Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 3 - Chương 17




Dịch: Losedow

Đúng lúc này, đột nhiên một âm thanh tàn khốc lạnh lùng từ trong rừng cây truyền đến, như rắn độc chui vào tai chàng: "Bắn tên!"

Vừa dứt lời, vô số tiếng kéo huyền làm người ta nổi da gà vang lên, vô số mũi tên từ trong rừng cây bắn ra. Vù vù vù! Tiếng xé gió chói tai, một đám mây đen ép thẳng tới, bao trùm phạm vi mười mét xung quanh hai người.

Ánh mắt Lâu Dự sắc lạnh. Lúc này Loan Loan đang ở trên cầu, không thể di chuyển linh hoạt, khả năng tránh tên giảm mấy lần so với bình thường, tuyệt đối không thể để Loan Loan phải đối mặt với mưa tên. Gần như đồng thời với những mũi tên bắn ra, Lâu Dự hít sâu một hơi, gầm lên một tiếng giận dữ, nội lực từ tuyết sơn sau thắt lưng tràn ra, cả người bay lên trời chặn trước cầu độc mộc. Thanh chủy thủ màu đen múa lên, ánh đao như thủy ngân lan rộng, như ánh trăng đầy mặt ao, kín kẽ không có một khe hở nào, tạo thành một bức tường đao kín như bưng phía trước chính mình và Loan Loan.

Keng keng keng! Tiếng kim loại va chạm khi lưỡi đao gạt những mũi tên không ngừng vang lên liên tiếp, vô số mũi tên bị gạt chệch đi. Có mũi tên bắn vào đại thụ gần đó, có mũi tên bay vào bụi cỏ, đại đa số thì bắn trượt, bay xuống vực sâu không đáy.

Lâu Dự dùng hết sức chặn cơn mưa tên đầu tiên, vì vậy lại động đến vết thương trên vai, máu chảy như trút, một bên áo đã ướt đẫm. Máu tươi chảy xuống theo nếp áo, rỏ từ vạt áo xuống đất. Vì cơn đau khủng khiếp, nội lực có dấu hiệu đứt đoạn, sắc mặt Lâu Dự hơi tái nhưng chàng vẫn đứng ngạo nghễ tại chỗ, mạnh mẽ vô cùng, không lùi một bước.

Loan Loan nhảy vài cái đến đầu cầu bên này. Thấy Lâu Dự phát huy đao ý đến cực hạn, chỉ dựa vào sức một người mạnh mẽ ngăn cản mưa tên, Loan Loan biết đấu pháp loại này cực kì hao tổn nội lực, giết địch một ngàn tự thương tám trăm. Nếu còn tiếp tục đánh như vậy thì dù có thể đánh lui đối phương, chàng cũng khó tránh khỏi bị thương nặng. Loan Loan sốt ruột kêu lên: "Lâu Dự! Tôi đến giúp ông!"

Nói xong Loan Loan tung người bay lên, muốn nhảy thẳng từ đầu cầu đến bên cạnh Lâu Dự.

"Lâu Dự... Dự... Dự..." Hai tiếng này vang vọng trong khe núi, đội ngũ đối phương dường như yên lặng trong nháy mắt, mưa tên bắn tới cũng tạm thời dừng lại.

Nhưng cũng chỉ có một chớp mắt như vậy. Lúc Loan Loan vẫn còn ở trên không trung lại nghe thấy giọng nói âm hiểm lạnh như băng vừa rồi vang lên. Lần này dường như mang theo sát ý gấp gáp nồng đậm, mấy chữ lạnh buốt từ cổ họng bật ra, từng chữ như đoạt hồn: "Đổi trọng tiễn! Giết... không... tha!"

Sau khi tiếng nói chấm dứt, trong rừng cây yên lặng vài giây, sau đó mưa tên lại tiếp tục bắn tới. Không ngờ mũi tên bắn ra lần này lại là hắc thiết trọng tiễn.

