Thấy bất kể chửi bới thế nào Hắc Vân kị cũng chỉ thủ không ra, Vũ Hòa Liệt càng ngày càng đắc ý. Trước kia
suốt ngày bị Hắc Vân kị đánh thừa sống thiếu chết, hắn không bao giờ ngờ được lại có ngày được diễu võ dương oai như hôm nay. Đây đúng là một
thời cơ tốt đẹp ngàn năm khó gặp để trả lại thù xưa, kết thêm oán mới.
Vũ Hòa Liệt đắc ý đưa hai tay lên vẫy. Chiến tướng bên cạnh lập tức lấy
ra một lá cờ lớn màu đỏ, bên trên dùng chỉ vàng thêu một chữ Vũ rất lớn. Chiến tướng giơ đại kì ruổi ngựa qua lại trước trận, đại kì đón gió,
mặc sức ra oai.
Một chiến tướng khác lấy ra một lá quân kì Hắc Vân kị nhăn nhúm, cười ác độc ném quân kì xuống trước trận để mặc cho gã kia xua ngựa chà đạp
giày xéo.
Vũ Hòa Liệt vận khí đan điền, giọng điệu châm chọc, lớn tiếng nói: "Đám
ranh con Hắc Vân kị nghe đây! Theo tên rùa đen rác rưởi họ Tống chui vào trong hang, ta thấy các ngươi cũng không được gọi là Hắc Vân kị nữa,
nên gọi là Ô Qua kị. Tất cả các ngươi sẽ nhanh chóng bị quân đội Đại Sóc của ta tiêu diệt giống như gã thế tử xui xẻo đó. Cái gì mà thế tử Lăng
Nam vương đánh đâu thắng đó, đánh đâu được đó, còn không phải bị Vũ đại
soái ta giẫm đạp dưới chân sao? Thức thời thì mau bỏ vũ khí đầu hàng,
nếu không ta công vào thành sẽ lập tức đồ thành, chó gà không tha!"
"Ô ô ô ô..." Quân biên phòng nước Sóc giơ vũ khí lên lớn tiếng hò hét trợ uy, kiêu ngạo tột cùng.
Sĩ có thể giết không thể nhục. Trên tường thành Lương Châu, tướng lĩnh
quân sĩ Hắc Vân kị nhìn lá quân kì bị giẫm đạp dưới vó ngựa, nước mắt
rưng rưng, hai mắt gần như sắp sửa rỉ máu.
"Tướng quân!" Hầu Hành Tiễn một quyền đấm mạnh vào tường thành, khao
khát nhìn về phía Tống Bách Lý: "Xuất chiến đi! Thuộc hạ xin chiến trận
đầu, nhất định sẽ lấy được thủ cấp của lão thất phu Vũ Hòa Liệt để tế cờ quân ta!"
Tống Bách Lý yên lặng không nói, bàn tay đặt trên tường thành nắm chặt
thành nắm đấm, gân xanh nổi lên như thể muốn đấm thủng một lỗ trên tường thành xây bằng đá xanh.
"Tướng quân!"
"Tướng quân!"
Ánh mắt các tướng lĩnh tha thiết nhìn về phía Tống Bách Lý, chỉ chờ ông
ta ra lệnh một tiếng sẽ lập tức ra khỏi thành đại chiến một phen. Nhưng
Tống Bách Lý chỉ nhíu chặt lông mày mà nhất quyết không hạ lệnh làm các
tướng lĩnh chờ đợi gần như máu phải chạy ngược.
Tống Bách Lý có danh vọng trong quân rất cao. Ông ta không hạ lệnh, các
tướng mặc dù tràn ngập lửa giận nhưng cũng biết ông ta suy nghĩ cho đại
cục của trăm họ. Không ai dám làm trái mệnh lệnh của ông ta, chỉ có thể
nghiến răng nghiến lợi nuốt căm hờn vào bụng.
Hắc Vân kị đã bao giờ phải chịu uất ức như vậy?
Vũ Hòa Liệt thúc ngựa đi qua đi lại trước trận, khoảng cách luôn ở ngoài tầm bắn của trọng tiễn, vênh váo kiêu ngạo, đắc ý gần như có thể bay
lên trời. Có thể giẫm đạp lên đầu Hắc Vân kị là chuyện cực kì có thể
diện, sau này các võ tướng trọng thần luôn khoe khoang dũng mãnh trong
triều nhìn thấy mình, dù gì cũng phải ôm quyền nói một câu "Vũ soái uy
vũ!"
Càng nghĩ càng vui mừng đắc ý, Vũ Hòa Liệt không nhịn được ngẩng mặt cười dài: "Ha ha ha ha..."
Tiếng cười còn vang vọng trên không, chợt có một tiếng rít chói tai vang lên. Một mũi tên mang khí thế như cầu vồng vượt qua thiên binh vạn mã,
gào thét bay tới qua đỉnh đầu quân Sóc, tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại
một vệt đen mờ trong mắt mọi người, sau đó dễ dàng bắn gãy lá đại kì
thêu chữ Vũ đang đón gió rêu rao như cắt một miếng đậu phụ...
