Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 3 - Chương 14




Mấy người đàn ông đó hung ác đẩy hai mẹ con đi trong rừng rậm. Sau thời gian khoảng uống hết một chén trà, đám người vượt qua một khe núi, trước mắt trở nên rộng rãi sáng ngời.

Đây là một vùng sơn địa tương đối rộng rãi bằng phẳng, cỏ dại dưới đất dường như đã được cắt xén rất bằng phẳng. Hàng chục chiếc lều rải rác trong rừng cây, phía sau có một thác nước chảy ào ào. Nếu nơi này có trẻ con chạy nhảy chơi đùa, có cụ già ung dung phơi nắng, có mùi cơm quyện lẫn khói bếp lượn lờ như bình thường thì chính là một nơi thế ngoại đào nguyên yên bình ấm cúng.

Nhưng bây giờ tất cả hiện lên trước mắt lại khiến mọi người không nhịn được phải chửi mắng.

Lại gần xem, trên vỉ lều toàn là vết máu phun tung tóe, các loại nồi niêu bát đĩa chăn chiếu bị ném khắp nơi, cảnh tượng cực kì bừa bộn. Trên mặt đất có hàng chục thi thể nằm phủ phục, có nam có nữ có già có trẻ, thân khoác da thú đầu đội ngọc thạch, nhìn ăn mặc trang điểm đều là người Sơn Dương, toàn bộ bị chém đầu, chết cực kì thê thảm.

"Con bà nó, bị đoạt trước mất rồi". Gã mắt chuột cầm đầu nhổ mấy bãi nước bọt xuống đất, nói căm hận.

Để khích lệ sĩ khí, quân Sóc treo trọng thưởng cho những binh lính bắt giết người Sơn Dương. Giết một người già hay phụ nữ trẻ em Sơn Dương được thưởng hai mươi lượng bạc, giết một đàn ông Sơn Dương cường tráng thì thưởng năm mươi lượng bạc, nếu giết được thủ lĩnh thì tiền thưởng còn nhiều gấp bội.

Thủ cấp mang về đổi tiền thường, vì vậy những người Sơn Dương bị giết này đều bị chém đầu một cách tàn nhẫn.

Quân Sóc lần này phái tới vây quét được chia làm vài chục toán vào núi tìm kiếm, giữa những toán quân này lại tính toán lẫn nhau, xa lánh chèn ép lẫn nhau, tất cả chỉ để kiếm thêm được chút tiền thưởng.

Lúc này không dễ gì tìm được nơi ở của người Sơn Dương nhưng đã bị toán quân khác càn quét không còn lại một người sống nào, nhìn những thỏi bạc trắng lóa cứ thế bay mất, gã mắt chuột nổi điên, quay sang hùng hổ cho người phụ nữ trung niên một cái bạt tai, chửi bới ầm ĩ: "Chỉ lại con mụ ti tiện này lề mề, làm hại tiền thưởng của bố bị cướp mất, bố phải giết mày".

Người phụ nữ trung niên bị tát ngã nhào xuống đất, phun ra một ngụm máu, lại dường như không biết đau đớn, chỉ trợn trừng hai mắt nhìn những xác chết trước mặt. Đột nhiên ánh mắt đọng lại, người phụ nữ trung niên gào lên một tiếng như xé rách tim gan, chật vật bò tới, nhào vào một xác chết không đầu, ôm xác chết khóc lớn: "Cha Hổ nhi, cha Hổ nhi..."

Đột nhiên mái tóc bị kéo giật lên, động tác cực mạnh, dường như cả da đầu cũng bị kéo bung ra. Tiếng khóc ngừng bặt, một thanh đao đặt lên trên cổ bà ta, gã mắt chuột nói với vẻ mặt hung dữ: "Nói, những người khác trốn đi đâu rồi?"

Người phụ nữ trợn mắt, ánh mắt căm thù, đột nhiên hừ một tiếng, phun một ngụm máu kèm theo mấy cái răng vào mặt gã mắt chuột.

"Mày chán sống rồi". Gã mắt chuột giận dữ, một cước đá người phụ nữ bay ra mấy mét. Một gã to khỏe khác vung đao lên chuẩn bị chém xuống.

"Mẹ!" Cậu bé bên cạnh gào to, khóc rất thê thảm.

Lúc này Loan Loan và Lâu Dự đều nằm ở phía sau một tảng đá lớn cách đó không xa. Thấy tình cảnh bi thảm này, Loan Loan bừng bừng lửa giận, rút Li Quang ra định xông tới, lại bị Lâu Dự nhanh tay lẹ mắt giữ lại.

Loan Loan vùng vẫy một lát, nhìn về phía Lâu Dự, dùng ánh mắt thăm dò: "Vì sao không giết bọn chúng?"

Lâu Dự lắc đầu, ra hiệu bình tĩnh đừng vội. Giết mấy tên quân Sóc này là chuyện nhỏ, nhưng vạn nhất để lộ hành tung, để quân Sóc phát hiện Hắc Vân kị đã lẻn vào trong núi thì chàng, Loan Loan và những thám báo tinh nhuệ lẻn vào sẽ phải dối mặt với tình hình rất khó khăn.

Loan Loan không hiểu, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời Lâu Dự, cố gắng kiềm chế lửa giận, lại nằm xuống, nắm chặt nắm đấm, cực kì căm hận, không nhịn được đấm mạnh một cái vào tảng đá trước mặt.

Bên kia, đúng lúc thanh đao chuẩn bị chém rơi đầu người phụ nữ trung niên, gã mắt chuột đột nhiên kêu một tiếng: "Dừng!"