Loại tên này một mũi đã nặng mấy cân (một cân thời xưa tương đương 1/2 kg), phải dùng cung cứng cánh sắt mới bắn được, người bắn cũng phải có lực cánh tay có thể kéo trăm cân trở lên. Lúc bắn tên phải giơ cung hướng lên trời, kéo dây cung nặng nề, bắn tên lên không trung. Sau khi bay một khoảng cách, sức nặng của bản thân tên sẽ làm mũi tên nhanh chóng rơi xuống, từ không trung lao xuống đầu kẻ thù, dày như mưa mau, muốn tránh cũng không tránh được. Nhưng loại trọng tiễn này bình thường chỉ dùng khi kị binh giao đấu với nhau, rất ít khi được dùng để bắn một người, bởi vì như vậy không khác gì giết gà dùng dao mổ trâu, quá mức lãng phí.

Loan Loan nhìn trân trối, thầm than mình quá đen đủi, không ngờ lại gặp phải xạ đội trọng tiễn của quân Sóc, càng không nghĩ tới đối phương lại không tiếc dùng trọng tiễn bắn chính mình và Lâu Dự trong tầm bắn nhỏ hẹp như vậy, hạ sát thủ không lưu tình chút nào, không hề có ý định để lại người sống.

Rốt cuộc đối phương là ai? Tại sao lại có sát ý nồng đậm như vậy?

Lúc này Loan Loan và Lâu Dự chỉ cách truy binh có ba mươi mấy mét, một người đứng sát vách núi, một người đứng trên cầu độc mộc, hoàn toàn trong phạm vi bao phủ của trọng tiễn, gần như không có đường nào để trốn.

Trọng tiễn mang tiếng xé gió thê lương gào thét bay tới. Loan Loan đang ở trên không, không có chỗ mượn lực. Trong tình thế cấp bách, Loan Loan vội dùng thê vân bộ, chân trái đạp lên chân phải mượn lực, mạnh mẽ tiến về phía trước ba thước, người như cá lội tránh được mấy mũi trọng tiễn bay thẳng đến trước mặt. Sau đó Li Quang loé sáng, điên cuồng quét ngang, không ngừng chém bay những mũi tên bắn về phía mình. Cuối cùng mũi chân Loan Loan cũng chạm được xuống vách đá, lại nhảy về bên cạnh Lâu Dự.

Lâu Dự đang tập trung toàn bộ tinh thần gạt mưa tên, ánh mắt sắc bén, đao nào cũng chuẩn, dưới tấn công của trọng tiễn như thế mà vẫn đứng như đóng đinh trên vách núi, nửa bước không lùi.

Thấy Loan Loan nhảy về bên cạnh mình thành công, trong lòng Lâu Dự như có một tảng đá lớn được đặt xuống. Chàng thở phào nhẹ nhõm, để Loan Loan một mình bấp bênh trên cầu độc mộc đương nhiên không thể yên tâm bằng kề vai chiến đấu bên người. Cách một tầm tay, đưa tay có thể đụng tới, kiểu gì mình cũng có thể bảo vệ được chu toàn.

Dường như có tiếng hừ lạnh trong rừng cây, sau đó giọng nói lạnh lùng lại vang lên: "Bắn tiếp!"

Vô số trọng tiễn lại từ trên trời bay xuống.

Vẫn còn chưa hết sao? Loan Loan và Lâu Dự chán nản liếc nhau, lại cùng nhìn thấy sự quan tâm nồng đậm trong mắt đối phương.

Loan Loan không sao chứ?

Không sao. Còn ông?

Ta rất tốt. Loan Loan, có ta ở đây, ngươi không phải sợ.

Lời nói này giống hệt lời tía đã nói khi bế Loan Loan từ góc phố lên cách đây nhiều năm về trước. Mặc dù mỗi lời nói cử động của Lâu Dự đều có phong cách khác hẳn tía nhưng cảm giác của Loan Loan lại giống nhau.

