Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 6 - Chương 5




Đánh địch bất ngờ, đánh đâu thắng đó.

Đây là một cuộc hành quân thần tốc liều mạng sống chết. Trên đường đi trừ thời gian ngủ nghỉ ngắn ngủi, ngay cả việc ăn uống cũng được giải quyết trên lưng ngựa.

Ngàn dặm xa xăm dường như chỉ thoáng chốc là đến.

Lâu Dự đầy mặt gió sương, râu ria tua tủa, mắt lại sáng như sao, nhìn chằm chằm đại doanh quân Sóc san sát mênh mông đen kịt cách đó không xa.

Bàn tay vẫy mạnh, đội kị binh đột nhiên thay đổi trận hình, chuyển sang thế trận chim nhạn giương cánh, tăng tốc lao tới.

Khí thế vạn ngựa phi nhanh là cực kì kinh người. Chiến mã nhảy lên hạ xuống, gót sắt đập xuống mặt đất phát ra tiếng động nặng nề như búa tạ đập vào ngực làm mọi người tức ngực, đau đến mức không thể hô hấp được.

Khói lửa báo động chợt sáng lên trong đại doanh quân Sóc. Binh lính gác đêm phát ra tiếng hò hét như xé rách tim gan: "Có địch tập kích... Có địch tập kích..."

Vô số binh lính và sĩ quan bừng tỉnh từ giấc ngủ say, cuống cuồng tìm binh khí và quần áo. Có tên động tác nhanh, dắt vội vạt áo, cầm trường đao chạy ra khỏi lều đi tìm chiến mã chuẩn bị đón địch.

Vũ Hòa Liệt đột nhiên ngồi dậy, hùng hổ đẩy mỹ thiếp trong lòng xuống đất, mặc bừa một bộ quần áo, tóc tai bù xù, áo mũ xộc xệch lao ra bên ngoài.

Màu trắng bạc rõ dần phía chân trời. Trên hoang mạc xa xa xuất hiện một vệt đen nặng nề rất dài, chia cắt trời cao và đại mạc thành hai nửa rất không hài hòa. Vệt đen lao tới như bão táp, quét ngang hết thảy, thế không thể đỡ.

Trong nắng sớm sương mù, giá lạnh hà hơi thành sương trắng, tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, càng ngày càng nặng nề, mạnh mẽ đạp tan sự yên tĩnh lạnh lùng.

Hắc Vân kị!

Thấy rõ trang phục của đội kị binh vạn người này cùng với chữ Lâu trên lá quân kì đón gió phấp phới trước chiến đội, con ngươi Vũ Hòa Liệt suýt nữa rơi xuống đất.

Đội kị binh hàng vạn người, chẳng lẽ Lâu Dự lại mang hết quân ở thành Lương Châu đi?

Không thể thế được, bởi vì dù có tính hết toàn bộ lính mới và thương binh trong thành Lương Châu cũng không quá một vạn người. Nhưng đội kị binh trước mắt sát khí lẫm liệt, kị thuật cao siêu, biến trận thành thạo lão luyện, hiển nhiên là tinh binh từng trải trận mạc. Nhiều Hắc Vân thiết kị huấn luyện kĩ càng như vậy rốt cuộc là từ đâu mọc ra?

Vũ Hòa Liệt giận dữ kêu rên, nhìn đội thiết kị màu đen càng ngày càng gần, trong mắt toàn là tuyệt vọng.

Lâu Dự không phải người, hắn là sát tinh trời cao phái xuống diệt ta!

"Lên ngựa, lên ngựa, mau lên ngựa!"

Quân Sóc phản ứng không thể nói là không nhanh, đám mã phu lập tức thả chiến mã ra, đám đô úy và hiệu úy thúc giục các quân sĩ mũ giáp xộc xệch lên ngựa nghênh địch. Toán quân Sóc tốc độ nhanh nhất đã cướp được ngựa xông ra.

