Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 6 - Chương 13




"Để giết chết một con chim ưng hung mãnh, phương pháp tàn nhẫn nhất không ngoài chặt đứt cánh của nó trước tiên".

Đế đô nước Sóc, cung Đại Thừa.

Trong đại điện màu xanh đen chỉ có hai quân thần. Giữa những cây cột hình tròn sơn rất dày bao quanh, âm thanh vừa già nua vừa lạnh lùng của Lưu Hoài Ân vang vọng không ngừng, từng lời như búa vàng đập vào trái tim.

Lưu Hoài Ân ngẩng đầu đối mặt với Ân Minh cực kì hiếm thấy, nhưng bởi vì đã quen cúi người khom lưng một thời gian dài nên vẫn tỏ ra hơi khúm núm, trong đôi mắt vẩn đục lóe lên một nét tàn nhẫn trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt cung kính điềm đạm của hắn: "Tống Bách Lý là nguyên lão Hắc Vân kị, là cánh tay phải của Lâu Dự. Giết Tống Bách Lý cũng tương đương với chặt đứt một cánh tay của Lâu Dự. Quan trọng hơn là làm rối loạn tinh thần của hắn.

Trên chiến trường, tâm tình chủ soái hỗn loạn quả thật là điều tối kị của binh gia".

Điều bớt tinh nhuệ trong trung lộ quân của Lâu Dự, sau đó mai phục tại Sa Loan. Một mặt có thể làm cho chiến trường chính Yên Cát bớt một cánh quân mạnh mẽ, áp lực của Lâu Dự tăng mạnh, mặt khác cũng có thể lấy ít đánh nhiều, xuất kì bất ý bao vây tấn công cánh quân Hắc Vân kị tiếp viện Sa Loan.

Bất kể là Lâu Dự chết trận hoặc bị thương tại Yên Cát vì binh lực không đủ hay toàn diệt Hắc Vân kị, giết chết Tống Bách Lý tại Sa Loan đều có thể làm cho nước Sóc giành được thắng lợi mang tính quyết định trong trận đại chiến này mà chỉ phải trả giá cực nhỏ.

Một mũi tên trúng hai con chim!

Ân Minh chăm chú nhìn Lưu Hoài Ân dưới bậc thềm. Một người mới hơn bốn mươi tuổi, tóc mai bạc trắng, lộ rõ vẻ già nua. Biết Lưu Hoài Ân suy nghĩ quá nhiều, trong vụ biến loạn cung đình lần trước lại thay mình uống chén rượu độc đó nên đại thương khí huyết, chưa già đã yếu, trong lòng Ân Minh cảm thấy bi thương, ngoài mặt lại vẫn không hề có biểu cảm gì như cũ: "Làm tốt lắm. Nhưng tại sao Lâu Mẫn lại nghe lời ngươi?"

Cung điện rộng lớn mà trống trải, mặc dù đã đốt than ngân sương nhưng vẫn rất lạnh lẽo. Lưu Hoài Ân chắp hai tay trong tay áo, co lại dường như sợ lạnh, giọng nói giá băng: "Quân tử lấy nghĩa mà thuyết phục, tiểu nhân lấy lợi mà dụ dỗ. Lâu Mẫn là tiểu nhân, thần lấy lợi mà dụ, hắn sao lại không cắn câu?"

Cái lợi này không phải một thành một châu mà là cái lợi nặng bằng một nước.

"Nếu hắn chịu bắt tay với thần diệt trừ Lâu Dự, thần đồng ý sẽ cố tình đánh thua, chắp tay đưa lưu vực sông Tháp Mẫu cho hắn. Để hắn mang quân công đại thắng về triều, vừa làm cho Vũ Định đế vui mừng, lại diệt trừ được mối họa tâm phúc Lâu Dự, ngôi vị thái tử liền vững như thành đồng vách sắt, không ai có thể tranh đoạt với hắn".

Lưu Hoài Ân nói bình thản như thường, lời lẽ lại lộ rõ vẻ mỉa mai khinh miệt: "Lâu Mẫn tầm mắt thiển cận, lòng dạ hẹp hòi, trong mắt chỉ có chiếc ngai vàng chín rồng nho nhỏ trong cung Bắc Thần của Đại Lương mà không nhìn thấy thiên hạ. Người như vậy nếu có thể làm quốc vương Đại Lương thì quả thật chính là may mắn của triều ta".

Ân Minh thả lỏng tứ chi, dựa vào ngai rồng của mình, cười nói: "Không sai, cho dù dâng cả sông Tháp Mẫu cho Lâu Mẫn cũng đâu có gì quan trọng. Không có Lâu Dự, Trẫm muốn lấy lại sông Tháp Mẫu lúc nào thì lấy lại lúc đó, đâu có gì là khó khăn. Dùng một con sông Tháp Mẫu đổi lấy một thế tử Lăng Nam vương, thật sự quá có lời".

Lưu Hoài Ân cúi người thi lễ: "Bệ hạ hùng tâm tráng chí, lòng tại thiên hạ, loại ngu xuẩn như Lâu Mẫn há có thể so đo?"

Ân Minh chỉ Lưu Hoài Ân, lắc đầu cười to: "Nói vậy chúng ta nhất định phải nâng Lâu Mẫn trên ngôi báu, nếu không sẽ là thiệt hại đối với triều đình ta".

Lưu Hoài Ân gật đầu, nếp nhăn bên đuôi mắt lại sâu thêm: "Bệ hạ nói chí phải".

***

Bị vây trên dốc đứng ở góc Sa Loan đã hai ngày hai đêm. Khí trắng Loan Loan thở ra ngưng tụ thành sương trắng mỏng manh trên lông mày, toàn thân như vừa từ biển máu đi lên, máu tươi trên người không rõ là của chính mình hay là của kẻ thù, bị cái lạnh ban đêm đóng thành băng, mỗi khi cử động có thể nghe thấy tiếng băng máu vỡ lách tách.

Năm ngàn Hắc Vân kị còn sống sót không đủ ngàn người. Bọn họ dùng chiến mã chết trận dựng thành chiến hào, rút mũi tên từ xác chết ra, dùng nỏ cứng tên nặng, dựa vào địa thế đánh lui từng đợt tấn công như sóng sau liền sóng trước của quân địch.

"Cố gắng chống đỡ, viện binh của thế tử sắp đến rồi". Loan Loan ôm lấy đầu một chiến hữu, gào lên bằng giọng nói khàn khàn không rõ: "Cố gắng cầm cự, ngươi nhất định phải cầm cự được".

Trước ngực chiến sĩ này cắm một mũi tên sắt, tay phải đứt ngang cổ tay, máu đã chảy sắp cạn, hai mắt dần dần mất tiêu cự, cuối cùng đờ đẫn không động, ngay cả mí mắt cũng không khép lại.

Loan Loan ôm xác chiến hữu, từ cổ họng phát ra tiếng hét khàn khàn như sói tru, lại không sao khóc được, nước mắt dường như đều đã hóa thành máu tươi chảy đi hết.

Hai ngày nay bọn họ không có lương thực, không có nước, không thể ngủ, hoàn toàn dựa vào một ý chí không phải của con người để chống đỡ. Họ tin tưởng thế tử nhất định sẽ đến cứu họ, thế tử nhất định sẽ không bỏ rơi họ.

Nhưng thám báo phá vòng vây ra ngoài cầu viện như cát vào biển rộng không hề có hồi âm. Thám báo thứ sáu đã đi, cùng với thời gian trôi qua, hi vọng sinh tồn cùng với viện quân chạy tới cũng trở nên càng ngày càng xa vời.

"Thế tử sẽ không đến". Một thương binh nói: "Tình hình chiến đấu ở thành Yên Cát rất khẩn cấp, lúc này thế tử sao có thể chia quân cứu viện Sa Loan?"

Càng huống chi Sa Loan chỉ còn lại không đủ ngàn người, không bị thương thì là tàn phế. Lúc này bỏ thành Yên Cát sắp đánh hạ để dẫn quân tới cứu cũng tương đương với từ bỏ chiến quả quân công sắp đạt được trong tầm tay.

Một bên là chút ít tàn binh, một bên là quân công hiển hách, đối với bất cứ một tướng quân nào, lựa chọn này cũng không hề khó khăn.

"Anh ấy sẽ đến". Trên mặt Loan Loan bám đầy máu tươi quện cùng đất cát, gần như không phân biệt được ngũ quan, hai mắt lại vẫn sáng ngời trong suốt như trước, giọng nói kiên định: "Anh ấy nhất định sẽ đến".

Lòng tin của Loan Loan đối với Lâu Dự phát ra từ phế phủ, khởi nguồn từ hồn phách. Cô bé tin chắc trong mắt Lâu Dự ca ca của mình, cái gọi là tàn binh bọn họ còn quý giá hơn thành Yên Cát. Cho dù Sa Loan chỉ còn lại một binh một lính, Lâu Dự cũng sẽ dứt khoát mang đại quân đến cứu.

Lưu Chinh nhìn Loan Loan, muốn nói rồi lại thôi. Hắn không nói với Loan Loan, Sa Loan cách Yên Cát chỉ ba trăm dặm, cho dù toàn bộ thám báo đi cầu viện đều bị chặn giết hết, cuộc chiến với tiếng chém giết rung trời bên này cũng sẽ bị quân Lương tác chiến tại các thành trấn gần đó phát hiện. Tin tức năm

ngàn Hắc Vân kị bị vây ở Sa Loan sợ là sớm đã truyền tới bộ chỉ huy đại quân phạt Sóc, thế tử... có lẽ đã nhận được tin tức từ lâu.

Lưu Chinh lập tức cười an ủi. Thế tử làm đúng. Thân là tướng quân, bên nào nhẹ bên nào nặng phải phân biệt rõ ràng, tình đồng đội trên chiến trường làm sao so được với an nguy đất nước? Nếu để cứu một đội tàn binh tầm thường mà bỏ chiến trường Yên Cát đến cứu viện Sa Loan, thế tử đã không phải vị chiến thần sát phạt quyết đoán, lạnh lùng kiên cường trong cảm nhận của mình.

U u u u! Tiếng tù và sừng hươu lại vang lên, một đợt tấn công mới đã bắt đầu.

Kị binh và chiến xa Quân Sóc yên lặng mà vững vàng ép tới. Đối mặt với đội tàn binh đầy rẫy vết thương này, quân Sóc vẫn không dám mất cảnh giác mà dùng binh lực đông gấp mấy lần để tấn công.

Hoàng thượng hạ nghiêm lệnh, không tiếc hao tổn, phải giết sạch toàn bộ cánh quân Hắc Vân kị này, không để lại một người sống nào.

Kị binh hổ bôn của quân Sóc đưa ra binh lực gấp mấy lần đối phương, quả quyết chấp hành mệnh lệnh của hoàng đế, thậm chí ngay cả nỏ công thành và chiến xa đều đã dùng tới.

Bên này đội kị binh hổ bôn như đàn kiến khát máu, bên kia tàn binh Hắc Vân kị phủ phục trong đống xác chiến mã, trong mắt toàn là kiên nghị thấy chết không sờn.

Ở giữa là tuyết bay đầy trời, hai bên đều nhìn thấy sự tồn tại của đối phương. Gió tuyết như đao cắt lên trên gương mặt mỗi một chiến sĩ, sát khí của kẻ thù cũng như đao sắc cắt vào thần kinh các chiến sĩ.

Đại tướng cầm quân của quân Sóc là Phong Tất Hành nhìn "chiến hào" của đối phương, trong mắt lộ vẻ bội phục, tự nhủ: "Hắc Vân kị quả nhiên bất phàm".

Nhưng vẫn phải chết.

Ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt, Phong Tất Hành phất tay hạ lệnh: "Giết cho ta!"

Chân núi Lộc tuyết bay kín trời lập tức cháy bùng trong yên lặng, hóa thành địa ngục sôi trào nước thép.