Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 7 - Chương 15




Đêm khuya thanh vắng, trăng sáng vằng vặc.

Bấc đèn đột nhiên kết thành một hoa đèn thật lớn, ánh đèn bùng lên rồi vụt tắt. Ánh trăng như sương chiếu vào đầy phòng, hơi lạnh mùa thu đã len lỏi khắp nơi.

Lâu Dự ngủ không hề yên giấc, bóng tối như thủy triều chậm rãi nhấn chìm cả người chàng. Chàng như chìm xuống một đầm nước lạnh buốt thấu xương, vô số cỏ nước trắng nõn quấn đầy chân tay, đau tận xương cốt, hô hấp tắc nghẹn.

Đã bốn năm, nàng đông cứng trong thời gian, dung nhan không hề thay đổi chút nào, vẫn khoác chiếc áo trắng da cáo của mình, đứng dưới gốc mai nở đầy hoa, đẹp như trăng sáng trên trời, tươi cười vẫy tay: "Lâu Dự ca ca, Lâu Dự ca ca..."

Chàng cười mà hai mắt rưng rưng, lao tới định ôm nàng vào lòng mà không ôm được gì cả.

Nàng sẽ không về nữa. Giữa hai người cách trở một dòng suối vàng thật dài, không thể bơi qua, cũng không cách nào bay qua...

Một cơn đau không gì sánh được như búa tạ đập vào trái tim. Lâu Dự bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, khóe mắt chậm rãi chảy ra một giọt nước mắt.

Đã bốn năm, nếu nàng còn sống thì đã đến tuổi cập kê, nhưng ta lại chưa kịp tự tay cài trâm lên mái tóc nàng.

Nụ cười lúc li biệt dường như vẫn còn trước mắt, vậy mà người đã biến mất từ lâu.

Lâu Dự đưa tay ấn mạnh lên ngực, chuôi Li Quang lạnh như băng dán vào da thịt như xát muối vào vết thương, đau buốt trong lòng.

Loan Loan, em ở đâu? Anh rất nhớ em.

Cửa sổ có tiếng động khẽ, âm thanh rất nhỏ, dường như chỉ là gió thổi lá cây chạm vào.

Lâu Dự xoay người ngồi dậy, ánh mắt dần dần tỉnh táo tập trung, không còn một chút dấu vết nào của cơn say.

Một người áo đen đẩy cửa sổ nhảy vào, quỳ xuống, hai tay dâng lên một bức thư gắn xi niêm phong.

Lâu Dự nhận bức thư, không mở ra ngay mà trầm giọng hỏi: "Tìm được chưa?"

Người áo đen yên lặng lắc đầu.

Lâu Dự vặn hỏi: "Một chút manh mối cũng không có sao?"

Người áo đen nói nhỏ: "Thuộc hạ kém cỏi, xin thế tử giáng tội".

Mặc dù là đáp án đã nghe nhiều năm, trong mắt Lâu Dự vẫn lộ vẻ thất vọng nồng đậm: "Truyền lệnh của ta. Tất cả chim sẻ tiếp tục thăm dò tăm tích của người này, mở rộng phạm vi lục soát và tìm kiếm, có bất cứ tin tức nào lập tức báo cho ta".

"Rõ!" Người áo đen vâng lệnh.

Lâu Dự phất tay, người áo đen đó đưa tay chào theo quân lễ, từ cửa sổ nhảy ra không một tiếng động, biến mất trong bóng tối.

Lâu Dự mở xi niêm phong, một tờ giấy mỏng manh, bên trên chỉ có ba chữ: "Chuyện đã xong".

Lâu Dự châm bức thư vào ngọn đèn đốt thành tro, không còn buồn ngủ nữa, chậm rãi đi tới bên bàn sách, trải giấy mài mực, múa bút không ngừng, chỉ sau chốc lát đã viết xong một bức chữ thảo như mây trôi nước chảy: "Nguy mà như an, lo mà như vui, nặng mà như nhẹ, thân đục lòng trong".

Buông bút chăm chú nhìn bốn câu này, khóe miệng Lâu Dự lộ ra một nụ cười không có nhiệt độ.

Ngô Thượng Trạch bội phục chàng có thể nhẫn nhịn? Đó là bởi vì Ngô Thượng Trạch chưa bao giờ trải qua cảm giác đau lòng muốn chết. So với cảm giác chỉ hận không thể chết đi đó, lời lẽ ác độc đã là gì? Bị dội một thùng nước lạnh cũng có là gì?

Từ ngày Loan Loan mất tích, chàng đã trở thành một người không có trái tim, lồng ngực như có một lỗ thủng xuyên qua, tỏa ra khí lạnh mờ mịt, cũng không cảm nhận được bất cứ hơi ấm nào.

Nhưng người không có trái tim vì sao vẫn còn biết đau?

Lâu Dự rút Li Quang ra, nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi dao màu đen, đầu ngón tay dường như còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Loan Loan.

