Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 7 - Chương 14




Cung Đại Thừa nước Sóc, Ân Minh gần như chôn mình giữa một biển tấu chương.

Sông Tân lũ lụt, cần cứu tế tai hoạ. Việc cấp quyền cung hàng cho nội khố mỗi năm một lần sắp diễn ra. Quan chức làm giám khảo khoa thi đầu thu cần nhanh chóng định ra. Lương thảo tiền bạc cấp cho quân đội trước mùa đông cần phê duyệt rõ ràng...

Bốn năm qua, Ân Minh thay đổi hoàn toàn cung cách hành sự tàn bạo sấm sét trước đó, thói sát phạt thô bạo hoàn toàn thu lại, cần mẫn chăm lo công việc, trọng dụng người có đức có tài, tiếp thu lời can gián có lợi cho dân, đẩy mạnh cải cách trong hòa bình trật tự, lặng lẽ thu nạp nhân tâm, mức độ bận rộn không thể miêu tả bằng cụm từ "trăm công nghìn việc".

"Nếu đơn giản chỉ là giết người, đó là bạo chúa, bạo chúa thì ai cũng làm được, Trẫm khinh thường làm vậy". Ân Minh buông bút chu sa, xoa bóp cánh tay hơi nhức mỏi, tự giễu: "Hoài Ân này, Trẫm làm hoàng đế thật sự là vất vả, đúng là hết sức hâm mộ mấy lão già cáo lão hồi hương, làm một người rảnh rỗi an hưởng phú quý há chẳng tiêu dao tự tại?"

Trầm hương đốt trong lư hương tỏa khói lượn lờ, hương thơm ngan ngát ấm áp. Lưu Hoài Ân châm thêm trà vào chén trà bằng ngọc bích trên long án, buông mắt nói: "Bệ hạ mấy năm nay làm rất tốt".

Ân Minh dùng thủ đoạn tàn bạo kế vị, không được lòng người, nội chính rối rắm hỗn loạn. Dùng hình phạt trấn áp rối loạn, lấy bạo lực chèn ép chư hầu không phải là kế sách lâu dài, áp lực càng lớn phản kháng cũng sẽ càng lớn. Nếu muốn ổn định hoà bình lâu dài, dùng thủ đoạn mềm dẻo khống chế lòng người mới là chính đạo.

Sau trận chiến thành Phượng Đài, Đại Sóc mất sông Tháp Mẫu nhưng lại giành được thời gian. Ân Minh có thời gian thi triển quyền cước, chỉnh đốn triều cương. Như một người mang bệnh nặng cần điều hòa trong ngoài, lưu thông khí huyết, một ngày không thể có hiệu quả ngay. Nếu chỉ cần trấn áp thì không hề có gì khó khăn, nhưng làm thế nào ngăn chặn những dòng chảy ngầm mà không phá vỡ lớp băng yên bình bên trên mới là việc hao tốn tinh thần và sức lực nhất.

Trên phương diện này, Ân Minh đã thể hiện thiên phú chính trị rất cao, một tay chèn ép, một tay lôi kéo, vừa cương vừa nhu, thưởng phạt phân minh, dần dần có dấu hiệu chấn chỉnh được nội chính sắp mất khống chế, một lần nữa ngưng tụ lại và nắm chắc trong tay.

Cũng chỉ có Lưu Hoài Ân mới nhìn rõ những tâm huyết và tinh lực mà Ân Minh đã phải bỏ ra trong quá trình này.

"Bệ hạ hôm qua chỉ ngủ hai canh giờ, lại đã ngồi cả buổi sáng. Bệ hạ có cần đi dạo một lát cho thư thái hay không?" Lưu Hoài Ân hỏi.

"Đi dạo một chút cũng tốt". Ân Minh thả lỏng hai vai, đứng lên cười khổ: "Nói đi nói lại đều vì Lâu Dự. Chỉ cần nghĩ đến việc cần thi chạy với hắn để tranh cướp thời gian là Trẫm lại chỉ mong mỗi ngày có thể thức thêm một canh giờ nữa".