Thanh đao dừng lại trên cổ người phụ nữ, gã to con buồn bực quay lại: "Lĩnh trưởng, sao vậy?"

Gã mắt chuột cười ác độc, kề đao lên cổ cậu bé, nhìn người phụ nữ, nói độc ác: "Những người còn lại trốn ở đâu? Mày không nói, tao sẽ giết thằng ranh này".

"Mẹ... Mẹ..." Cậu bé đưa tay ra định với mẹ, nhưng lại bị lưỡi đao khía vào cổ, máu tươi ngoằn ngoèo chảy xuống.

"Hổ nhi, ngoan, đừng khóc. Tía con là dũng sĩ Sơn Dương, săn báo giết hổ không bao giờ biết sợ, con phải dũng cảm như tía con". Người phụ nữ trung niên nhìn con trai, móng tay gần như cắm vào trong thịt, trợn mắt nhìn gã mắt chuột, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đến lúc Hắc Vân kị tới, toàn bộ lũ ác ma các người sẽ bị đuổi về địa ngục".

"Thì ra mày đang trông chờ Hắc Vân kị. Nói với mày cũng không sao, bọn chúng vĩnh viễn không đến được nữa. Nghe nói hoàng thượng đã phái kị binh trọng giáp tiếp viện, đám Hắc Vân kị đó sợ rằng đi được nửa đường đã bị chặn giết sạch sẽ rồi". Gã mắt chuột cười lạnh, tóm cổ áo cậu bé, nhếch mép nở nụ cười âm hiểm, nói: "Mày tên là Hổ nhi? Nói với tao, những người khác ở bộ lạc chúng mày đi nơi nào? Nói ra thì tao sẽ tha cho mẹ mày, còn cho mày rất nhiều bạc mua kẹo ăn, nói mau kên".

"Hổ nhi, không được nói!" Người phụ nữ trợn mắt gần như rỉ máu, lớn tiếng quát con trai.

Cậu bé tên là Hổ nhi này mặc dù nhỏ tuổi nhưng lại rất có khí phách, hai mắt vẫn đầy nước mắt, lại lấy dũng khí, ưỡn ngực, ngẩng đầu lên, nói lớn tiếng: "Mẹ nói các ngươi là ác ma, dù chết ta cũng không nói".

Giọng trẻ con non nớt vang vọng giữa rừng núi, không ngừng đập vào trái tim Loan Loan, như kim đâm đau buốt không thể nào diễn tả. Cô bé đau buồn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, im lặng nghĩ: "Ta nhẫn, ta phải nhẫn".

Thấy đe dọa không có hiệu quả, gã mắt chuột tức điên, đã không chịu nói thì giữ lại cũng không có ích lợi gì: "Tốt, chúng mày có khí phách, để bố cho chúng mày khí phách".

Hắn co chân đá người phụ nữ ngã ngửa, không nói không rằng một đao chém xuống. Người phụ nữ né tránh một chút, nhát đao chém vào vai, máu tươi phun ra bắn đầy người gã mắt chuột.

"Mẹ!" Hổ nhi gào lên như xé rách tim gan, khóe mắt căng nứt, lao về phía gã mắt chuột định liều mạng với hắn. Nhưng cậu bé đâu phải đối thủ của hắn, người nhỏ sức yếu bị gã mắt chuột đấm bay ra, lăn tới dưới chân một gã to khỏe. Gã to khỏe này không nói một lời, vung đao chém xuống...

Loan Loan đời này đã nếm trải đủ cảnh bơ vơ, hâm mộ nhất là người ta có cha có mẹ, hận nhất là kẻ giết cha mẹ người khác, làm cho trẻ con trở thành trẻ mồ côi. Trước đó Loan Loan không muốn làm trái lời Lâu Dự nên mới cố gắng nhẫn nhịn, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, một hòn đá nắm chặt trong lòng bàn tay gần như bị cô bé bóp nát. Lúc này thấy cậu bé sắp bị chém chết, Loan Loan đâu còn kiềm chế được. Bất chấp Lâu Dự có tức giận hay không, hai tay cô bé ấn mạnh xuống tảng đá, hai chân đạp xuống đất, cả người lao tới như một con sói dồn sức đã lâu, người còn trên không trung, tên nỏ đã bắn ra.

Vút! Tiếng xé gió vang lên. Thanh đao còn ở giữa không trung, gã to khỏe cảm thấy đầu như nổ tung, trước mắt đỏ nhòe những máu, ngay cả bóng người tấn công còn chưa nhìn thấy, đã bị mũi tên nỏ bắn xuyên qua đầu, vô lực ngã xuống.

Lâu Dự nghe thấy tiếng gió vang lên bên cạnh, thầm nghĩ không tốt, nhanh chóng đưa tay kéo lại. Nhưng thân pháp của Loan Loan khi tức giận quả thực quá nhanh, Lâu Dự còn chưa chạm được vào tay áo Loan Loan đã nhìn thấy tiểu quỷ này lao tới như hổ dữ vồ mồi. Tiếng lẫy nỏ vang lên, lập tức một người của đối phương đã bị giết gọn.

"Ngươi học nhanh đấy". Lâu Dự cười khổ, nhìn Loan Loan giơ chiếc nỏ lên giữa không trung, trong lòng lại thầm khen một câu: "Động tác còn rất đẹp nữa chứ".

Chàng thở dài một tiếng, lại không hề chậm chạp, hai chân đạp vào đại thụ phía sau mượn lực bắn ra, bay thẳng tới theo sát Loan Loan, bóng người như chim ưng vồ thỏ, mũi dao găm màu đen vẽ ra một vệt đen dài chém về phía mấy tên còn lại.