"Giết!"
Hôm
nay tiên phong doanh của Hắc Vân kị huấn luyện đao pháp trên luyện binh
trường, mấy ngàn quân sĩ xếp thành hàng, đâm, chém, bổ, quét, hất, đẩy,
cắt, từng đao mang gió, thoạt nhìn vụng về nhưng lại đều là những chiêu
số giết người thực dụng nhất trên chiến trường.
Có câu vương hầu khanh tướng thì đã làm sao?
Võ tướng đã bỏ chế độ tập ấm, tương đương với mở một cánh cổng thăng tiến
cho những người có tài hoa trong tầng lớp bình dân. Vô số hảo nam nhi
nhập ngũ mang theo ước mơ lập quân công làm rạng rỡ tổ tông.
Trong đó Hắc Vân kị là kị binh dũng mãnh nhất Đại Lương nên càng bị những người đến tòng quân đạp vỡ bậu cửa.
Lâu Dự yêu cầu cực cao, điều này làm cho các sĩ quan chịu trách nhiệm chiêu binh của Hắc Vân kị rất căng thẳng, ngày ngày lau mồ hôi nghĩ ra các
phương pháp kiểm tra để xem xét tố chất của những người tòng quân, chỉ
sợ người mình nhận vào làm thế tử không hài lòng.
Vô số lần sàng
lọc, cuối cùng chọn lại được khoảng ngàn người. Lâu Dự đích thân kiểm
tra, căn cứ đặc điểm của mọi người để phân phối quân chủng. Mắt tinh,
thân thủ linh hoạt thì đến thám báo doanh, lực cánh tay hơn người thì
đến tên nỏ doanh, biết cưỡi ngựa, thân hình cao lớn uy mãnh thì đến tiên phong doanh...
Cho nên giờ đây ba trăm người đứng trong đội ngũ của tiên phong doanh này, mỗi người đều được lựa chọn từ hàng trăm người.
Có thể vào Hắc Vân kị là vinh quang rất lớn, thường ngày chỉ nghe nói Hắc
Vân kị chiến công hiển hách, dũng mãnh thế nào, đánh giỏi thế nào, chủ
soái thế tử Lăng Nam vương lại yêu quân như con thế nào, bình dị gần gũi thế nào.
Thật sự vào Hắc Vân kị mới biết cái gọi là truyền
thuyết quả thật chỉ là truyền thuyết. Sự thật là thế tử Lăng Nam vương
biến thái thế nào, lạnh lùng nghiêm khắc thế nào.
Một tháng, trừ
ăn ngủ họ chỉ có tập luyện, ngay ngày đao không rời tay, cung không rời
vai, ngày ngày ôm đại đao ăn cơm, gối cung tên mà ngủ, trước khi nhắm
mắt lại vẫn vung đao, mở mắt ra rồi lại vung đao. Cuối cùng ngay cả
trong mơ cũng hoa chân múa tay luyện tập đao pháp, tỉnh lại phát hiện
người anh em ngủ bên cạnh bị đấm hai mắt đen sì.
Trời gió? Vậy thì luyện cưỡi ngựa bắn cung ngược gió.
Trời mưa? Vậy thì luyện chiến đấu cận chiến.
Bão cát? Vậy thì luyện phục kích tập kích.
Mưa đá? Vậy thì luyện thiết đầu công.
Tóm lại sau khi vào Hắc Vân kị, những binh lính tố chất tốt từng sục sôi
chí lớn tâm khí rất cao này mới thật sự biết thế nào là đời lính khổ,
khổ hơn cả lên trời xanh.
Một tháng ngắn ngủi, Lâu Dự mạnh mẽ
luyện một đám thanh niên không có tổ chức, không có kỉ luật, không có
nền tảng này thành những người lính như sắt như thép.
Đây mới là binh lính chàng muốn.
Chiến trường tàn khốc hiểm ác, hôm nay luyện nhiều hơn một phần, sau này sẽ
có thể chết ít hơn một người. Lâu Dự lạnh mặt, bắt tay sau lưng đi qua
giữa hàng ngũ, tay cầm tay chỉnh lại tư thế vung đao của một lính mới,
thỉnh thoảng co chân đá đầu gối, đấm sống lưng một người.