Quân kì từ từ đổ xuống, tiếng cười của Vũ Hòa Liệt lập tức im bặt, tắc nghẹn trong cổ họng.
Không khí đằng đằng sát khí trước trận dường như lập tức đông cứng. Tất
cả những tiếng mắng chửi, tiếng hò hét, tiếng xin đánh đều biến mất,
toàn bộ đều lặng im. Tướng sĩ hai quân đều trợn mắt há mồm nhìn lá quân
kì đổ gục đó, trong mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ khó tin. Phải có lực tay mạnh
thế nào, độ chính xác ra sao mới có thể vượt qua tầm bắn của bản thân
mũi tên, bắn gãy lá cờ của tướng địch giữa vạn quân?
Năng lực thể hiện ra qua phát tên này quá mức mạnh mẽ, vì vậy tất cả mọi người nhất thời đều khó có thể tin tưởng. Người bắn tên rốt cuộc là ai?
Nhìn thấy mũi tên đó, trong mắt Tống Bách Lý lập tức lấp lánh ánh sáng,
cảm xúc cuồn cuộn. Bình thường luôn luôn giấu kín tất cả tâm tình, nhưng lúc này Tống Bách Lý vẫn khó nén kích động trong lòng, hưng phấn nắm
chặt hai tay, không ngờ lại bẻ vỡ một góc tảng đá xanh trên tường thành.
Trên ngọn núi xa xa ngoài thành không biết từ khi nào đã xuất hiện rất
nhiều kị sĩ, ăn mặc rất không thống nhất, rất ô hợp. Có người mặc chiến
phục màu đen của Hắc Vân kị, có người mình khoác da thú, còn có người
mặc áo bào màu trắng mang đậm phong thái dị tộc. Ước chừng có hơn ngàn
người đứng trên sườn núi, dường như vẽ một nét đen trắng giao hòa ngang
ngọn núi.
Người đi đầu phong thái hiên ngang, khôi ngô đĩnh đạc, tay cầm một cây
cung cứng, dây cung còn chưa hết rung sau khi mũi tên rời cung bay đi.
Người đó nhìn chằm chằm Vũ Hòa Liệt trước trận, khóe môi nhếch lên tạo
thành một nụ cười lạnh, lại trở tay rút một mũi lưu vân tiễn nữa đặt lên cung, không nói không rằng bắn ra mũi tên thứ hai.
Mũi tên này mang theo sát ý kinh người, tàn nhẫn không để lại đường
sống, lạnh lẽo tột cùng bắn thẳng về phía đầu Vũ Hòa Liệt. Đầu mũi tên
không ngừng phóng đại trong mắt, tốc độ thật sự quá nhanh. Vũ Hòa Liệt
nhìn trân trối, căn bản không kịp phản ứng. Trong lúc bối rối, hắn đành
phải luống cuống rụt đầu nằm rạp xuống mình ngựa, lại không khống chế
được trọng tâm, sơ ý lăn thẳng từ trên ngựa xuống đất. Thân hình to béo
lăn mấy vòng dưới đất rồi mới dừng lại được, Vũ Hòa Liệt cực kì chật vật nhưng lại sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai chân mềm nhũn.
Lấy thủ cấp tướng địch giữa vạn quân!
Mặc dù không thấy rõ diện mạo người bắn tên nhưng Vũ Hòa Liệt lại nhận ra người đến là ai qua tiễn ý vô cùng sắc bén này.
Sau thời gian lặng im ngắn ngủi, các tướng sĩ Hắc Vân kị phát ra tiếng
hoan hô như núi hú biển gào, như cuồng phong cuốn sạch, như tiếng sấm
rền vang trước trận tiền.
"Thế tử! Thế tử! Thế tử!"
Các quân sĩ thủ thành giơ cao binh khí trong tay, hưng phấn hét to, tiếng hét vang tận mây xanh.
Các tướng lĩnh Hắc Vân kị đều không hẹn mà cùng một bước dài lao đến mép tường thành, mắt đỏ lên vì kích động.
Hầu Hành Tiễn vươn nửa người ra ngoài tường thành nhìn lên sườn núi.
Đường đường một trung lang tướng không ngờ lại lau nước mắt chua xót,
dùng sức đấm mạnh vào tường thành đá xanh, gầm lên: "Thế tử về rồi! Thế
tử về rồi!"
"Thế tử về rồi!" Âm thanh này vang vọng lượn lờ bên trên thành Lương
Châu, bất kể quân dân nghe thấy đều vô cùng phấn chấn. Các kị binh Hắc
Vân kị đang đợi lệnh sau cổng thành lộ rõ vẻ kích động, nắm chặt binh
khí, đồng loạt hô to: "Hoan nghênh thế tử khải hoàn!"
Tiếng hô chấn động trời cao.
Thủ bị Trương Thành Uyên lệ già rưng rưng, thế tử ơi thế tử, cuối cùng
ngài cũng đã về, quan tước và tiền đồ của bản quan xem như đã giữ vững
rồi.
Lâu Dự cố nén khí huyết cuộn trào trong lồng ngực, gắng gượng nuốt vào
một ngụm máu đã trào lên đến cổ họng, đầu ngón tay run rẩy không thể
dừng lại, vết thương bên ngực lại bị vỡ ra, máu tươi thấm vào chiến bào
màu đen. Hai mũi tên vừa rồi gần như đã tháo cạn toàn bộ sức mạnh của
chàng.
Loan Loan bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, trong mắt có sự bất nhẫn và lo
lắng mãnh liệt. Cô bé thầm thở dài, thế là xong, công sức tĩnh dưỡng mấy ngày nay xem như uổng phí, tất cả mọi sức lực tích lũy được đều bị hai
mũi tên này hao phí sạch. Người này được làm bằng sắt hay sao? Đã bị
thương như vậy rồi mà còn bất chấp tất cả để làm gương cho binh sĩ, cho
dù người nào khuyên bảo cũng không nghe.
Nhớ hôm qua đám người Lưu Chinh đã khổ sở khuyên can Lâu Dự không được
đích thân động thủ, khuyên đến mức chỉ thiếu nước quỳ xuống, nhưng người này vẫn hoàn toàn không nghe, khư khư cố chấp. Khi đó Loan Loan chỉ hận không thể lao tới tóm chặt cổ áo chàng mà lớn tiếng quát hỏi: "Lâu Dự,
ông định phí hoài những bát cháo gà rừng của tôi sao?" Nhưng lại nghĩ
sau khi người này bình phục rồi tính sổ cũng không muộn, cô bé lại kiềm
chế được kích động.
Vừa rồi Loan Loan tận mắt nhìn thấy chàng bất chấp vết thương vỡ miệng,
khí tức nghịch lưu, cưỡng chế vận nội lực từ tuyết sơn sau lưng bắn ra
hai mũi tên làm khiếp sợ ba quân đó, bên phía thành Lương Châu dĩ nhiên
là sĩ khí tăng vọt, tiếng hoan hô kinh thiên động địa đinh tai nhức óc,
nhưng trong lòng Loan Loan lại chỉ có xót xa và đắng chát.
Người đó cưỡi ngựa đứng sừng sững trên sườn núi, trước vạn quân, bóng
lưng vững vàng như núi, toàn thân lại toát ra một vẻ lạnh lùng cô độc,
dường như một mình đối mặt với cục diện hiểm ác dường đó, một mình lặng
lẽ nâng lên gánh nặng trên vai ngàn quân thành Lương Châu.
Trong lúc như thế này, chàng vẫn cố chấp làm gương cho binh sĩ, dùng
thân thể đang trọng thương che chở cho Loan Loan và tất cả thuộc hạ Hắc
Vân kị sau lưng, dùng hành động thực tế thực hiện lời thề đã phát ra
trước mặt tất cả tướng sĩ Hắc Vân kị khi được lệnh đến nắm đội quân tinh nhuệ này.
Đó là một câu rất đơn giản mộc mạc: "Ta, Lâu Dự, đánh trận sẽ xông lên đầu tiên, rút lui sẽ ở lại cuối cùng".
Từng lời leng keng đanh thép.
Lúc này cảm giác trong lòng Loan Loan cực kì hỗn tạp, thật sự rất khó
nói rõ được. Tâm tình phức tạp này đến rất đột nhiên, dường như sợi dây
tâm tình trong lòng bị động chạm, tấu ra khúc nhạc vô cùng êm tai, vừa
ngọt ngào vừa xót xa, lại có một niềm tự hào mãnh liệt. Dường như chỉ
cần có chàng bên cạnh, cô bé sẽ yên tâm không cần lí do, cho dù trời sập cũng không sợ hãi, cũng không lo lắng, cũng không... cảm thấy cô độc.
Không tự chủ được, Loan Loan thúc ngựa tiến lên đứng sánh vai với Lâu Dự.
Lúc này tất cả đại nghĩa quốc gia, hận thù dân tộc đều vứt ra sau lưng.
Đứng bên cạnh chàng chỉ là muốn kề vai chiến đấu với chàng, chỉ là muốn
nói với chàng, bất kể lúc nào, bất kể đối mặt với khó khăn khổ ải gì,
tôi đều sẽ ở bên cạnh ông, cùng với ông.
Lâu Dự phát hiện, lạnh lùng quay sang nhìn Loan Loan. Loan Loan nhếch môi cười hờ hững, lại cố chấp không chịu lùi nửa bước.
Lâu Dự khẽ nhướng mày, chỉ liếc Loan Loan một cái lạnh nhạt, không hề
nói gì thêm, lại quay lên nhìn về phía thiên binh vạn mã ngoài thành
Lương Châu. Chỉ có điều khóe miệng chàng bất giác cong dần, ánh mắt ấm
áp, trong mắt lộ rõ nét cười.