Mỗi khi mình gặp phải khốn khó gian nan, họ đều sẽ từ trên trời giáng xuống, đều đột nhiên xuất hiện, đứng chặn ở trước mặt mình, cực kì quả quyết bảo vệ mình dưới cánh, như đá tảng giữa dòng nước xiết, như một mũi tên định cả càn khôn, làm mọi người ỷ lại không cần lí do, tín nhiệm vô điều kiện, yên tâm vô cùng.

Nhớ tới bóng lưng sừng sững không chịu lùi nửa bước trong mưa tên đầy trời ngày trước, hai mắt Loan Loan lại đỏ lên.

Tôi không sợ, chỉ cần có ông bên cạnh, tôi sẽ không sợ gì hết.

Trên vách núi dốc đứng, trước vực sâu thác đổ, hai người không nói một lời, chỉ thoáng nhìn nhau một cái, nhưng một ánh mắt này còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.

Duyên phận có lúc vẫn kì diệu như vậy. Có một số người biết nhau cả đời mà vẫn như người mới quen, có một số người chỉ cần nhìn nhau một lần lại đã như quen biết từ lâu.

Sau khi thoáng nhìn nhau, Lâu Dự và Loan Loan gần như đồng thời mỉm cười, trong lòng ngầm hiểu, đồng thời giơ đao, đao pháp Liên Y được thi triển.

Hai người đều biết đao pháp này. Ánh đao của Lâu Dự tiến lui sắc bén, dáng người Loan Loan phóng khoáng nhẹ nhàng, không hề nhiễm mùi khói lửa. Một cương một nhu bù đắp lẫn nhau, mang hai ý cảnh hoàn toàn khác nhau lại hỗ trợ cho nhau, xê dịch di chuyển, gạt đánh tránh né, cực kì ăn ý với nhau.

Ánh đao trắng như tuyết bên vách núi biến ảo không ngừng, hai ánh đao đan vào nhau tạo thành một tấm lưới kín không kẽ hở, gạt hết tất cả những mũi trọng tiễn bắn tới.

Mưa tên tạm ngớt, thế công của đối phương yếu bớt. Mới chỉ đón đỡ một loạt trọng tiễn, Loan Loan đã cảm thấy cánh tay đau nhức khó chịu. Cô bé thở ra một hơi dài, hoạt động cổ tay, nhìn về phía Lâu Dự, đang định nói gì đó thì lại thấy Lâu Dự đột nhiên biến sắc mặt.

Trong bụi nước đầy trời, chỉ nghe một tiếng dây cung bật cực kì vang dội, một mũi trọng tiễn bắn lên cao, đi sau mà tới trước, xuyên quan những giọt nước nhỏ li ti, mang tiếng rít thê lương từ trên trời bắn xuống, như rắn độc phun lưỡi, dữ dằn bắn về phía Loan Loan.

Hiển nhiên đối phương đã nhìn ra, trong hai người đứng bên vách núi này, người trẻ tuổi đứng sừng sững bên vách đá có võ nghệ cực cao, nhìn như tường đồng vách sắt không thể phá vỡ. Nhưng người này lại toàn tâm toàn ý che chở đứa bé. Trong số những mũi tên người này chém rơi thì có hơn nửa là chém giúp đứa bé. Có mấy lần người này còn không tiếc đặt mình vào nguy hiểm để gạt tên giúp đứa bé kia. Còn đứa bé kia mặc dù thân pháp linh hoạt nhẹ nhàng nhưng khổ nỗi lực cánh tay quá yếu, không thể cầm cự lâu dưới cơn mưa trọng tiễn này. Vì thế, đứa bé chính là điểm yếu có thể phá vỡ. Mũi tên như rắn độc này bắn thẳng đến trước mặt Loan Loan.