Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 5 - Chương 20




Gió như có tay, vờn nhẹ trên lớp lớp sóng cỏ, hất tung từng lá cỏ khô, thổi bay lên mãi trời cao.

Tía đeo gùi thuốc đi trên thảo nguyên Dã Tây, gương mặt mang nụ cười dịu dàng. Loan Loan đi theo tía trong chiều thu, ngỡ ngàng như đi trong một điệu ca dao êm ả...

Hình ảnh đột nhiên thay đổi, sắc mặt tía tái nhợt, ngồi trong nhà cỏ ho kịch liệt, máu tươi chảy ra từ khóe miệng rỏ xuống vạt áo. Vừa nhìn thấy cảnh trong mơ, tía lại nhẹ nhàng lau vết máu, khóe miệng lộ ra nét cười ấm áp...

Loan Loan ngủ rất không yên, rất nhiều cảnh tượng hiện lên trong mơ, cảnh nào cũng có nụ cười, giọng nói và dáng hình của tía, cảm thấy lúc nóng lúc lạnh, bên tai dường như có người nhỏ giọng gọi. Loan Loan, Loan Loan...

Loan Loan đột nhiên bừng tỉnh, lại phát hiện mình đang nằm trong sương phòng, trên người đắp chăn gấm ngay ngắn, ngoài cửa sổ tuyết trắng đè cành, trăng lạnh như câu, trong không khí lành lạnh tràn ngập mùi thuốc mơ hồ.

Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động. Loan Loan ôm chăn bông ngồi ngơ ngẩn trên giường.

Thập bội hóa công tán là do chính tay phụ thân của Lâu Dự hạ... Lời đối thoại của Dung Hàm và Lâu Dự rõ mồn một bên tai. Loan Loan cảm thấy lòng đau như cắt, toàn thân lạnh như băng.

Sao có thể như vậy được? Tất cả những chuyện này xảy ra quá mức bất ngờ, yêu và hận đột nhiên ngõ hẹp gặp nhau, đau đớn như xé nát tâm can, làm cô bé không thể nào thừa nhận được.

Không ngờ tía, người mình kính trọng và yêu thương nhất lại bị phụ thân của Lâu Dự ca ca làm hại? Tôi không tin, đây không phải sự thật.

Loan Loan nhắm mắt lại, ra sức lắc đầu, dường như muốn ném ý nghĩ này lên chín tầng mây. Tía ơi tía, tía có thể nói với Loan Loan rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì không?

Càng nghĩ càng như đi vào ngõ cụt, không thể nào thoát ra được.

Loan Loan đẩy cửa sổ ra, hít thật sâu một hơi không khí khô lạnh, lau vệt nước mắt trên má, lấy cây sáo ngọc của mình ra, tung người qua cửa sổ nhảy lên mái nhà.

Ánh trăng như bạc phủ kín mặt đất, chiếu xuống tuyết trắng đọng trên mái, những tia sáng màu bạc phản xạ từ mặt tuyết lại như đao như kiếm, nhức mắt nhói lòng.

Loan Loan ngồi xuống mái nhà, vuốt ve cây sáo ngọc trong tay, nhớ lại hình ảnh tía tự tay dạy mình thổi sáo năm đó, lại không nhịn được lã chã rơi lệ.

Những tình cảm này ứ đọng đã lâu trong lòng, mềm mại yếu ớt như con sò đã tách vỏ, khẽ đụng vào lại đau thấu tim gan.

Mỗi một lần nhớ tới tía lại càng thêm hận những kẻ đã làm hại tía. Nếu không phải vì các ngươi, tía làm sao phải lang bạt, chịu đựng nỗi đau như cắt thịt lóc xương trọn mười năm? Nếu không vì các ngươi, tía cũng sẽ không phát độc mà chết, đến bây giờ Loan Loan vẫn là một cô bé có cha yêu thương.

Nhưng... trong số những người làm hại tía không ngờ lại có phụ thân của Lâu Dự ca ca, Lâu Dự ca ca luôn luôn dịu dàng hòa nhã, che chở yêu thương mình.

Nhớ lại vẻ mặt đau đớn sốt ruột của Lâu Dự trước lúc mình hôn mê, Loan Loan lúc này đã thấu hiểu cái gọi là vận mệnh trêu ngươi.

Chậm rãi đặt cây sáo ngọc lên môi, trong lòng đau xót đắng cay hỗn tạp, khúc quân ca hào khí ngút trời lại biến thành đau khổ điêu linh, rã rời đứt quãng.

Đang nghẹn ngào không thổi được nữa, đột nhiên một tiếng sáo vang lên từ chỗ những cành mai dưới sân, tiếng sáo nối tiếp đúng chỗ Loan Loan dang dở vừa rồi.

Tiếng sáo du dương, nhẹ nhàng xa xăm.

Tài nghệ của người thổi sáo này hiển nhiên cao hơn Loan Loan vô số bậc, tiếng sáo trầm bổng mượt mà, chuyển âm êm ái, mang theo cảm giác đau buồn thê lương không nói nên lời.

