Lúc này Lâu Dự đang ở trong doanh trướng của chủ soái, diễn tập trên sa bàn với các sĩ quan.
Nghe thấy tiếng ồn ào rung trời bên ngoài, chàng nhướng mày.
Lưu Chinh quan sát sắc mặt chàng, nói: "Hình như là tiếng ồn từ tân binh doanh truyền đến".
Lâu Dự nhìn về phía đô úy tân binh doanh Trần Thiên Kỳ ngồi đầu tiên bên phải.
Trong ánh mắt lạnh lùng của Lâu Dự, Trần Thiên Kỳ như ngồi bàn chông, lập tức đứng lên, nói: "Thuộc hạ đi xem bọn ranh con này đang làm trò gì".
Trần Thiên Kỳ đi ra doanh trướng, vừa lúc gặp một quân sĩ tân binh doanh vội vàng chạy qua. Hắn đưa tay tóm lại, quát hỏi: "Có chuyện gì mà ầm ĩ
thế? Vi phạm quân kỉ, muốn ăn quân côn à?"
Lính mới đó vốn nghe
nói có chuyện náo nhiệt nên vội vã chạy đến, bây giờ bị đô úy tóm lại
quát hỏi, lập tức hoảng lên, nói nơm nớp lo sợ: "Bẩm... bẩm đô úy, tôi
cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nghe nói đám Vượn Tay Dài đang giáo huấn một tên mã phu không hiểu quy củ".
Vượn Tay Dài chính là người cao to đó, bởi vì thân hình cao lớn, chân dài tay dài nên bị đặt cho ngoại hiệu là Vượn Tay Dài.
Lâu Dự ngồi trong quân trướng, nghe thấy hai chữ mã phu liền nghĩ tới một
người, tay cầm lá cờ nhỏ dùng để diễn tập trên sa bàn, trầm ngâm không
nói.
Trần Thiên Kỳ tức giận tím mặt, không nén được giận đi về
phía tân binh doanh: "Một đám vô dụng, giáo huấn một mã phu mà lại lật
tung doanh trại nhà mình? Trói tất cả lại đánh hai mươi quân côn".
Đúng lúc này một âm thanh trong trẻo truyền ra từ doanh trướng chủ soái: "Chờ đã".
Trần Thiên Kỳ dừng bước, thấy Lâu Dự vén rèm đi ra, nói bình thản: "Ta đi cùng ngươi".
Tân binh doanh lúc này đã không thể miêu tả bằng hai chữ lộn xộn nữa rồi.
Loan Loan nhảy lên nhảy xuống trong doanh trại, vớ được thứ gì ném thứ đó.
Chăn bông, quần áo, giầy, bô, chậu rửa mặt, mũ sắt bay lung tung, nhất
thời người ngã ngựa đổ, gà chó không yên.
Các tân binh cũng khôn
hơn, biết người ta khinh công rất cao, dù thế nào cũng không đuổi kịp,
liền sử dụng chiến thuật biển người. Do sợ xảy ra án mạng vi phạm quân
kỉ, tất cả mọi người đều hiểu ngầm không dùng vũ khí, chỉ cầm túi lưới,
cán chổi chia nhau bao vây, dựa vào ưu thế số đông để chặn hết các ngả
đường chạy trốn của Loan Loan, lại dùng túi lưới ném tới rợp trời ngập
đất.
Chiêu này Lâu Dự cũng đã dùng đến khi bắt tiểu Hắc lần
trước, với của linh hoạt của báo đen cũng tránh không thoát. Khinh công
của Loan Loan mặc dù tốt nhưng cũng chạy trời không khỏi nắng, bị túi
lưới trùm lên người, trở thành một con cá mắc cạn chỉ có thể bật nhảy
tại chỗ.
Vượn Tay Dài xoa trán bị đập sưng vù, đầu dính đầy phân
ngựa, hưng phấn xông tới đá Loan Loan mấy cái: "Xem ngươi còn chạy kiểu
gì!"