Có điều Hắc Vân kị tới thật sự quá nhanh, chiến mã của bọn họ như lướt đi trong gió, mang theo gió lạnh tuyết bay giá buốt thấu xương và cả sát khí nặng nề như núi, chỉ trong nháy mắt đã lao tới phụ cận.

Khoảng cách quá gần. Loạt quân Sóc đầu tiên lao ra còn không có cả khoảng cách tối thiểu để thúc ngựa tăng tốc. Kị binh không lấy được tốc độ chính là thuyền nan giữa cơn biển giận, Hắc Vân kị xung phong như cuồng phong sóng lớn, thế như chẻ tre, kị binh quân Sóc không chịu được một đòn, trong nháy mắt đã bị nuốt gọn.

Tốc độ của Hắc Vân kị không hề giảm xuống. Bên này vung đao giải quyết toán quân Sóc xông tới, bên kia vó ngựa tiên phong đã đạp tung mái lều đầu tiên của quân Sóc.

Quân Sóc chưa tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu không hề khác những con dê béo trong mắt Lâu Dự, chỉ có điều da thịt hơi dày một chút.

Thấy đối phương còn đang hỗn loạn tìm chiến mã cố gắng phản kháng, khóe miệng Lâu Dự lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, giơ tay vẫy đao, hét lớn: "Bắn tên!"

Các quân sĩ tên nỏ doanh đưa tay lấy cung nỏ trên lưng, đồng loạt đặt trọng tiễn. Chỉ sau thời gian một hơi thở, trọng tiễn đen huyền đã như mưa đá, san sát đổ ập xuống doanh trại quân Sóc.

Mũi tên sắt đâm thủng ngực, máu tươi điên cuồng phun ra.

Quân Sóc đang liều mạng xông về phía trước trong nháy mắt biến thành những con nhím, ngã xuống từng mảng, trong doanh trại toàn là tiếng gào khóc thảm thiết.

Chiến mã vẫn tiếp tục lao nhanh. Hắc Vân kị lấy tốc độ làm vũ khí, lưỡi đao vung lên sáng như tuyết. Hàng vạn thiết kị xông vào đại doanh, đạp tung lều trại, chiến đao như tia chớp nhuốm máu quét ngang hơn nửa doanh trại, thế công sét đánh không kịp bưng tai, cuồn cuộn như gió thu thổi lá rụng.

Để sống sót, chó cùng đường cũng phải dứt giậu. Quân Sóc bị ép quá mức lũ lượt cầm đao nhặt cung dựa vào nơi hiểm yếu chống lại. Sau đợt xung phong điên cuồng của Hắc Vân kị, song phương rơi vào giai đoạn giằng co.

Loan Loan vốn vẫn đi theo bên cạnh Lâu Dự làm mũi nhọn xung phong, nhưng sau khi đánh vào doanh trại quân Sóc lại bị loạn quân tách ra.

Đưa mắt nhìn quanh, chỗ nào cũng là từng cặp chém giết. Quân sĩ hai bên giết đỏ cả mắt, Loan Loan không tìm được Lâu Dự, lập tức một mình vung trường đao, dựa vào thuật cưỡi ngựa tuyệt đỉnh mà giết địch.

Đang lao vào sâu trong đại doanh, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét cực kì quen thuộc. Loan Loan nheo mắt, ghìm chặt cương ngựa, quay đầu nhìn lại.

Triệu Vô Cực lao cực nhanh, đáng tiếc vừa lao vào giữa đại doanh địch thì ngựa bị chém đứt chân. Hắn ngã xuống ngựa, rơi vào vòng vây của quân Sóc.

Trên vai bị chém một đao, máu tươi phun ướt áo hết sức thê thảm. May mà hắn dũng mãnh, cầm trường kích như que cời lò quét vòng quanh người. Bốn năm tên quân Sóc vây quanh nhất thời cũng không làm gì được hắn.