"Thẳng lên".
"Khuỵu xuống".
"Đứng cho vững..."
Chủ tướng đích thân tới, các tân binh kích động vạn phần, vẻ ủ ê muốn chết
không được vì bị huấn luyện hà khắc nhiều ngày lập tức biến mất. Tất cả
hăng hái như gà chọi say đòn, vẻ mặt cực kì chăm chú, đao vung cực kì
mạnh mẽ, tiếng hô cực kì vang dội.
Đang luyện tập chăm chỉ, thuần mã trường bên kia đột nhiên có tiếng hét rung trời truyền tới, liền sau đó là tiếng than thở vô cùng tiếc nuối, âm thanh lớn đến mức át được cả tiếng hô của tiên phong doanh.
Lâu Dự nhíu mày, quay lại nhìn về phía Lưu Chinh.
Vẻ mặt Lưu Chinh như muốn cười mà không dám cười: "Triệu Vô Cực lại bị
ngã. Hắn phân cao thấp với con ngựa đó, hôm nay đã bị ngã mười tám lần".
Thì ra hôm đó Triệu Vô Cực méo mặt mà về, lại nghe tin dữ Lâu Dự hạ quân lệnh bắt phải dẫn ngựa tới gặp trong vòng mười ngày.
Quân lệnh như sơn, mang tâm tình vạn phần không muốn xuống nhà bếp chẻ củi,
Triệu Vô Cực rút kinh nghiệm xương máu, dẫn một chiến đội của thám báo
doanh lần nữa tiến vào thảo nguyên Dã Tây. Ăn lương khô mười ngày, đào
bẫy, rải lưới đánh cá, phun thuốc mê, tất cả thủ đoạn dùng để đối phó
thám báo nước Sóc đều đã dùng tới, cuối cùng nhân cơ hội con ngựa đỏ tía đi một mình, đám người đã bắt được nó lôi về.
Vốn hắn nên dương
dương tự đắc, lại không ngờ con ngựa hoang này dũng mãnh ngang bướng,
không chịu ăn không chịu nhận chủ, bất cứ ai tới gần là tung chân đá,
liên tục đá bị thương mấy quân sĩ đến chăn ngựa.
Triệu Vô Cực tức giận, xắn tay áo tự mình vào cuộc. Hắn là kị thủ tốt nhất của thám báo
doanh, chiến mã ngang bướng đến mấy cũng không cần nửa ngày sẽ có thể
thuần phục. Vốn cho rằng thuần phục con ngựa đỏ tía sẽ dễ như trở bàn
tay, không ngờ vất vả một hồi lâu, hắn lại liên tục bị ngã mười tám lần.
Lúc đến thuần mã trường, Lâu Dự nhìn thấy Triệu Vô Cực gồng người nằm rạp
trên lưng ngựa, đại Hồng nhảy chồm chồm muốn hất hắn xuống đất.
Triệu Vô Cực cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị lắc lệch vị trí, đau đến mức
như tim gan sắp vỡ ra. Đầu váng mắt hoa khiến Triệu Vô Cực lại càng thêm kiên quyết, hắn cắn chặt răng, hai tay ôm chặt lấy cổ ngựa, sống chết
không chịu buông tay.
Các quân sĩ thám báo doanh tất cả đều tụ
tập bên cạnh thuần mã trường hết sức phấn khởi đứng xem, thỉnh thoảng
còn ồ lên chê bai.
Đột nhiên đại Hồng bật cao, Triệu Vô Cực không ôm nổi nữa, bị hất bay lên một thước rồi lăn xuống lưng ngựa.
"Lần thứ mười chín". Tiếng than khóc vang lên xung quanh.
Lưu Chinh hơi tiếc nuối, ngay cả lão Triệu cũng không thuần phục được. Một
con ngựa thần tuấn như vậy mà không ai có thể khống chế được thì cuối
cùng cũng không thể ra chiến trường.
