49 bước!
Lâu Dự ngẩng đầu nhìn vách đá, thầm đếm những điểm có thể đặt chân leo
lên. Hít sâu một hơi, chàng tung người bay tới, mũi chân điểm nhẹ lên
một phiến đá sắc nhọn trên vách núi, lại nhảy lên, tay đã bám chắc vào
tảng đá có thể mượn lực ở dưới cùng.
Cánh tay dùng sức kéo lên trên, cả người bay lên mấy mét, vừa vặn bắt
được tảng đá thứ hai có thể mượn lực. Kì diệu ở chỗ lúc này chàng không
cần phải treo lơ lửng, bởi vì dưới chân chàng vừa hay có một chỗ lõm có
thể đặt chân.
Lâu Dự cười vui vẻ, biết mình đã đi đúng đường. Hơi dừng lại một lát
nghỉ ngơi, chàng lại hít sâu một hơi, tiếp tục tung người bay lên trên.
Lưu Chinh nhìn mà hết sức sợ hãi. Hắn ước lượng một chút, biết với khinh công của mình thì tuyệt đối không trèo lên được, nói với giọng tức giận khó tin: "Nói nơi này là lối ra vào của người Sơn Dương, vách đá hiểm
trở như vậy, với khinh công của thế tử mà cũng leo trèo vất vả, chẳng lẽ khinh công của người Sơn Dương lại cao hơn thế tử? Nếu cả ngày leo trèo như vậy, ta thấy không cần chờ quân Sóc vây quét, người Sơn Dương đã tự mình ngã chết hết cả".
Một tướng lĩnh xuất thân thợ săn vùng núi đứng bên cạnh lúc này ngẩng
đầu nhìn lên vách núi, nhún vai, nói với vẻ mặt "cái này ngươi không
hiểu đâu": "Có trèo được núi hay không thực ra không có bao nhiêu quan
hệ với khinh công. Phải biết leo núi kì thực rất đơn giản, chỉ cần ngày
nào cũng leo là được. Đến lúc quen rồi, cho dù là trèo vách núi cực kì
hiểm trở như Dị Thiên Nhai cũng như đi trên đất bằng, nói gì đến vách
núi này".
Dứt lời, hắn hất cằm về phía vách đá: "Nhìn tiểu quỷ này xem, người ta
không hề dùng đến khinh công mà vẫn trèo thoải mái như vậy, tư thế còn
dễ coi hơn thế tử của chúng ta nhiều".
Thôi đi, thế tử của chúng ta đã từng trèo Dị Thiên Nhai cơ đấy. Lưu
Chinh đang chuẩn bị kiếm lại một chút thể diện cho thế tử nhà mình, lại
nhìn thấy một bóng đen nho nhỏ trên vách núi đang trèo lên trên không
nhanh không chậm. Không hề thấy bóng đen này phải làm gì vất vả, nhưng
mỗi một lần leo lên đều tỏ ra nhẹ nhàng thành thạo, thoải mái tự nhiên.
Không khiến mọi người phải lo lắng hãi hùng như Lâu Dự, động tác leo núi của Loan Loan càng nhìn càng khiến mọi người cảm thấy yên tâm.
Nhìn dáng vẻ vất vả chật vật của thế tử nhà mình, lại nhìn tư thế thoải
mái như hái hoa chơi đùa của Loan Loan, Lưu Chinh liền mạnh mẽ nuốt câu
nói định dùng để gỡ gạc thể diện cho thế tử nhà mình vào trong bụng. Hắn cúi đầu, cười trên nỗi đau của thế tử. Vẫn nghe nói trăm hay không bằng tay quen, cổ nhân quả không lừa ta. Thế tử ơi thế tử, bình thường thế
tử vẫn kiêu ngạo ngang ngược thiên hạ vô địch, không ngờ cũng có lúc kém người ta, đúng là... đúng là... hả hê lòng người, ha ha ha ha.
