rồi lại thêm một bước. Thua, vậy thì toàn bộ đi đời".

Ngô Thượng Trạch vươn vai một cái, đột nhiên chuyển giọng, dang tay ôm lấy Tố Tố, áp sát mặt tới: "Tố Tố, ta nói này, ta đã đợi nàng nhiều năm như vậy, nàng đã suy nghĩ xong chưa? Rốt cuộc nàng có bằng lòng lấy ta hay không? Thanh xuân của phụ nữ ngắn lắm, cẩn thận không tuổi xuân vuột mất lại không có người nào cần nữa".

Tố Tố xi một tiếng, nói: "Hầu gia danh vọng cao quý mà lúc nào cũng không đứng đắn như vậy. Hôn sự của hầu gia cần có chỉ dụ của hoàng thượng, hoặc ít nhất cũng phải được các trưởng lão nhà họ Ngô gật đầu, há là chuyện chính hầu gia có thể quyết định? Tố Tố mặc dù phiêu bạt phong trần nhưng cũng có chút ước mong, chỉ cầu có trái tim một người, bên nhau đến khi đầu bạc. Nếu bắt Tố Tố phải làm thiếp, người nữ cùng thờ một chồng thì còn không bằng lẻ loi một mình, hưởng hết ấm lạnh trên đời đến lúc già đi còn hơn".

Ngô Thượng Trạch trầm ngâm không nói, không ngờ lại bỏ hết vẻ lả lơi tưng tửng thường ngày, dịu dàng mân mê lọn tóc Tố Tố, một hồi lâu mới nói như thể nói cho Tố Tố nghe, hoặc như là nói cho chính mình nghe: "Vậy ta sẽ không lấy vợ. Nếu có một ngày nàng nhận ra nàng không thể một thân một mình hưởng hết thế gian ấm lạnh thì cũng không cần buồn bã, vì đã có ta ở đây rồi".

Hết quyển 7