Loan Loan ngơ ngác lắng nghe. Cảm xúc dẫn đường cho tiếng sáo, người thổi sáo dường như cũng có tâm tình như tía năm đó, bi phẫn, đau xót, uất ức đan xen, cầu nhưng không được, nói chẳng người nghe, nhìn mà không thấy.

Khúc quân ca kết thúc, người đàn ông áo trắng dưới sân cất sáo ngọc, ngẩng đầu lên nhìn Loan Loan, trong mắt lại không có đau thương mà chỉ có yên bình ấm áp, xoa dịu lòng người.

Sau lần tỏ tình bất ngờ hôm đó, Lâu Dự vẫn đối xử với Loan Loan như trước, không hề có gì tránh né hay khó xử, cũng không nói thêm một câu một chữ nào về chuyện này.

Sau đó có nhiều việc vụn vặt phải làm, hai người có rất ít thời gian riêng tư bên nhau, lời tỏ tình đó dường như đã bay đi như lông nhạn, lại dường như bị cho vào đồng hồ cát, dần dần ra khỏi kí ức cùng với những hạt cát mịn li ti, ngày càng trở nên không còn chân thực.

Nhưng lại như chim bay thoáng qua mặt hồ, vẽ nên những gợn sóng lăn tăn trong lòng Loan Loan. Mấy ngày nay nửa đêm mơ đến, lại nhiều lần nghiền ngẫm suy nghĩ những lời nói và tình hình khi đó, hai gò má Loan Loan vẫn đỏ bừng.

"Là thích giữa nam và nữ, coi anh là người đàn ông có thể dựa dẫm, có thể phó thác cả đời".

Mỗi khi nhớ lại câu này, ngay cả hai tai cũng sẽ nóng bỏng. Một cảm giác như nước suối ngọt ngào rót vào kinh mạch xương tủy, ngọt từ đáy lòng ngọt ra.

Cảm giác này chính là thích hay sao?

Nhưng đúng lúc tình đầu mới hé này lại bị mưa vùi gió dập, một câu nói đã xé rách tất cả những gì đẹp đẽ như họa như thơ, lộ ra những xấu xa thối nát từ quá khứ.

Điều này là quá mức tàn nhẫn đối với Loan Loan.

Lúc này nhìn người đàn ông khôi ngô tuấn tú dưới sân, trong lòng Loan Loan đắng chát vô cùng, không thể dằn lòng, ngẩn ngơ rơi lệ.

Lâu Dự khẽ thở dài, tung người nhảy lên nóc nhà, ôm thân hình nhỏ bé của Loan Loan vào trong lòng, nói: "Muốn nghe anh kể chuyện không?"

Giọng chàng như tiếng suối róc rách, trong veo mát lạnh, không nhanh không chậm, tự có một sức mạnh làm mọi người cảm thấy bình yên.

Tâm tình rối như tơ vò của Loan Loan dần bình tĩnh lại, nghẹn ngào nói: "Nghe chuyện gì?"

"Chuyện của tía em". Lâu Dự nói khẽ: "Em đừng khóc, anh sẽ kể cho em nghe. Sau khi nghe xong em có hận anh hay không anh đều chấp nhận".

Loan Loan lắc đầu nói: "Em làm sao lại hận anh? Nhưng mà tía... tía... Nếu em đến với anh... thì sẽ là có lỗi với tía".

Lâu Dự giữ vai Loan Loan, ánh mắt như một ngọn lửa đốt thẳng vào đáy lòng cô bé: "Loan Loan, hóa công tán của tía em quả thật là phụ vương anh hạ, đây là ân hận cả đời của phụ vương, đến tận bây giờ vẫn cảm thấy mắc nợ quá nhiều, không thể nào cứu rỗi".

Loan Loan hai mắt đẫm lệ, nhìn Lâu Dự không rõ nguyên do.

Lâu Dự hít sâu một hơi, chậm rãi kể lại mọi chuyện năm đó.

***

Mười năm trước, Dung Diễn là trưởng công tử Trấn Quốc công cao quý, phong tư chói mắt, tài hoa át người, cùng Cẩn công chúa vốn là một đôi tài tử giai nhân trời sinh.

Trấn Quốc công cũng hết sức tán thành mối nhân duyên này, chỉ còn đợi cơ hội bẩm tấu hoàng thượng, xin chỉ tứ hôn cho con trai.

Không ngờ đột nhiên có kẻ chen ngang. Khi đó đế quân nước Sóc nghe nói Cửu công chúa dung mạo tuyệt diễm, phong thái thiên nhân, lại phái sứ thần đến Đại Lương cầu thân.

Lúc đó Đại Lương thế yếu, nước Sóc nói là cầu thân nhưng trên thực tế chính là uy hiếp, bên ngoài quấn bông, bên trong là lưỡi đao sáng loáng, dùng binh lực quốc lực đe dọa, không gả công chúa sẽ lập tức động binh!