Lúc Lâu Dự trèo lên đỉnh núi, Loan Loan đã ngồi hóng gió trên đỉnh núi
được một lúc. Thấy Lâu Dự ướt mồ hôi cuối cùng cũng trèo lên tới nơi,
Loan Loan nhếch miệng, nói với giọng lười nhác: "Tới rồi, chậm quá".
Lâu Dự dở khóc dở cười, nghiến răng nghiến lợi véo má Loan Loan, nói:
"Lại còn chê chậm à? Ai có thể so với loại tiểu quái vật như ngươi chứ?"
Loan Loan nhe răng nhếch miệng xoa má, hùng hổ trợn mắt nhìn lại, thầm
nghĩ người này gần đây suốt ngày véo má mình, lại còn véo rất mạnh. Nếu
cứ để hắn véo nữa thì mặt mình chẳng mấy chốc sẽ biến thành mặt lợn.
Lâu Dự hài lòng nhìn dáng vẻ tức giận của tiểu quỷ, cao giọng cười to, bước dài đi ra phía sau vách núi.
Trên đời vốn không có đường, người ta đi nhiều nên mới tạo thành đường.
Sau khi đi ra sau vách núi, trong rừng rậm um tùm cỏ dại quả nhiên có
một con đường nhỏ uốn lượn. Nói là đường, thực ra chỉ là cỏ dại bị người ta đạp lên nhiều lần, lộ ra nền đất màu vàng bên dưới.
Hai bên đều là cây bụi cao ngang đầu người, càng khiến con đường này tỏ
ra nhỏ hẹp đến mức đáng thương, có lẽ chỉ vừa đủ để một người đi qua.
Nếu hai người muốn đi song song thì một người sẽ bị chen vào trong bụi
cây.
Lâu Dự và Loan Loan nhìn nhau cười, trong lòng biết những phán đoán
trước đó không sai, hai người đã tìm đúng đường đi. Chỉ cần đi dọc theo
con đường nhỏ này là có thể tìm được nơi ở cũ của bộ lạc Sơn Dương trên
núi Tuyết Phong.
Hai bên mọc đầy cây bụi, có những loại cây lá răng cưa cành lá vắt ngang bên trên đường, sắc bén như dao. Lâu Dự đi phía trước, vung đao phát
hết những cành cây ngang mặt, thỉnh thoảng còn xoay người gạt những cành cây vướng chân giúp Loan Loan. Loan Loan theo sát phía sau, cảnh giác
quan sát động tĩnh khắp nơi.
Hai người một trước một sau, yên lặng đi vào sâu trong rừng rậm tìm
kiếm. Đường càng đi càng hẹp, cỏ cây càng ngày càng rậm rạp. Cây bụi bên cạnh dần dần biến thành cây to cao vút, cành lá rậm rạp che kín trời
cao. Rõ ràng đã là buổi trưa, mặt trời lên cao, nhưng trong rừng vẫn âm u lạnh lẽo, chỉ có vài tia nắng thưa thớt hết sức đáng thương len lỏi qua những kẽ hở giữa tán cây. Thỉnh thoảng lại có những cành cây to đột
nhiên vắt ngang trên đầu, hai người không thể không cúi người chui qua,
tiến lên hết sức gian nan. Đi được khoảng chừng hai canh giờ đã đến cuối đường. Hai người ở giữa núi sâu rừng rậm, dưới chân toàn là lá rụng rữa nát thật dày, xung quanh là rất nhiều đại thụ hai người ôm không hết.
Lâu Dự cởi túi nước xuống, uống mấy ngụm rồi đưa cho Loan Loan, nói:
"Hết đường rồi, chắc là lâu không đi, bị lá rụng và cỏ dại che kín rồi.
Tiếp theo chúng ta phải tự tìm đường thôi".
Loan Loan nhận túi nước, uống ùng ục mấy ngụm, dùng mu bàn tay quẹt nước bên miệng, nói hơi tiếc nuối: "Tiểu Hắc mà ở đây thì tốt. Mũi nó thính
lắm, đi theo nó là được, cần gì chúng ta phải tốn công".
