Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 6 - Chương 4




Tháng ba, mùa xuân năm Vũ Định thứ sáu.

Tuyết đọng còn dày, băng đóng chưa tan, trải qua một mùa đông đóng băng, sông Thú buổi chiều hôm càng có vẻ nặng nề u ám.

Không trung âm u mịt mù, mây xám như chì dày đặc, dường như có thể đè xuống bất cứ lúc nào. Bờ đông sông Thú tối om yên tĩnh bỗng vang lên tiếng ngựa hí khe khẽ.

Một ngàn mã phu từ các quân doanh điều động ra, đứng yên lặng bên bờ sông Thú đóng băng, mỗi người trông coi mười con chiến mã.

Dưới sự quản lí của những mã phu kinh nghiệm phong phú này, cả vạn con chiến mã đứng yên lặng trên tuyết trắng băng trơn.

Đã đợi trọn nửa đêm, đám người ngựa này dường như không sợ giá lạnh, không biết khổ cực, chỉ kiên nhẫn chờ đợi như những bức tượng lờ mờ trong bóng đêm. Chỉ nhờ tiếng thở phì phò và tiếng cào móng của những con ngựa mới có thể nhìn ra những bóng dáng này không phải là tượng đá.

Lần này bọn họ được điều gấp trong vòng ba ngày, mang theo những con chiến mã dũng mãnh nhất trong quân doanh đến chờ bên bờ sông Thú, mục đích là để chuẩn bị đổi ngựa cho một cánh quân Lương ra khỏi quan ải tập kích.

Bầu trời u ám, phía chân trời tối tăm xuất hiện một vệt đen còn đậm màu hơn cả sắc trời.

Vệt đen từ phía đông ngày càng đến gần cùng với tiếng vó ngựa nặng nề. Khi đến gần mới thấy rõ đây là một đội kị binh hàng vạn người, mỗi một kị binh dường như đều đã bôn ba đường dài, mặt mày hốc hác, mắt đầy tơ máu, nhưng khuôn mặt vẫn kiên nghị, đạp băng vỡ tuyết dày từ xa chạy tới, bốc hơi nóng ngùn ngụt như lửa.

Một lá cờ lớn nền đỏ chữ đen bay phần phật trong gió, bên trên là một chữ Lâu giương nanh múa vuốt, bị gió bắc gào thét kéo căng, vẽ thành một vệt dài màu đỏ trước đội hình thiết kị.

Hàng vạn thiết kị đạp băng đội tuyết gào thét lao tới, đã có thể thấy rõ khuôn mặt vị tướng đi đầu.

Đám mã phu kinh ngạc mở to mắt. Mấy người đi đầu tiên đều trẻ tuổi kinh người. Vị tướng dẫn đầu dường như chỉ khoảng hai mươi tuổi, mặc dù rất trẻ nhưng ánh mắt liếc qua lại không thua kém bất cứ lão tướng nào, sắc bén mạnh mẽ như mũi băng đâm thẳng vào lòng người.

Một vạn thiết kị từ Tây Lương xuất kích ban đêm tập kích đại doanh quân biên phòng nước Sóc, đây là một bí mật quân sự.

Lâu Dự từ Thượng Kinh thệ sư xuất phát thẳng về hướng tây, lệnh điều động đã được đưa ra từ lâu, Hắc Vân kị các châu quận phủ điều động ra, cuồn cuộn không ngừng gia nhập đội ngũ. Như những dòng suối con sông nhập vào biển rộng, trăm người, ngàn người, cuối cùng hợp thành đội thiết kị vạn người vượt ngàn dặm tập kích quân địch.

Tập kích chú trọng tốc độ và hiệu suất, Lâu Dự không dùng phương thức thông thường, không cần thống nhất tập kết đại quân mà dùng cách tập hợp trên đường, ngựa không dừng vó, người không xuống yên, trên đường không ngừng đổi ngựa, chỉ mất vẻn vẹn ba ngày đã hình thành một đội ngũ vạn người từ Thượng Kinh chạy tới bờ sông Thú.

