Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 6 - Chương 7




Mùa xuân năm Vũ Định thứ sáu, tuyết đọng tan, sắc xanh chưa thịnh.

Lâu Dự đích thân dẫn hơn mười ngàn Hắc Vân thiết kị vượt sông Thú, diệt quân biên phòng, công thành chiếm đất, tiến thẳng hướng đông, chẳng mấy chốc

đã đánh tới dưới chân núi Đen.

Vượt núi Đen đi về phía đông, qua năm thành trì nữa là đến đế đô nước Sóc.

Quân kì nhà họ Lâu phấp phới như một mũi tên độc bắn thẳng đến trái tim nước Sóc.

Trong ngoài triều đình nước Lương đều phấn chấn, Vũ Định đế ban liền ba thánh chỉ khen thưởng thế tử Lăng Nam vương anh dũng thiện chiến.

Nhưng khi đánh tới chân núi Đen, Lâu Dự lại thay đổi thế tấn công điên cuồng, chuyển sang tiến chậm.

Không thể tiến về phía trước nữa. Chàng có giỏi thao lược chinh chiến hơn nữa cũng chỉ có một đội quân này. Khi lương thảo không có cung ứng, viện binh không đến, nếu vẫn một lòng cầu thắng thì nhất định sẽ rơi vào vòng vây trùng trùng của quân địch, trở thành một cánh quân đơn độc không có chỗ dựa dẫm.

Mặc dù vẫn đang đánh thắng trận nhưng Lâu Dự không hề bị thắng lợi làm cho choáng váng đầu óc. Nếu chàng thật sự cho rằng nước Sóc dễ diệt như vậy, đầu Ân Minh dễ chém như vậy thì cũng không khác nào một kẻ ngớ ngẩn.

Dưới sự chỉ huy của Lâu Dự, đội Hắc Vân thiết kị này không tiến mà lùi, chỉ trong một đêm đã nhanh chóng rút về sông Thú, trên đường còn tiện thể nuốt mất mấy đội quân Sóc tại các châu quận đi qua.

Sáng sớm hôm sau Hắc Vân kị không tiến lên nữa mà cấp tốc rút lui ngoài dự đoán của mọi người, chủ lực quân Sóc đã điên cuồng phản công, mười vạn đại quân chạy tới, bao vây thành Phong Tây nho nhỏ chật như nêm cối. Mà Lâu Dự và Hắc Vân kị lại vừa khéo chạy thoát qua khe hở cuối cùng trước khi mười vạn đại quân khép kín vòng vây.

Khi đánh hung dữ như mãnh hổ, lúc rút trơn trượt hơn cá chạch, hành quân dứt khoát, thái độ kiên quyết, tốc độ nhanh chóng không hề thua kém khi bôn tập ngàn dặm làm thống soái quân Sóc tức giận đến mức liên tiếp ói máu ba lần.

Đến lúc Lâu Dự lui về sông Thú, đại quân hàng chục vạn do thái tử lãnh binh mới chạy tới nơi, hạ trại trong thành Kính Bắc bên sông Thú.

Trong nửa tháng ngắn ngủi, Lâu Dự dẫn theo một đám trai tráng gan dạ dũng mãnh không sợ chết, đói thì ăn gạo rang ngay trên lưng ngựa, khát thì bốc tuyết đọng ven đường, cuồn cuộn như gió, đằng đằng sát khí chạy qua gần nửa lãnh thổ giang sơn nước Sóc, mông gần như không rời yên ngựa, mắt không khép lại quá nửa đêm.

Lúc này một đám kị binh Hắc Vân kị toàn bộ đều râu ria tua tủa, hai mắt đỏ ngầu, quần áo rách nát, mặt đầy sương gió.

Đây đâu phải Hắc Vân thiết kị đánh đâu thắng đó? Đây quả thực chính là đám Cái Bang của Đại Lương.

Ánh mắt thái tử ngỡ ngàng đưa qua đưa lại giữa đám người đen thui, không làm sao tìm được Lâu Dự, đành phải lớn tiếng hỏi: "Lâu Dự, thế tử Lăng Nam vương Lâu Dự ở đâu?"