Hai cú đá rất mạnh, Loan Loan đau đớn co rúm người, lại quật cường cắn răng không kêu một tiếng.
Các tân binh mặt mũi bầm dập vây tới, lại nhìn thấy doanh trại bừa bãi chén bát như bị quân địch càn quét qua, càng nghĩ càng giận, quyền cước như
mưa tới tấp đổ ập xuống người Loan Loan.
Loan Loan bị trùm trong
túi lưới không thể nào nhúc nhích, chỉ có thể co quắp, dùng cánh tay bảo vệ những chỗ yếu hại, cắn răng im lặng để mặc các tân binh đấm đá.
Bên này các tân binh đánh rất sướng tay, không để ý có mấy người vừa xuất
hiện cách đó không xa, đang dừng lại yên lặng đứng xem.
Lâu Dự bắt tay sau lưng đứng ở đó, môi mím chặt, mặt không biểu cảm.
Cuối cùng Trần Thiên Kỳ cũng thấy rõ người đang nằm dưới đất bị quyền đấm
cước đá kia chính là tên mã phu lần trước tướng quân thu nhận, dặn dò
phải chăm sóc đàng hoàng. Hắn thầm mắng đám ranh con này đúng là tìm
chết.
Đàn ông mà, lại là một đám quân nhân huyết khí phương
cương, tụ tập lại một chỗ, có đánh nhau cũng là khó tránh khỏi, nhưng
tuyệt đối không cho phép cậy mạnh bắt nạt yếu, cậy đông bắt nạt ít.
Nhiều người đánh một người như vậy, người bị đánh lại là mã phu, còn là
mã phu nhỏ tuổi nhất, không cần nói đã phạm vào điều tối kị của Lâu
tướng quân mà ngay cả chính mình cũng rất khó chấp nhận.
"Không
ra thể thống gì". Lưu Chinh thở hổn hển đi tới định ra lệnh dừng ngay
trận đánh hội đồng này nhưng lại bị Lâu Dự dùng ánh mắt ngăn lại.
Nhìn vẻ mặt khó phân biệt vui giận của Lâu Dự, Lưu Chinh hơi lo lắng: "Thế
tử, nếu không can thiệp thì sợ rằng sẽ xảy ra án mạng mất".
Ánh mắt Lâu Dự lạnh như băng, giọng nói lại lạnh nhạt: "Cứ để xem".
Không biết vì nguyên nhân gì, chàng có một cảm giác thân thiết khó hiểu và
một sự tin tưởng hoàn toàn không có nguyên do với đứa bé tên là Loan
Loan này.
Loan Loan mặc dù ít tuổi nhưng tính tình có góc có
cạnh, thân pháp võ công hiển nhiên được cao nhân chỉ bảo, cử chỉ nói
năng mặc dù hoang dã nhưng vẫn có một chút quý khí cao sang khó diễn tả, cộng thêm nhạy bén thông tuệ, tâm cảnh thần khiết, trải qua tôi luyện
nhất định sẽ thành châu báu.
Người thế tử Lăng Nam vương nhìn trúng làm sao có thể chết dễ dàng như vậy?
Hơn nữa trong quân tôn trọng kẻ dũng, muốn tồn tại trong Hắc Vân kị cao thủ như rừng, Loan Loan không thể sống trong sự bao che của chàng được, làm như vậy chỉ khiến mọi người cười nhạo và xem thường.
Trong
trường học, lớp trưởng bao giờ cũng là người học tốt nhất. Cũng như vậy, trong quân đội người mạnh nhiều như mây, làm đại ca chắc chắn là người
có nắm đấm cứng nhất. Đặc biệt là trong Hắc Vân kị không coi trọng xuất
thân môn phiệt, muốn giành được sự tôn trọng thì phải dựa vào sức mạnh
của chính mình, phải thật sự chứng tỏ được năng lực.