Lưu Hoài Ân khom người đi theo phía sau, yên lặng không nói. Theo hắn thấy, bốn năm qua Ân Minh thay đổi hoàn toàn lối hành xử âm tàn cay độc, tranh thủ thời gian tối đa, lại cực kì kiên nhẫn bố trí hết thảy, trí tuệ chính trị thể hiện ra đã hoàn toàn không giống một người tuổi trẻ mới hơn hai mươi tuổi.

Chính mình không hề nhìn lầm, hắn và Lâu Dự, hai người này đều ẩn nhẫn máu lạnh giống nhau, đều mang chí lớn trong lòng, đều là kiêu hùng trăm năm ít có, chỉ không biết đại thế thiên hạ sau này sẽ ra sao, hai hổ tranh nhau, chung quy hươu chết tay ai?

"Nhật nguyệt như thoi đưa, đời người như kiếp phù du". Ân Minh bắt tay sau lưng đi trên bậc thềm cửu long rất dài trước cung Đại Thừa, thở dài nói.

Ánh nắng mùa thu chiếu xuống không có gì che chắn, phản quang trắng lóa mắt trên bậc thềm ngọc thạch, hắt một lớp ánh sáng như ảo như thật lên người Ân Minh.

"Hoài Ân, bên phía Đại Lương có động tĩnh gì?"

Mặc dù tiết trời không lạnh, Lưu Hoài Ân lại vẫn khom người co tay trong cổ tay áo theo thói quen, giọng nói bình tĩnh thản nhiên trước sau như một: "Tin tức các thám tử Ưng Đình cài cắm tại Đại Lương báo về mặc dù đều rời rạc lẻ tẻ, nhưng qua quá trình phân tích kết nối thông tin của thần có thể thấy Lâu Mẫn đã không chờ đợi được nữa. Hắn muốn ép Lương đế thoái vị soán ngôi".

"Ép thoái vị? Thằng ngu Lâu Mẫn này to gan đấy chứ?" Ân Minh cười lạnh một tiếng: "Sao hắn không động não xem lại mình rốt cuộc có mấy cân mấy lạng? Lâu Dự có phản ứng gì?"

“Không có có phản ứng gì, vẫn ăn chơi sa đọa như không có chuyện gì xảy ra".

Lúc nói câu này, ngay cả một kẻ tàn khốc vô tình như Lưu Hoài Ân cũng phải lộ vẻ tiếc nuối: "Ngày ngày uống rượu mua vui, cờ bạc bê tha thành tính, các thám tử Ưng Đình tại Đại Lương không tra được hắn có bất cứ hành động khác lạ nào. Thần tin rằng hắn tất có mưu đồ, nhưng giờ đây binh quyền bị tước, cả ngày uống rượu đánh bạc với một đám quân sĩ hạ đẳng không có quyền hành gì lớn, võ tướng có quan hàm cao nhất mà hắn kết giao cũng chỉ là đô úy tứ phẩm, lại thêm tự hủy danh tiếng, hành vi phẩm tính bị phái văn thần xem thường. Không mượn sức võ tướng, không lôi kéo văn thần, vậy rốt cuộc hắn mưu đồ dựa vào cái gì?"

Lưu Hoài Ân chán nản lắc đầu, nếp nhăn trên trán lại sâu hơn vài phần: "Người này ẩn giấu quá sâu, lão nô đã sử dụng tất cả lực lượng của Ưng Đình mà vẫn không tra được một chút manh mối nào".

Ân Minh không nói, chỉ nheo mắt nhìn trời, một hồi lâu sau mới lại cười nói: "Ngươi cũng không tra ra được, khó trách thằng ngu Lâu Mẫn đó lại tin tưởng Lâu Dự thật sự bị đả kích quá nặng không gượng dậy được".

Hắn chỉ chính mình, lại chỉ Lưu Hoài Ân: "Nhưng Trẫm cho rằng Lâu Dự đang lặng lẽ phân cao thấp với tất cả mọi người, tất cả mọi người ở đây đương nhiên bao gồm cả Trẫm và ngươi".