Bôn ba như chán sống, nếu là đội ngũ khác thì đã gục ngã vì mệt từ lâu, may mà lần này kị binh điều động ra đều là tinh nhuệ của Hắc Vân kị, đã quen với lối ra bài không theo lẽ thường của chủ soái mình, chẳng những không có nửa câu oán hận mà còn cực kì phối hợp, triển khai một cuộc chạy đua với thời gian trên hoang mạc đầy cỏ dại và cát vàng này.

Tiếng vó ngựa ầm ầm chấn động mặt đất, đám chiến mã đang lẳng lặng chờ đợi bên bờ sông cào móng bất an, có một chút rối loạn nho nhỏ.

"Yên tĩnh, yên tĩnh!" Người dẫn đầu đám mã phu cố gắng duy trì trật tự: "Trông coi ngựa của mình cho tốt".

Các mã phu nắm chặt dây cương. Dây cương kéo quá căng, siết vào da thịt thành từng vệt hằn tím đen trên bàn tay xù xì nứt nẻ.

Đội kị binh chạy đến gần, cát đá bụi tuyết bị gót sắt hất tung tạo thành một đám bụi mơ hồ bao phủ đội hình như sương mù. Đám mã phu mặc dù đã từng trải chiến trường nhưng cũng chưa bao giờ thấy một đoàn kị binh lao nhanh như vậy, tất cả đều không nhịn được nheo mắt.

Chợt có một con chiến mã bị đá vụn bắn trúng mắt, bị đau hí dài đứng thẳng người lên, móng trước lại đá trúng con chiến mã đằng trước. Con chiến mã phía trước lập tức mất khống chế, giãy tuột dây cương ra khỏi tay mã phu rồi chạy như điên.

Cả vạn con chiến mã đang đứng chỉnh tề, cự li cách nhau rất hẹp. Con chiến mã phát điên này vừa xông tới đã làm rối loạn thế trận, rất nhiều chiến mã hoang mang lo sợ, giơ móng muốn chạy.

Đám mã phu thấy tình hình không tốt, nghiến răng lớn tiếng hò hét, mạo hiểm bị móng ngựa đá trúng, cố gắng hết sức giữ chặt cương ngựa.

Cuối cùng có một con chiến mã lao ra khỏi đàn ngựa, lại chạy tới trước mặt đoàn thiết kị vạn người đó. Lộc cộc, lộc cộc... Thoáng cái đã chạy được vài trăm mét, chỉ chốc lát nữa sẽ lao vào đầu đội hình, dẫn đến thảm kịch người ngã ngựa đổ.

Chợt một tiếng quát lanh lảnh vang lên, một bóng người nhảy lên từ đội kị binh, tốc độ cực nhanh lao vút ngang trời tiến lên mấy trượng, mũi chân khẽ điểm lên lưng ngựa rồi nhẹ nhàng hạ xuống, ngồi vững vàng trên lưng con ngựa đang phát điên đó. Giữ chắc dây cương, khẽ đá bụng ngựa, không thấy người đó có động tác nào khác, con ngựa phát điên chạy loạn đó đã lập tức bình tĩnh lại.

Người đó kéo dây cương, quay đầu ngựa lại chạy cùng hướng với đội kị binh, lao tới phía trước đàn ngựa chờ bên bờ sông Thú. Ngựa dừng gấp đứng thẳng lên, kị sĩ trên ngựa phát ra một tiếng hú lanh lảnh, âm thanh non nớt trong trẻo.

Kể cũng lạ, nghe thấy tiếng hú lanh lảnh này, những con ngựa đang kinh hãi ra sức vùng vẫy trong tay mã phu lập tức như đứa con hư nhìn thấy mẹ, chột dạ cúi đầu, ngoan ngoãn thu móng dừng chân, đứng yên tại chỗ.

Thuật khống chế ngựa kinh người như thế thật sự làm mọi người cảm thán không thôi.

Là những người nuôi ngựa chuyên nghiệp, đám mã phu đã gặp quá nhiều người có kị thuật cao, nhưng cưỡi ngựa giỏi lại không đồng nghĩa với huấn luyện ngựa giỏi. Kị sĩ này không những kị thuật cao siêu mà trình độ thuần ngựa cũng cực cao, đám mã phu không ai là không trợn mắt há mồm, mở rộng tầm mắt.