Nhớ năm đó
Lâu Dự là thế tử mà lúc mới vào Hắc Vân kị vẫn phải giao đấu hơn mười
trận, sau khi lộ rõ sức chiến đấu siêu cường mới khiến đám sĩ quan Hắc
Vân kị tâm phục khẩu phục.
Cho nên trận đánh hôm nay, Loan Loan không thể không đánh.
Nhìn Loan Loan co tròn trên mặt đất, ôm đầu bị quyền đấm cước đá cách đó
không xa, hai mắt Lâu Dự sâu không thấy đáy, lặng im không nói, chỉ có
mấy mạch máu màu xanh giật giật hai bên thái dương mới cho thấy tâm tình tương đối khó chịu của chàng lúc này.
Loan Loan ôm đầu nằm trên
mặt đất, bảo vệ các chỗ hiểm trên người như đầu và ngực, cho nên mặc dù
có vẻ thê thảm vô cùng nhưng lại chỉ là tổn thương bên ngoài.
Lúc này cả người cô bé đầy bùn đất, bị trúng vô số quyền cước, nhưng trước
mắt lại hiện lên nụ cười ấm áp dịu dàng của Dung Diễn.
"Loan
Loan, trong cuộc đời con cứ làm mọi chuyện theo ý thích của mình, yêu
người con muốn yêu, làm chuyện con muốn làm. Có tía ở đây, không ai có
thể bắt nạt con nữa".
Loan Loan ngẩng đầu lên, hỏi câu hỏi cô bé quan tâm nhất: "Thế con có thể đánh người con muốn đánh không?"
Dung Diễn cười tủm tỉm xoa đầu cô bé: "Có thể! Bất kể con muốn đánh ai, tía cũng giúp con..."
Tía, tía, tía xem, Loan Loan đã lớn rồi, không cần tía giúp cũng sẽ không để bất kì ai bắt nạt nữa.
Trong lòng Loan Loan cực kì chua xót, hai tay nắm chặt. Đột nhiên cô bé mở
mắt ra, mang theo cả túi lưới bay lên, đập vào một người bên cạnh khiến
tên lính mới đó bay ra ngoài. Đà bay của cô bé không giảm, lại đụng ngã
mấy người nữa rồi mới dừng lại.
Nhân lúc mọi người chưa phản ứng
lại, cô bé hất túi lưới ra, nhặt một cây gậy lên quét ngang ra ngoài.
Cây gậy quét đến đâu, các tân binh tới tấp né tránh đến đấy, chỉ chớp
mắt sau xung quanh cô bé đã có một khoảng trống hình tròn.
Bị khí thế của cô bé áp đảo, tân binh doanh đang huyên náo đột nhiên có một chớp mắt yên tĩnh.
Loan Loan chống gậy xuống đất, đứng ở giữa vòng tròn như một con dã thú bị
ép vào đường cùng, ánh mắt lộ ra sát ý tàn nhẫn lạnh lùng liếc tới.
Không biết vì sao những người bị ánh mắt cô bé quét đến lại cảm thấy ánh mắt đó như hàn băng nhọn hoắt đâm thẳng vào trong lòng khiến tất cả đều không nhịn được run rẩy.
Đứa bé này rõ ràng mặt mũi bầm dập, cả
người toàn đất cát, mũi miệng đều chảy máu, nhưng khí thế lại lẫm liệt
làm mọi người không thể nhìn thẳng vào.
Khóe miệng lộ ra nét cười rét lạnh, Loan Loan gằn từng chữ: "Tía ta đã nói, dùng đông đánh ít là
chiến thuật, lấy ít đánh nhiều là kẻ dũng. Từ giờ trở đi, một mình ta
đấu với tất cả các ngươi!" Giọng nói của Loan Loan non nớt nhưng lại
tràn đầy khí phách, thoạt nghe như có tiếng sắt thép leng keng.