Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 3 - Chương 27




Triệu Vô Cực ngồi trong bụi cỏ, căng thẳng nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, lòng bàn tay nắm đao hơi ướt mồ hôi, sẵn sàng xông ra chém giết bất cứ lúc nào.

Hai ngày nay Triệu Vô Cực thật sự bị truy đuổi rất thảm. Từ sau khi mũi tên lệnh bay lên trời rồi nổ tung hôm đó, tốc độ và tần suất sục sạo trong núi của quân Sóc đều tăng mạnh. Bọn chúng đông người, trải ra tìm kiếm như quét lưới khiến các thám báo Hắc Vân kị lẻn vào trong núi cực kì vất vả.

Triệu Vô Cực đã không biết là lần thứ mấy bị truy binh đuổi, sau khi giết mấy truy binh lạc đội, hôm nay cuối cùng cũng bị đẩy vào tuyệt cảnh. Chỉ vài bước trước mặt chính là rất nhiều quân Sóc. Nằm trong bụi cỏ, Triệu Vô Cực thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của đối phương. Rốt cuộc là thằng ranh nào làm lộ hành tung? Nếu bố còn sống ra ngoài thì nhất định phải đánh cho vừa trận mới được. Triệu Vô Cực vừa chửi thầm gã nào mấy ngày trước làm quân địch bắn tên lệnh, vừa thong thả di động thân thể chuẩn bị liều mạng, hoàn toàn không nghĩ tới thằng ranh bị mình chửi té tát đó chính là thế tử nhà mình.

Bụi cỏ đang trốn đã bị mũi đao gạt ra, ánh mắt Triệu Vô Cực ngưng đọng, đang chuẩn bị ra tay, không ngờ bước chân kẻ trước mặt lại dừng lại. Một tiếng còi chói tai vang lên, hành động của các binh sĩ quân Sóc dừng lại, không hẹn mà cùng chấm dứt tìm kiếm, đưa mắt nhìn nhau rồi tràn về một phương hướng khác như nước thủy triều.

Chỉ chốc lát sau, quân Sóc đang tràn khắp núi đồi dường như đều đột nhiên biến mất, giữa đất trời chỉ nghe gió thổi cỏ lay xào xạc.

Có chuyện gì vậy? Triệu Vô Cực nhìn ngang ngó dọc rồi đi ra, vẻ mặt ngỡ ngàng, không hiểu tình hình ra sao. Lại thấy trong bụi cỏ cách đó không xa cũng có một người bò ra, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn đông nhìn tây. Hai người đối mặt với nhau, cùng giật mình rút đao, ngồi xuống chuẩn bị lao tới. Nhưng sau khi thấy rõ mặt đối phương, cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm. Triệu Vô Cực dở khóc dở cười, chửi bới ầm ĩ: "Trâu Tiểu Tam, thằng khốn này, ngươi trốn ngay bên cạnh, thấy bố sắp bị tìm ra rồi mà không giúp đỡ gì hết".

Thám báo tên là Trâu Tiểu Tam đó dáng người gầy gò nhỏ bé, lúng túng cười làm lành: "Anh Triệu bớt giận, vừa rồi chúng đông như thế, em làm sao dám nhảy ra? Em đang định ném hòn đá dẫn bọn chúng đi".

Nói xong hắn nhìn quanh một lát, vuốt mũi, nói với vẻ kinh ngạc: "Nhưng mà đám quân Sóc này chạy đi đâu hết rồi? Chẳng lẽ Đế quân nước Sóc băng hà, bọn chúng phải về chịu tang?"

Triệu Vô Cực cũng cảm thấy kì lạ, nhìn về phía quân Sóc lui lại, trầm ngâm chốc lát. Không thể là Đế quân nước Sóc đột nhiên băng hà, quân Sóc đột nhiên lui lại, chỉ có một lí do...

Ánh mắt chợt trở nên sắc bén, Triệu Vô Cực vội nói: "Mau, chúng ta bám theo xem xem". Còn chưa nói xong đã vội vã chạy theo hướng đám quân Sóc lui lại.

Nghe thấy giọng Triệu Vô Cực khác thường, Trâu Tiểu Tam cũng biết tình hình có biến, vội vàng đuổi theo. Hai người bám theo quân Sóc một quãng xa, trên đường để lại kí hiệu đặc thù của Hắc Vân kị, lại kéo được mấy thám báo Hắc Vân kị từ chỗ ẩn thân đi ra. Sau thời gian ăn một bữa cơm, thám báo Hắc Vân kị lần lượt gia nhập, tạo thành quy mô của một chiến đội nhỏ.

"Không ngờ hắn lại không chết". Hồng Tam Hỉ đứng bên cạnh vách núi hôm trước bắn rơi Lâu Dự, nghiến răng nghiến lợi nhìn thác nước. Thủ hạ vừa bắt được một người Sơn Dương, đương nhiên không thể không dùng cực hình bức cung, cuối cùng người đó khai bộ lạc Sơn Dương đang ở trong khe núi đối diện với cây cầu độc mộc. Người này còn vô ý nói một câu, mấy ngày nay có một người ở nơi khác tới thân bị trọng thương, hiện đang dưỡng thương trong bộ lạc.