Trong đội kị binh có người đáp: "Thần ở đây".

Giọng nói khàn khàn sắp mất tiếng.

Thái tử nghe tiếng nhìn lại, giật mình kinh hãi: "Ngươi... ngươi làm sao bẩn như vậy?"

Trên mặt Lâu Dự bám một lớp dày đen sì sì không biết là máu hay là bụi đất, không nhìn thấy màu da vốn có, râu ria lởm chởm, tóc dài rối bù, đâu còn một chút phong thái "tay cầm thương bạc, rạp trên tuấn mã" mà cưỡi trên lưng Truy Phong chính là một cặp chủ tớ đen sì, quá khác biệt tưởng tượng của thái tử.

Lâu Dự lau mặt thờ ơ như không, nhảy xuống ngựa, quỳ một gối xuống thi lễ: "Thần ra mắt thái tử".

Gần vạn tướng sĩ Hắc Vân kị cũng xoay người xuống ngựa, động tác chỉnh tề, gót giày nện đất chấn động lớp băng chưa tan hết trên sông Thú lũ lượt vỡ vụn, đồng thanh hô to: "Ra mắt thái tử!"

Vạn người cùng gầm lên chấn động, thái tử tim đập thình thịch, hai tay run lên.

Thái tử cố gắng đè nén khí huyết không yên, giữ vẻ mặt ung dung bình thản, ngồi trên lưng ngựa, nặn ra một nụ cười hòa ái dễ gần, hai tay khẽ nâng: "Miễn lễ miễn lễ, các tướng sĩ vất vả rồi, mau mau đứng lên!"

Không ngờ tướng sĩ Hắc Vân kị vẫn quỳ một gối dưới đất không hề nhúc nhích.

Thái tử không rõ nguyên do, hai tay vẫn giữ yên trên không, mắt nhìn kị binh Hắc Vân kị quỳ đông nghịt dưới đất, vẻ mặt hơi lúng túng.

Lâu Dự đứng lên, ôm quyền nói: "Cảm ơn thái tử!"

Đến lúc này gần vạn Hắc Vân thiết kị mới đồng loạt đứng lên, mũ giáp va chạm, đồng loạt ôm quyền hô to: "Cảm ơn thái tử!"

Vẫn thường nghe Lâu Dự trị quân nghiêm cẩn, nhưng không ngờ hắn lại có uy danh trong quân như vậy.

Đáy mắt thái tử thoáng hiện lên một bóng tối không dễ phát hiện, vẻ mặt lại không hề thay đổi, cười nói hết sức thân thiết: "Hắc Vân kị lần này đại thắng, lập được công đầu, bản thái tử rất vui vẻ. Thế tử và các tướng quân đều vất vả rồi, mau mau tắm rửa nghỉ ngơi đi thôi".

Lâu Dự tạ ơn thái tử, lệnh cho Hắc Vân kị về doanh. Đội ngũ gần vạn người này như một dòng suối nhỏ ào ạt chảy vào biển cả, quay về doanh trại của từng người.

Lâu Dự không tháo mũ giáp, lại đến gặp các tướng lĩnh cao cấp Công Tôn Minh, Vương Ký, Tống Bách Lý, dặn dò sơ qua về tình hình chiến đấu và tình hình

quân ta rồi mới về doanh trướng của mình.

Chàng thân là phó thống soái đại quân nên đương nhiên có doanh trướng độc lập. Trước đó chàng đã sai người dẫn Loan Loan đến doanh trướng của mình,

lúc này hất rèm đi vào, lập tức nhìn thấy Loan Loan ngồi ngơ ngác trên tấm da hổ.

Lâu Dự không nhịn được cười, đi tới giúp Loan Loan tháo mũ sắt, vuốt mái tóc cô bé: "Cô bé ngốc nghếch lại đang nghĩ gì mà ngẩn ra thế?"