Đến lúc thấy rõ tướng mạo vị kị sĩ này, khuôn mặt non nớt, dáng người nhỏ nhắn, dù mình mặc trọng giáp nhưng rõ ràng chỉ là một đứa trẻ vị thành niên, một ngàn mã phu này lại thêm kinh ngạc đến rơi cằm.

Sau khi thuần phục đàn ngựa, Loan Loan không dừng lại mà hai chân kẹp bụng ngựa dẫn đầu chạy ra ngoài.

Sau một loạt diễn biến này, đội kị binh vạn người đã tới cách trăm mét, mũ sắt đen đè sát lông mày, ánh mắt Lâu Dự như tia chớp xé không trung, giơ tay lên xoay tròn trên cao ra hiệu.

Cùng với thủ thế của Lâu Dự, đội hình kị binh chợt thay đổi. Lấy Lâu Dự và các vị tướng lĩnh làm mũi nhọn, trận hình dần dần kéo dài, từ thế trận cánh nhạn chuyển thành thế trận trường xà uốn lượn. Mười người mười ngựa hợp một làm một đơn vị nhỏ, tất cả mọi người đều khẽ rướn người lên trên lưng ngựa, cơ bắp căng cứng, tốc độ hơi giảm, duy trì một tần suất đều nhịp lạ lùng chạy qua đàn chiến mã.

Đám mã phu hiểu ý, gần như đồng thời khởi động, lại là một người mười ngựa, ngay ngắn trật tự ra roi thúc ngựa của mình nghênh đón.

Đúng lúc đội kị binh chạy xen qua đàn ngựa, Lâu Dự ra lệnh một tiếng: "Thay ngựa!"

Kị sĩ trên ngựa nghe lệnh hành động, tới tấp tung người bay lên, người rời yên, chân rời bàn đạp, nhảy lên lưng những con chiến mã ăn uống no đủ, tinh lực dư thừa, dồn sức chờ đợi bên sông Thú đã lâu.

Mười người mười ngựa, sau khi hạ xuống yên không ngừng một khắc, lập tức phi nhanh về phía trước. Toàn bộ không quá thời gian mười giây, những con chiến mã đã chạy rất lâu sức cùng lực kiệt tản ra bên cạnh, tự nhiên sẽ có mã phu đến tiếp nhận.

Từng đội kị binh hoàn thành việc thay ngựa yên lặng mà trật tự, sau khi thay chiến mã mới không hề nghỉ ngơi mà lại tiếp tục lao đi.

Hành động đổi ngựa tức thì như vậy đã được thực hiện vô số lần trong quá trình bôn tập đường dài này. Động tác của các kị binh vô cùng thành thạo, nhanh chóng gọn gàng, không mất thời gian một giây nào, ngay cả bùn đất cũng không dính gót giày đã lướt qua như chớp, như Khoa Phụ đuổi mặt trời, lại như sao băng rơi rụng, chạy như điên về hướng tây, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi.

Lâu Dự lần này quyết tâm đánh địch trở tay không kịp, vì vậy thứ quan trọng nhất là tốc độ, tốc độ!

Một vạn kị binh này đi ngang qua bụng Trung Nguyên, lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai vòng qua sông Thú, từ thượng du lao xuống đánh thẳng vào đại doanh quân biên phòng nước Sóc.

Vũ Hòa Liệt mặc dù đã nhận được tin tức đại quân nước Lương xuất phát, đại chiến đã bắt đầu, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ đối phương lại tới nhanh như vậy, tàn nhẫn như vậy!

Rõ ràng ba ngày trước Lâu Dự còn thệ sư trong thành Thượng Kinh, ai có thể ngờ được ba ngày sau chàng đã mang hàng vạn thiết kị như thần binh từ trên trời hạ xuống, đột nhiên xuất hiện bên bờ sông Thú.

Không... không thể như vậy được! Đây hoàn toàn không phải tốc độ của con người, vậy mà Lâu Dự lại làm được.

Vũ Hòa Liệt nhìn đội kị binh đen tuyền như mây đen đè xuống đầu gào thét lao tới trước mặt, khóe mắt gần như rách toạc.

Đến tận lúc chết, hắn vẫn không làm sao hiểu được.