Hồng Tam Hỉ thấy lạ, vội hỏi tỉ mỉ. Thấy hình dáng tướng mạo của người đó giống Lâu Dự như đúc, hắn lập tức giận tím mặt. Sau khi nổi giận lại cực kì lo lắng, thầm trách mình thích lập công to, chưa tận mắt thấy thi thể đã vội gửi thư báo công với hoàng thượng. Nếu hoàng thượng biết Lâu Dự không chết, mình sẽ mắc tội khi quân, với tính tội nhẹ phạt nặng của hoàng thượng thì chết thế nào cũng không biết.

Nói đi nói lại, chỉ cần giết được Lâu Dự là có thể xoá bỏ tội lỗi, cho dù không được phong thưởng thì ít nhất cũng giữ được tính mạng.

Hồng Tam Hỉ tràn ngập lửa giận, hận không thể lập tức tiến vào bộ lạc Sơn Dương, lấy thủ cấp của Lâu Dự. Đến lúc bắt người Sơn Dương đó chỉ đường, hắn lại phát hiện người này không chịu nổi cực hình, đã cắn lưỡi tự tử.

Chuyện đến nước này, Hồng Tam Hỉ không khác gì đã bị ép đến bên cạnh vách núi, không có đường nào để lùi lại.

Hồng Tam Hỉ cắn răng nhìn rừng núi đối diện, giận dữ hạ lệnh: "Triệu hồi tất cả quân lực, toàn lực tấn công rừng núi đối diện".

Tiếng còi chói tai vang lên, quân Sóc trải ra khắp núi nhận được lệnh, tấp nập rút về tập kết bên vách núi.

Thủ hạ dè dặt nhắc nhở, cây cầu độc mộc này rất nguy hiểm, không cần nói là quan quân châu phủ, dù là trong đội huyền tiễn cũng không có mấy người chắc chắn đi qua thuận lợi. Mà không qua cầu thì làm sao sang được rừng núi đối diện?

Hồng Tam Hỉ không nén được giận, nâng cao giọng chói tai như dây đàn sắp đứt: "Một đám ngu dốt! Chẳng lẽ nhất định phải đi từ đây vào? Xuôi theo dòng thác, đến chỗ nước cạn thì lội qua!"

Thuộc hạ nơm nớp lo sợ vâng dạ rồi đi truyền lệnh. Quân Sóc tản ra như một đàn kiến đông nghịt, dọc theo dòng suối xuống hạ lưu.

Hồng Tam Hỉ đứng bên cạnh vách núi trông về phía xa, thấy quân lính của mình hóa thành từng điểm đen lần lượt qua sông tại đoạn nước nông phía hạ lưu, hừ lạnh: "Thế tử Lăng Nam vương, xem lần này ngươi còn may mắn được như vậy nữa không?"

Dứt lời, mũi chân hắn khẽ điểm, lăng không bay lên, dẫn theo mấy tuỳ tùng tâm phúc khinh công tốt lần lượt bay vút qua cầu độc mộc rồi biến mất trong rừng núi đối diện.

Quân Sóc ầm ầm tập kết, lại ầm ầm biến mất. Sau khi người ngựa giải tán hết, mười mấy cái đầu thò lên từ trong rừng, con ngươi nhìn lên nhìn xuống, liếc trái liếc phải.

"Thế tử ở trong núi đối diện?"

"Tên mặt trắng không râu, giọng nói như gà trống đó là một thái giám, khinh công lại rất tốt".

"Nói bậy. Ta thấy khinh công của hắn còn cao hơn cả Loan Loan, như thế mà còn gọi là tốt?"

"Vừa rồi còn không biết bọn chó Sóc tại sao thoáng cái đã chạy sạch, thì ra là đều chạy đến đây bắt thế tử".

"Bọn chúng đi bắt thế tử, chúng ta phải làm thế nào? Không thể chỉ đứng nhìn được".

"Hay là chúng ta cũng xông lên đánh cho chúng một trận?"

"Cái gì? Khinh công của ngươi mà cũng đòi qua cây cầu này?"

"Anh Triệu, anh nói đi! Làm thế nào? Bọn em đều nghe anh hết".

Triệu Vô Cực là hiệu úy thám báo doanh, có quân hàm cao nhất ở đây. Lúc này mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt sáng rực, chờ đợi quyết định của hắn.

Hắn đi theo Lâu Dự nhiều năm, mặc dù thiên tư không tốt nhưng gần đèn thì rạng, sau thời gian dài cũng học được không ít đạo dụng binh. Lúc này nhìn thác nước chảy xuống vực sâu, lại xem địa thế chỗ quân Sóc qua sông, hắn suy nghĩ chốc lát, chợt sáng mắt lên: "Chúng ta mặc kệ lão thái giám đó, mà không mặc kệ cũng không làm gì được, cứ để thế tử đối phó hắn".

Nhìn chằm chằm quân Sóc đang qua sông, trên mặt lộ ra một nụ cười vừa tà ác vừa xảo quyệt: "Các ngươi chọn nơi này qua sông, bố sẽ cho các ngươi một chiêu thuỷ yêm thất quân, tổ lật thì làm gì còn trứng lành?"

Nói xong cảm thấy hai câu thành ngữ buột miệng nói ra này tương đối trôi chảy, tỏ ra hết sức có văn hoa, hắn không cầm được dương dương tự đắc. Lời nói có văn hóa như vậy cũng nói ra được, phương pháp có mưu lược như vậy cũng nghĩ ra được, sợ rằng ngay cả thế tử cũng phải khen ngợi. Sau này ai dám nói lão Triệu ta là một kẻ quê mùa không có văn hóa, ta nhất định sẽ đánh kẻ đó một trận.