Loan Loan cúi đầu nhìn xuống người mình, ngập ngừng đau khổ, âm thanh lí nhí gần như không thể nghe thấy: "Em... muốn tắm".

Trước kia còn có thể lén chạy đến Dị Thiên Nhai tắm, bây giờ thì làm thế nào? Trên người vừa dính vừa hôi, đen sì sì, bẩn đến mức chính mình cũng không thể chịu nổi. Nhưng bên ngoài có cả mấy trăm ngàn đàn ông, làm gì có nơi nào để trốn đi tắm? Chẳng lẽ trời rét thế này lại phải xuống sông Thú tắm?

Nghe thấy chữ "tắm", tay Lâu Dự khẽ run lên, lập tức bình tĩnh đặt mũ sắt xuống bên cạnh, động tác cực kì tự nhiên ôm Loan Loan vào trong lòng, trêu chọc: "Nhân tiện anh cũng cần tắm, để khỏi phiền phức, hay là chúng ta tắm chung?"

Lại thế rồi! Gã này và vị Lâu tướng quân uy nghiêm quyết đoán trước vạn quân vừa rồi thật sự là cùng một người sao?

Hai người đều chưa bỏ áo giáp, lúc này ôm nhau như vậy, giáp sắt phát ra tiếng va đập lanh lảnh như tiếng chuông, rung động tận đáy lòng.

Loan Loan thẹn quá hóa giận, hung ác giẫm mạnh lên mu bàn chân Lâu Dự, giận dỗi: "Anh... anh mà còn trêu em nữa, em... em sẽ... em sẽ..."

Nhất thời không nghĩ ra mình có thể làm gì Lâu Dự, Loan Loan nghẹn lời, lại giẫm mạnh một cái nữa.

Hai người chung sống đã lâu, Loan Loan ngày càng thoải mái tự nhiên trước mặt Lâu Dự, vẻ ngây thơ thiếu nữ lộ ra rõ ràng.

Lâu Dự rất thích nhìn dáng vẻ vừa sốt ruột vừa tức giận, mím môi đỏ mặt của Loan Loan, cảm thấy hết sức thú vị.

Chàng khỏe mạnh rắn rỏi, bị giẫm vài cái như vậy cũng không khác gì gãi ngứa, không hề có cảm giác đau. Thấy Loan Loan tức giận xấu hổ đến đỏ cả tai, chàng mới buông cô bé ra, cười nói: "Anh đã sắp xếp rồi. Lát nữa sẽ có người mang nước nóng và đồ dùng tắm rửa tới. Anh đã điều năm mươi người canh gác ngoài cửa, em cứ yên tâm mà tắm trong lều, bảo đảm ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được".

Loan Loan nghe vậy hơi yên tâm, lại xấu hổ lòng bàn chân cũng nóng lên, nhỏ giọng nói: "Thế anh... đi đâu... tắm?" Chữ "tắm" cuối cùng vo ve như muỗi.

Lâu Dự nói, đầu mày khóe mắt toàn là nét cười, học đúng diễn xuất của đám công tử hào hoa trong thành Thượng Kinh, làm bộ chuẩn bị cởi giáp trụ: "Thì ra Loan Loan quả thật không nỡ rời Lâu Dự ca ca, vậy thì tắm chung nhé!"

Loan Loan nghẹn thở, nghĩ bụng dù thế nào cũng đánh không lại, đưa mắt nhìn quanh, dùng mũi chân hất một ống tên rỗng bằng sắt dưới đất lên, tung người đá bay về phía Lâu Dự: "Không được, anh... anh... anh mau đi ra ngoài!"

Lâu Dự vung tay bắt được "ám khí" xé gió bay đến đó, cao giọng cười lớn: "Được được được, anh ra ngoài, anh đi tìm Dung Hàm".

Nhịn cười đi ra khỏi doanh trướng, nhớ lại vẻ mặt của Loan Loan vừa rồi, Lâu Dự lại không nhịn được thoải mái cười thành tiếng, tiếng cười vang vọng hồi lâu không dứt.