Loan Loan, có phải em đang ở một nơi nào đó trên thế gian này, lặng lẽ quan sát, chờ xem anh trả thù những kẻ đã hại chết Tống thúc thúc và mọi người như thế nào?

Đến lúc đó có phải em sẽ tha thứ cho anh, một lần nữa quay về tìm anh?

Nét cười trên môi Lâu Dự từ từ đông cứng, trở nên lạnh như băng giống như lưỡi dao. Loan Loan, anh sẽ không để em phải chờ quá lâu, món nợ máu này đã đến lúc đòi lại rồi.

Trước mắt Lâu Dự hiện lên hình ảnh của phụ thân chàng trong đêm trước khi đi.

***

Bốn năm trước, trong thư phòng của phủ Lăng Nam vương, Lăng Nam vương đứng bắt tay sau lưng, sắc mặt nghiêm túc: "Dự nhi, con quyết định rồi à?"

"Con quyết định rồi". Ánh mắt Lâu Dự kiên định.

"Con phải nghĩ cho rõ. Con đường này đầy những gai góc, cho dù chỉ bước nhầm một bước cũng lập tức rơi xuống vực sâu vạn trượng. Con, cha, mẹ con,

cả phủ Lăng Nam vương, còn có rất nhiều người nữa đều sẽ chết không có chỗ chôn".

Trong mắt Lâu Dự có sự áy náy nồng đậm: "Phải liên lụy đến phụ vương và mẫu thân, hài nhi muôn lần chết cũng khó yên tâm".

Lăng Nam vương nhìn con trai mình thật sâu. Một thanh niên hơn hai mươi tuổi đã không còn sự bồng bột hoạt bát, đã như bảo kiếm vô song được tra vào vỏ, như chúa sơn lâm thu vuốt sắc, giấu nanh nhọn, chỉ vì một đòn cuối cùng.

Lăng Nam vương trầm tư chốc lát, cười thản nhiên, bước tới vỗ vai con trai, nói: "Cha hiểu, đây là trách nhiệm một quân nhân nên gánh vác. Cha ủng hộ con, không cần lo lắng cho cha và mẹ con, cha mẹ tự có sắp xếp. Dự nhi, con phải nhớ kĩ, sau khi làm bất cứ chuyện gì đều phải không phụ lòng anh linh Tống thúc thúc và đám Lưu Chinh trên trời".

Lâu Dự yên lặng nhìn phụ thân, hít sâu một hơi, trịnh trọng gật đầu.

Lăng Nam vương cầm lấy một quyển sổ trên bàn sách đưa cho con trai: "Cha vừa thống kê lại. Xem xong nhớ kĩ, sau đó thiêu hủy".

Lâu Dự nhận lấy quyển sổ, nhìn lướt qua một cái, trong đồng tử thu nhỏ toàn là tâm tình khiếp sợ. Đến lúc nhìn thấy cái tên cuối cùng, chàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nói không thể tin được: "Phụ vương, hắn cũng là người của phụ vương?"

Lăng Nam vương chậm rãi gật đầu, ánh mắt sâu lắng đầy mưu trí, còn mang theo một chút đau xót khó có thể phát hiện: "Từ khi cửu muội phải gả sang Đại Sóc cầu thân, cha đã hiểu ra một người có võ công cao cường đến mấy cũng chỉ là một kẻ hữu dũng vô mưu. Muốn bảo vệ được người mình cần bảo vệ, phải có lực lượng của chính mình trong triều đình".

Lâu Dự cảm thấy quyển sổ trong tay nặng như Thái sơn. Đây là tâm huyết phụ thân mình đã âm thầm gây dựng nhiều năm. Không nghĩ tới vị phụ vương luôn luôn kín tiếng, không hỏi chính sự, tiêu dao bên ngoài triều đình, cam lòng làm một người an nhàn phú quý của mình lại nghĩ sâu như vậy, đi xa như vậy.

"Đây là toàn bộ sức mạnh của cha, hôm nay cha giao lại cho con, con phải dùng sao cho tốt. Cha chỉ có một yêu cầu: Không được tự ý gây binh họa, làm thiên hạ loạn lạc, làm khổ bách tính. Con có làm được hay không?" Giọng Lăng Nam vương nặng nề như tiếng trống trận.

Lâu Dự gật đầu vô cùng trịnh trọng: "Hài nhi ghi nhớ lời dạy bảo của phụ vương".

***

Bốn năm sau, hương cúc thơm nồng, trăng lạnh như lưỡi liềm Lâu Dự ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hai mắt nheo lại, ánh mắt dửng dưng lạnh lùng, thoáng hiện lên một tia sát ý không thể nhạt hơn.

Trong thời gian khốn khó trùng trùng, họa phúc chưa biết, nếu có thể ẩn nhẫn thì phải cố gắng ẩn nhẫn tìm cơ hội, chờ năm sau hoa nở xuân về.

Những lời đối thoại giữa hai cha con đêm hôm đó vẫn nhỡ rõ trong đầu. Mà lúc này mọi chuyện đều đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông