Túy Nguyệt cư nằm trên con phố Chu
Tước phồn hoa nhất Thượng Kinh, chiếm diện tích ba gian cửa hàng lớn ở
vị trí tấc đất tấc vàng, dựng một tòa lầu rộng rãi cao ba tầng.
Xe ngựa của Lâu Dự đến trước cửa Túy Nguyệt cư, Triệu Vô Cực và Lưu
Chinh vén rèm lên, bước xuống xe trước rồi đứng bên cạnh xe. Lâu Dự dắt
tay Loan Loan xuống xe đi thẳng vào trong lầu.
Loan Loan đứng dưới tấm biển ngẩng đầu nhìn tòa lầu này. Mái cong khắc
hoa, cột đỏ xà cao, bàn ghế trang hoàng toát ra vẻ phú quý, ngay cả chữ
trên biển cũng khỏe khoắn bay bổng, đóng khung cẩn thận, hiển nhiên là
chữ của danh gia.
"Tân nguyệt thi?" Ngón tay Loan Loan chỉ ba chữ to như rồng bay phượng
múa trên tấm biển, vẻ mặt ngỡ ngàng. Sao lại có hàng quán ăn uống đặt
cái tên khó nghe như vậy chứ?
Khì khì! Lưu Chinh phì cười. Triệu Vô Cực xem như nể tình, khóe miệng giật giật, cố gắng nhịn cười đến mức đỏ bừng cả mặt.
Lâu Dự cũng không nhịn được cười, không ngờ sống với Dung Diễn tài hoa tuyệt diễm mười năm mà Loan Loan vẫn là một người mù chữ.
"Là Túy Nguyệt cư". Lâu Dự véo má Loan Loan, cười nói: "Tía em tài học
đứng đầu thiên hạ, viết đẹp vẽ hay, kinh, sử, tử, tập hạ bút thành văn,
dù không phải đại nho thời nay nhưng để gọi là tài tử thì có thừa. Bình
thường tía em không dạy em đọc sách viết chữ à?"
Nhớ tới những ngày bị Dung Diễn ép học bài trước kia, Loan Loan đỏ mặt
nóng ran, ngượng ngùng nói: "Tía vẫn muốn dạy, nhưng em vừa nhìn thấy
sách thấy chữ là lại đau đầu, đọc một hồi là sẽ buồn ngủ, còn hiệu
nghiệm hơn cả thuốc ngủ".
Thấy Loan Loan đỏ mặt, lộ vẻ xấu hổ hiếm thấy, Lâu Dự không nhịn được
cười to, vuốt tóc cô bé: "Loan Loan ơi Loan Loan, vì sao có em bên cạnh
lại cứ vui vẻ như vậy?"
Nhảm nhí, không vui thì ở bên cạnh người ta làm gì? Loan Loan bất mãn lầu bầu, bốn người đi vào trong lầu.
Hầu bàn phục vụ trong Túy Nguyệt cư đều có đôi mắt tinh đời, nhìn thấy
bốn người đi đến trước mặt, chàng trai trẻ tuổi đi đầu mặc dù ăn mặc
giản dị nhưng chất liệu lại cực kì cao cấp, hai người đàn ông vạm vỡ
phía sau khỏe mạnh nhanh nhẹn, bên hông mỗi người đeo một tấm phù đầu hổ bằng đồng thau, chắc hẳn lai lịch bất phàm. Ngay cả đứa bé ít tuổi nhất đó trên mặt cũng có một loại khí chất cao quý. Hầu bàn lập tức không
dám thờ ơ, hô to một tiếng "Khách quý đến cửa mà không kịp tiếp đón từ
xa!" rồi vội vàng bước ra đón, vái chào lễ phép, khiêm tốn nhiệt tình:
"Mời các vị khách quý lên lầu, trên lầu có nhã phòng mát mẻ nhã nhặn,
ngồi cũng thoải mái".
Nói xong đi trước bốn người lên lầu, mở cửa một phòng có lò sưởi được
trang trí thanh nhã, trên cửa treo một tấm biển nhỏ nền đen chữ vàng,
trên viết: "Tùng Thúy các".
Lâu Dự gật đầu nói: "Cuối năm tuyết đè cành, không che tùng thúy biếc. Tùng tự có phong cốt, nơi này quả không tồi".
Thấy Lâu Dự hài lòng, hầu bàn tươi cười hớn hở, cúi người làm động tác mời: "Mời quý khách vào!"
Đã có người mang đồ trà vào pha trà, hầu bàn nhanh nhẹn cho một mảnh
hương nga lê vào trong lư hương, cười nói: "Không biết quý khách uống
trà gì, mời quý khách nếm thử trà đón khách của tệ quán, là trà xuân Vân Vụ năm nay mới hái".
Nói xong cho rót cho bốn người mỗi người một chén nhỏ. Trà rót vào chén
gốm trắng, hương thơm ngan ngát. Lưu Chinh là một người biết hàng, bưng
lên nhấp một ngụm liền khen trà ngon, lại thấy chén trà gốm trắng trên
tay tinh xảo tao nhã, bên trên còn vẽ chim bay cá nhảy, chính là hàng
Hình Dao thượng phẩm, giật mình nói: "Trà xuân Vân Vụ giá cả đắt đỏ,
ngay cả chén trà cũng là hàng Hình Dao, trà đón khách của Túy Nguyệt cư
này quả nhiên phô trương thật".
Lâu Dự nhấp một ngụm trà, mỉm cười: "Nhà họ Ngô lắm tiền nhiều của, một ít trà Vân Vụ vẫn có thể mang ra được".
Hầu bàn đã bày xong mứt hoa quả, rau trộn, đồ ăn nhẹ mỗi loại tám đĩa,
bày trên bàn rực rỡ muôn màu. Loan Loan ăn một miếng bánh ngọt, hỏi:
"Nhà họ Ngô là nhà nào?"
Lâu Dự nói: "Gã áo gấm gặp trên đường vừa rồi chính là cháu đích tôn của nhà họ Ngô. Túy Nguyệt cư chính là tài sản của nhà hắn".
Loan Loan ăn bánh, nói lúng búng: "A, chính là người ăn mặc sặc sỡ như chim công ấy à?"
Triệu Vô Cực và Lưu Chinh không nhịn được cười. Tuyên Bình hầu người ta
phong lưu phóng khoáng, khí độ nhẹ nhàng, nếu hắn biết có người nói hắn
như chim công thì chắc chắn sẽ tức giận chết mất.
Lâu Dự lại gật đầu rất đồng cảm: "Không sai. Ngô Thượng Trạch lúc nào
cũng ăn mặc sặc sỡ, quả thật giống mấy con chim công suốt ngày chỉ biết
xòe đuôi tìm bạn đời".
Tiểu hầu gia Tuyên Bình lúc này đang ở nhà nghe ca xem múa, uống rượu
ngâm thơ, bất chợt rùng mình một cái, hai tai ngứa ran, đỏ ửng như vừa
hấp xì dầu.
Bên này hầu bàn tới hỏi đồ ăn. Lâu Dự chọn một loạt tất cả các món thịt
Loan Loan thích, lại gọi một đống bánh ngọt bánh mặn, sau đó gọi mấy món canh chay. Hầu bàn trí nhớ rất tốt, đồ ăn thức uống chỉ nghe một lượt
là không quên được, vừa nói vừa hát có vần có điệu nhắc lại một lượt rồi lanh lợi khom người: "Vâng, tiểu nhân sẽ sắp xếp cho các vị thiếu gia".
Chỉ thoáng chốc đồ ăn đã được mang lên đầy đủ. Loan Loan chưa bao giờ
thấy đồ ăn thức uống sang trọng tinh tế như vậy nên chỉ cầm đũa sững sờ
mà không dám động đũa.
Lâu Dự kinh ngạc: "Bình thường lúc nào cũng ăn như sói đói, tại sao hôm nay lại từ tốn thế?"
Loan Loan chỉ bàn ăn: "Củ cải cũng có thể tỉa thành hoa, nhìn lấp lánh
long lanh thật đẹp. Còn con cá kia nữa, quả thực không khác gì một con
rồng vàng, mắt còn làm bằng anh đào nữa, ăn thì tiếc quá".
Lâu Dự gắp một miếng cá bỏ vào bát Loan Loan, nói thản nhiên: "Bất kể
giống rồng đến mức nào thì trên thực tế vẫn chỉ là con cá, gì mà không
dám ăn chứ?"
Được một bữa cơm ngon canh ngọt, Loan Loan dĩ nhiên là ăn thả cửa, ngay
cả Lưu Chinh và Triệu Vô Cực cũng ăn ngấu nghiến. Thấy mấy người đều
không hề uống rượu, hầu bàn liền rất khôn khéo đưa lên các loại trà trái cây cho tiêu dầu mỡ. Túy Nguyệt cư này dù sao cũng là quán rượu số một
số hai trong thành Thượng Kinh, mức độ phục vụ tận tâm chu đáo, tỉ mỉ
cẩn thận làm khách hàng cũng thoải mái như tắm gió xuân. Lâu Dự cùng Lưu Chinh, Triệu Vô Cực uống trà tán gẫu, ba câu lại quay về chức nghiệp,
nói đến chuyện công việc trong quân và địch tình biên tái.
Loan Loan đã ăn no, muốn kiếm chuyện gì đó để làm nên cầm chén trà đứng dựa vào cửa sổ đưa mắt quan sát xung quanh.
Ở chỗ rẽ dưới lầu, một ông già mù tóc bạc rối tung kéo đàn nhị, một cô
bé ngồi bên cạnh, quần áo rách nát, gầy gò cơ khổ, áng chừng chỉ khoảng
năm sáu tuổi. Mái tóc thiếu dinh dưỡng nên khô vàng xơ xác dính sát vào
da đầu. Cô bé cầm một cây sáo trúc dè dặt hòa với tiếng đàn nhị của ông
già.
Kéo hết một khúc, ông già nói run rẩy: "Các vị khách quý, cơm nước xong
xuôi mời nghe khúc nhạc tiêu khiển. Dốc Trường Bản, Đơn đao hội, Tòng
quân khúc, Tây sương ký, muốn nghe khúc gì chỉ cần nói một tiếng, lão
nhi và cháu gái sẽ tấu cho các vị".
Thấy ông già này dù mặc áo vá nhưng vẫn sạch sẽ gọn gàng, không tự ti
cũng không kiêu ngạo, ngay cả nói chuyện cũng có vần có điệu, Loan Loan
cảm thấy rất thích thú, nằm bò trên thành cửa sổ xem diễn biến ra sao.
Lúc này trong số những người đứng xem có người hiểu chuyện nói một câu:
"Đừng tấu những khúc thê thảm bi ai làm người ta nghe buồn bã. Không
bằng tấu khúc nào vui vui để mọi người nghe cho thoải mái".
Ông già gật đầu, đưa tay kéo nhị hồ, tấu một khúc Hỉ tương phùng vui vẻ
hoạt bát. Cô cháu gái phồng mồm thổi sáo, tiếng sáo vút cao đứt quãng
nhưng vẫn có thể theo kịp nhịp điệu.
Mặc dù Loan Loan từ trước đến giờ chỉ biết thổi một khúc, còn thổi trệch âm sai nhịp nhưng tính ra cũng vẫn là một người biết thổi sáo, hiểu âm
luật. Lúc này thấy cô bé thổi say mê liền có cảm giác anh hùng quý nhau
vì tài, nghe đến đoạn vui vẻ liền gõ lên cửa sổ theo nhịp.
Đang say mê hòa mình vào khúc nhạc, tiếng nhạc đột nhiên im bặt, dưới lầu vang lên tiếng đấm đá nhục mạ.