Tiên đế Đại Lương yếu đuối bất tài, bị nước Sóc đe dọa, sợ hãi đồng ý gả Cửu công chúa sang nước Sóc hòa thân để đổi lấy thái bình tạm thời. Quyết định này bị Ngũ hoàng tử khi đó, cũng chính là Lăng Nam vương, phụ thân của Lâu Dự phản đối mãnh liệt.

Lăng Nam vương giỏi cầm quân tác chiến, có sự can đảm quyết liệt Lương đế không có, không muốn nhìn thấy phụ hoàng nhát gan yếu đuối, càng không muốn để Cửu muội mình thương yêu phải li biệt quê hương gả đến nước Sóc cả đời không quay về được.

Hôm sau, Lăng Nam vương vào triều tự xin lãnh binh kháng Sóc, lại bị một đám lão thần bác bỏ, chỉ nói là Lăng Nam vương thân phận cao quý không biết trời cao đất rộng, không dưng gây họa chiến tranh, làm lung lay nền tảng nước nhà...

Cửu công chúa nghe tin khóc lóc cầu xin, dùng cái chết đe dọa, nhưng tất cả đều không hiệu quả. Hoàng đế Đại Lương quyết tâm phải gả con gái đổi lấy bình an, sai người giám sát công chúa chặt chẽ, giam lỏng trong cung chờ ngày cưới gả.

Đêm đó Dung Diễn ra tay.

Dung Diễn vốn thông minh cơ trí, lại chuẩn bị kĩ càng, vừa ra tay đã có thế như chẻ tre, qua năm ải chém sáu tướng xông vào cấm cung canh gác trùng trùng, mang Cửu công chúa chạy ra ngoài cung.

Dám mang công chúa trốn đi! Hoàng đế Đại Lương nổi cơn thịnh nộ sai người đuổi giết. Người được sai đi đuổi giết Dung Diễn khi đó chính là Tam hoàng tử đương thời, thánh thượng Vũ Định đế bây giờ.

Khi đó đang là thời khắc mấu chốt trong cuộc đấu đá giành quyền kế vị, Tam hoàng tử tuyệt đối không thể làm trái ý phụ hoàng, nếu không giang sơn xã tắc có thể sẽ rơi vào tay người khác, vì thế nhận hoàng lệnh dẫn trọng binh đuổi gấp với thế như sấm sét.

Một bên là ngự lâm quân và cấm quân huấn luyện kĩ càng, một bên là tiểu công chúa yếu đuối thậm chí còn không biết cưỡi ngựa. Cho dù Dung Diễn võ công tuyệt đỉnh nhưng ít vẫn không chống được nhiều, cả hai người bị bắt sống.

Tam hoàng tử giải hai người về Thượng Kinh phục mệnh. Cửu công chúa biết lần này Dung Diễn bị bắt về sẽ chết chắc, trên đường đã tìm cơ hội trốn vào phủ Lăng Nam vương, đau khổ khẩn cầu Ngũ ca luôn thương yêu mình nhất cứu người.

"Ngũ ca, xin hãy cứu huynh ấy, xin hãy cứu huynh ấy. Nếu Ngũ ca chịu cứu huynh ấy, muội sẽ bằng lòng tới nước Sóc hòa thân, muội cam chịu cả đời không nhìn thấy huynh ấy nữa. Chỉ cần có thể làm huynh ấy sống sót, bắt muội làm gì muội cũng nghe lời".

***

Tiếng khóc đau khổ của Cửu cô cô đêm đó như vẫn văng vẳng bên tai, Lâu Dự thở dài một tiếng, nắm chặt tay cực kì nuối tiếc: "Đến giờ anh vẫn nhớ, tiểu cô cô quỳ trước mặt phụ vương, khóc không thành tiếng, nói căm hận mình là công chúa An Ninh. Nếu cô cô chỉ là người bình thường thì có thể cùng Dung Diễn tìm một nơi non xanh nước biếc, dành dụm chút tiền mở một quán ăn. Dù ngày ngày ăn cơm rau dưa, mặc áo vải thô nhưng vẫn có thể hạnh phúc bên nhau đến hết cuộc đời".

Giọng chàng lành lạnh, gãy gọn rõ ràng, tình cảnh chấn động lòng người năm đó như hiện lên trước mắt.

Loan Loan ngơ ngác nghe, khi thì cảm thấy trong lòng lạnh buốt trống rỗng, lúc lại cảm thấy trong người như có lửa đốt, mồ hôi rịn ra từng đợt.

Nghe đến hồi nguy cấp, Loan Loan không cầm lòng được nắm chặt tay Lâu Dự vặn hỏi: "Sau đó thế nào? Sau đó thế nào?"

Sau đó...

Lâu Dự cảm thấy lòng bàn tay Loan Loan ướt đẫm mồ hôi, trong lòng đau nhói như kim châm, bức bối như tắc nghẹn, nói chua chát: "Sau đó... Phụ vương nhất thời hồ đồ nên phạm một sai lầm lớn".