Hai bên đang giằng co, một con ngựa kinh hoảng lao ngang tới, chạy thẳng về phía hắn. Để tránh gót sắt chiến mã, Triệu Vô Cực đành phải nghiêng người né tránh. Ba bốn thành đao chém tới bị hắn dùng trường kích chặn lại. Lực chém chưa hết, lưỡi đao trượt trên thân kích tóe lửa. Cuối cùng một thanh đao lại tìm được khoảng trống chém thẳng xuống đầu hắn.

Muốn tránh cũng không được, Triệu Vô Cực than thầm một tiếng trong lòng: "Thôi xong đời rồi!" Sau đó nhắm mắt chờ chết.

Lại nghe thấy một tiếng xé gió vang lên, liền sau là một tiếng kêu đau đớn.

Thanh trường đao chém thẳng xuống đầu Triệu Vô Cực không chém xuống được nữa. Tên quân Sóc cầm đao bị một thanh trường đao từ xa bay tới đâm xuyên qua ngực, vẻ mặt giận dữ không cam lòng hiện rõ trên mặt, thân hình đã chán nản ngã xuống.

Triệu Vô Cực điên cuồng hét lên một tiếng, ra sức hất trường kích lên, đánh bay những thanh đao đang đè trên thân kích ra ngoài. Trường kích lập tức như rắn ra khỏi hang, đâm thành mấy lỗ thủng trên người đám quân Sóc.

Đi một vòng bên bờ sống chết trở về, Triệu Vô Cực toàn thân mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Loan Loan ngồi tay không trên lưng ngựa, nhếch miệng cười với hắn.

Triệu Vô Cực cảm kích trong lòng, cũng định cười đáp lễ, nhưng khóe miệng còn chưa kịp cong lên đã nhìn thấy một kị binh nước Sóc từ phía sau Loan Loan xông tới, trường đao trong tay bổ về phía đỉnh đầu Loan Loan.

"Loan Loan cẩn thận!" Triệu Vô Cực cả kinh kêu to, lông mày dựng đứng.

Loan Loan nghe thấy tiếng gió rít phía sau, nhưng đao của cô bé đang cắm trên ngực tên quân Sóc đó, lúc này tay không tấc sắt, không thể nào đón đỡ. Trong tình thế cấp bách, Loan Loan chỉ còn cách cúi người lăn từ trên ngựa xuống đất, liên tục lăn mấy vòng rồi mới dừng lại.

Thanh trường đao đó không hề dừng lại mà vẫn theo sát không rời như rắn độc, liên tục chém xuống vị trí Loan Loan dưới đất.

Trong loạn quân, chiến mã chạy khắp nơi, người ở dưới đất bất cứ lúc nào cũng có thể bị vó ngựa đá trúng đạp chết. Loan Loan ỷ vào khinh công hơn người, gắng gượng xê dịch trốn tránh dưới vó ngựa, trong màn đao, nghiêng ngửa không ngừng.

Thấy Loan Loan gặp nguy, Triệu Vô Cực bất chấp mình cũng không có ngựa, vội vàng giơ trường kích xông lên, định liều mạng đâm chết gã kị binh vẫn theo sát Loan Loan như rắn độc.

Lại nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập lao tới, hắn quay đầu nhìn lại, Truy Phong bốn vó tung bay như một vệt đen lao thẳng về phía Loan Loan.

Thanh đao Yêu Nguyệt của Lâu Dự như có sát thần nhập hồn, gặp quỷ giết quỷ, gặp ma chém ma, không gì cản nổi, trên đường liên tục chém ngã mấy tên quân Sóc. Hai mắt Lâu Dự lại vẫn luôn nhìn chằm chằm bóng người chật vật tránh né trong ánh đao bao phủ đó.

"Cản ta là chết!" Ngọn lửa màu đen bùng lên hừng hực trong mắt Lâu Dự, người ngựa như tên rời dây cung, đằng đằng sát khí, sắc bén không gì đỡ được.