Lâu Dự cười cười, đang định nói chuyện, đột nhiên ánh sáng lóe lên trong mắt. Chàng giơ ngón trỏ lên miệng ra hiệu im lặng.
Loan Loan cũng đã phát hiện, hai mắt khẽ đảo, chậm rãi đeo túi nước vào
bên hông, cúi xuống rút Li Quang trong ống giày ra, nhìn về phía Lâu Dự.
Ánh mắt hai người tiếp xúc, đột nhiên không hẹn mà cùng nhảy lên, nhẹ nhàng như một chiếc lá rụng hạ xuống đám cỏ dại bên cạnh.
Động tác quả thật nhẹ tựa hồng mao, đạp nước vô ngân, ngay cả chim chóc
trong rừng cũng không bị kinh động chút nào, bóng dáng hai người đã biến mất trong bụi cỏ.
Không lâu sau, cùng với tiếng cành khô lá khô bị giẫm lên xào xạc, bốn
năm người đàn ông mặc trang phục bản xứ từ trong rừng cây đi tới. Lúc họ đã đến gần, hai người mới mới thấy rõ giữa những người đàn ông này còn
một phụ nữ trung niên và một cậu bé chừng bảy tám tuổi.
Phụ nữ trung niên đội khăn trùm đầu màu lam bằng vải thô, đeo một chiếc
tạp dề da hổ, nước da đen nhẻm, hai tay bị trói quặt sau lưng, vết máu
trên gương mặt cực kì rõ rệt. Cậu bé nhìn khỏe mạnh kháu khỉnh, hết sức
đáng yêu, nhưng hai tay cũng bị trói chặt, nước mắt lưng tròng, thỉnh
thoảng lại ngẩng đầu nhìn mẹ mình bên cạnh.
Mấy người đàn ông cầm trường đao, vừa chửi bới vừa xô đẩy hai mẹ con
này, chỉ cần đi chậm một chút là không nói không rằng cho ngay một đạp.
"Ngoan ngoãn một chút, dẫn bọn ta đi tìm bộ lạc, hai mẹ con ngươi sẽ tìm được đường sống". Người đàn ông cầm đầu mắt nhỏ mày ngắn, vẻ mặt nham
hiểm.
Người phụ nữ trung niên cúi đầu không nói, trong mắt lại toát ra vẻ thù hận mãnh liệt.
Là quân Sóc! Loan Loan trong bụi cỏ nhìn rất rõ. Cô bé kinh ngạc, quay
sang nhìn về phía Lâu Dự, dùng ánh mắt thăm dò: "Làm thế nào?"
Lâu Dự suy nghĩ một chút, sau đó liếc một cái về phía đám người kia đang đi tới.
Loan Loan hiểu ý, đợi những người đó đi qua được mấy chục mét liền sử
dụng tiêu dao bộ pháp, không một tiếng động, nhẹ nhàng nhảy lên cây đại
thụ bên cạnh. Mượn những cành cây đan xen giữa những cây đại thụ chọc
trời, Loan Loan chuyền từ cây này sang cây khác như một con vượn, lặng
lẽ bám theo những người này.
Cùng lúc đó, Lâu Dự cũng nhảy khỏi đám cỏ, mũi chân khẽ điểm xuống đất,
gần như lướt trên mặt đất, đi xuyên qua đám cỏ dại về phía trước không
một tiếng động.
Hai người đều có khinh công tuyệt đỉnh, khi thi triển toàn lực quả thật
không khác gì âm hồn quỷ mị, nhanh chóng bám theo mà không gây ra một
tiếng động nào.
Mấy người phía trước chỉ cảm thấy gió trong rừng không biết tại sao lại
lớn hơn một chút, cây cối lay động rất khẽ, những tia nắng vỡ vụn bị
bóng cây lay động khiến cho càng nhỏ bé và hỗn loạn hơn.
Bọn chúng không ngờ mình đã bị người khác bám theo, tiến lên mỗi bước cũng là đến gần cửa âm phủ hơn một bước.