Lưu Hoài Ân gật đầu: "Lâu Dự mấy năm trước say mê quân vụ, không bao giờ để ý đến việc triều chính. Lão nô không nghĩ ra được hắn có thể dựa vào lực lượng nào để đánh một trận khi trong tay không có binh quyền?"

Ân Minh vươn vai một cái: "Không tra được thì không cần uổng phí sức mạnh nữa. Đến ngày Lâu Mẫn soán ngôi, Lâu Dự đương nhiên sẽ bộc lộ, chúng ta chỉ việc đứng nhìn là được".

Vươn vai xong, ánh mắt Ân Minh lập tức trở nên sắc bén: "Báo cho thám tử Ưng Đình tại Đại Lương, cần tiền cho tiền, cần người cho người, toàn lực ủng hộ Lâu Mẫn soán ngôi đoạt vị".

Lưu Hoài Ân khom người vâng lệnh: "Ưng Đình sẽ tự xử lí việc này".

"Không dễ gì việc triều chính có dấu hiệu khởi sắc. Nếu cho Trẫm thêm thời gian mấy năm, Đại Sóc quốc thái dân an, nước giàu dân mạnh, lo gì thiên hạ không thuộc về Trẫm?" Ân Minh tiếc nuối thở dài một tiếng: "Suy cho cùng thì mọi chuyện không thể hoàn toàn như ý được, bao giờ cũng còn thiếu một chút. Nếu lần này bị Lâu Dự cướp mất tiên cơ, Trẫm không biết phải mất bao nhiêu sức lực nữa mới có thể đạt được tâm nguyện".

Chỉ có rất ít người biết được, bốn năm trước nước Sóc thoạt nhìn hùng mạnh huy hoàng, kì thực nội bộ lại cực kì suy yếu, lòng người trên triều đình phân tán, hoàng quyền lung lay sắp đổ, nguy cơ đầy rẫy khắp nơi. Khi đó Lâu Dự với độ nhạy bén quân sự cực cao, nắm được một số manh mối, ra sức chủ trương xuất chiến, có thể nói đã đánh đúng điểm yếu của nước Sóc.

Đại quân nước Lương do Lâu Dự dẫn đầu như bảo kiếm ra khỏi vỏ, tiến quân thần tốc, nước Sóc hoàn toàn không thể ngăn cản. Ân Minh không thể không nhượng bộ, chịu mất sông Tháp Mẫu để đổi lấy thời gian.

Nhưng việc triều chính đã mục ruỗng há có thể chỉnh đốn trong một sớm một triều? Thời gian bốn năm vẫn còn chưa đủ.

Sau bốn năm, Lâu Dự vẫn là biến số lớn nhất trong ván cờ này. Xét theo một khía cạnh nào đó, Đại Sóc có thể thôn tính Đại Lương thống nhất thiên hạ hay hai nước Sóc Lương vẫn tiếp tục chia đôi thiên hạ, giằng co với nhau như cũ, toàn bộ đều phụ thuộc vào biến số Lâu Dự.

Lưu Hoài Ân an ủi: "Bệ hạ không cần quá lo. Soán ngôi đoạt vị không phải là việc nhỏ. Thủ đoạn Lâu Dự đang che giấu chắc chắn là một đòn sấm sét. Đến lúc đó bọn chúng nội chiến đại loạn, binh họa nổi lên, có lẽ không cần chúng ta phải động thủ, số mệnh Lương triều cũng tự kết thúc".

"Ta chưa bao giờ hi vọng thằng ngu Lâu Mẫn đó có thể thắng một lần như bây giờ". Ân Minh gật đầu, đưa mắt nhìn về phương xa, giọng nói cực kì nhạt nhẽo: "Lâu Mẫn, Trẫm coi trọng ngươi như thế, ngươi nhất định phải không chịu thua kém, chớ để Trẫm phải thất vọng".