Lại nhìn sang bên cạnh thấy
Lâu Dự mặt trầm như nước, Lưu Chinh thầm kêu không ổn, chẳng lẽ thế tử
muốn đích thân ra tay? Ôi, một con ngựa mà cũng không thuần phục được,
sau này mặt mũi của thám báo doanh biết giấu đi đâu?
Triệu Vô Cực chật vật bò lên, nhổ một bãi nước bọt lẫn máu, không cam lòng định trèo lên lưng ngựa lần nữa. Đột nhiên hắn nghe thấy mấy tiếng gầm nhẹ của
động vật, đang nghĩ không biết huynh đệ nào lại quái ác như vậy, chê dở
thì cứ chê, lại còn bắt chước sói kêu, quá đáng!
Một giây sau gió lạnh tạt vào mặt, một con thú màu đen lao tới với tốc độ cực nhanh đẩy
hắn ngã xuống đất, móng vuốt móc vào miệng hắn, cúi đầu gầm gừ, răng
nanh nhắm thẳng vào cổ họng hắn.
"Báo! Là báo!"
"Một con báo đen!"
"Đừng làm nó giật mình, cẩn thận Triệu hiệu úy".
Mọi người xôn xao, nhưng dù sao cũng được huấn luyện kĩ càng, sau khi kinh
hãi đám quân sĩ vẫn không hề lộn xộn, tới tấp cầm lấy binh khí vây quanh con báo đen.
Lâu Dự mắt như sao sáng, đưa tay lấy cây cung sắt
của mình xuống, rút ra một mũi lưu vân tiễn. Tay trái cầm cung, tay phải kéo dây, cây cung cong như trăng tròn, đầu mũi tên nhằm thẳng vào con
báo đen đó.
Đang định bắn tên, không biết một hòn đá nhỏ từ nơi
nào bay tới, xé gió bay thẳng tới mặt Lâu Dự. Lâu Dự bình chân như vại,
cánh tay như sắt, không động mảy may, nhìn rõ đường bay của hòn đá rồi
nghiêng đầu tránh được. Mũi tên sắt trong tay vẫn nhắm vào con báo đen,
ngón tay kéo dây cung khẽ buông ra, mũi lưu vân tiễn xé gió bay đi.
Với tài bắn cung của chàng, con báo đen chết chắc.
Một bóng người đen sì đột nhiên bay ra, thân pháp nhanh như chớp, chỉ
thoáng cái đã đến bên cạnh con báo đen. Ánh đao lóe lên chém rơi mũi lưu vân tiễn.
"Sao có thể chém rơi mũi tên của thế tử?" Lưu Chinh
trợn mắt há mồm. Hắn biết quá rõ tên của thế tử nhanh thế nào, chuẩn thế nào. Vậy mà có người có thể chém rơi mũi tên trước khi đến đích, tốc độ nhanh ra sao, ánh mắt tinh thế nào?
"Lại là ngươi!" Bị báo đen
giẫm dưới chân, Triệu Vô Cực trợn trừng mắt hổ, khóc không ra nước mắt.
Thằng nhóc hoang dã này rốt cuộc là con nhà ai mà cả ngày chạy trên thảo nguyên, nhiều lần đến chọc phá mình, sao bố mẹ nó không trong coi gì?
Bóng người đen sì hạ xuống đất. Mọi người chăm chú nhìn lại, chính là đứa bé đã cướp mất con ngựa đốm trắng của Triệu Vô Cực trên thảo nguyên Dã
Tây. Mái tóc rối bù, nước da đen nhẻm, áo bào nhem nhuốc, chỉ có đôi mắt đó là đẹp kinh người, như được tô bằng mực tinh khiết, sáng như sao
trên trời.
"Đôi mắt đẹp thật". Lâu Dự thầm khen trong lòng, vẻ
hứng thú thoáng qua trong mắt, khóe môi cong lên. Chàng lại lấy một mũi
lưu vân tiễn, kéo cung như trăng tròn, lần này là nhằm vào trái tim đứa
bé.