Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 1 - Chương 5: Thoát nạn




Trăng khuyết sắp khuất dần dưới núi, sắc trời đã dần dần sáng lên, gió lạnh lại bắt đầu thổi, cát vàng lại tiếp tục che trời.

Lộc cộc lộc cộc.

Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, người đàn ông mặc đồ bó sát thúc ngựa phi nhanh trong cát vàng như khói như sương, cát bụi vó ngựa tung lên càng tăng thêm mức độ ô nhiễm của bão cát, hết sức ảnh hưởng đến môi trường.

Khi đám ngựa chạy đến gần mới phát hiện, trên người năm người đàn ông loang lổ vết máu, trên mặt phủ đầy cát bụi, ngay cả lông mày lông mi cũng bám một lớp bụi dày như đeo một chiếc mặt nạ bằng đất, nhìn qua cũng biết đã chạy một thời gian không ngắn trên hoang mạc này.

Ngựa phun hơi trắng, bốn vó tung bay, đã chạy gần hết sức, năm người vẫn liều mạng giật dây cương giục ngựa tiến lên.

Phía sau năm người không xa có bụi mù cuồn cuộn, không dưới mười truy binh theo sát không rời. Đám truy binh mặc mũ giáp màu xanh nhạt đồng bộ, tuấn mã dưới hông đều có in hình nanh sói giống nhau. Điều này đã quá đủ để thấy rõ bọn họ là quân chính quy, có biên chế, ăn cơm nhà nước, không phải đám tặc khấu ăn bữa sớm lo bữa tối, lưu manh trộm cướp khắp nơi.

"Vù vù vù..." Đám truy binh đặt cung bắn tên, mũi tên tới tấp bay đến như mưa. Mấy con chiến mã chạy trước lũ lượt trúng tên, ngựa bị đau phát cuồng, hồi quang phản chiếu, cất vó chạy như điên, đến lúc dùng hết chút sức mạnh cuối cùng mới nhũn bốn vó ra, ngã nhào xuống đất.

Đám truy binh đuổi theo năm người này rồi vây quanh.

Thấy đã không thể chạy được nữa, năm người trốn chết đồng loạt rút đao ra leng keng, lăn người xuống ngựa, dựa lưng vào nhau đứng thành vòng tròn, mũi đao hướng ra ngoài, hành động đều tăm tắp, gọn gàng lưu loát, dù đã gặp cảnh khốn cùng vẫn không bối rối, thể hiện tố chất tâm lí rất cao.

Thống lĩnh truy binh giữ chặt dây cương, lạnh lùng nhìn năm người này, hạ lệnh: "Toàn bộ đều giết, một không để lại".

Đám kị binh quân phục thống nhất thúc ngựa lao tới, bắt đầu vung đao chuẩn bị thu hoạch tính mạng những người này.

Năm người đứng dưới đất ánh mắt tập trung, chiến đao múa tít, hiển nhiên đã được huấn luyện đặc biệt, tuy chỉ có năm người nhưng gạt trên đỡ dưới, công thủ nhịp nhàng, phối hợp với nhau hết sức ăn ý, nhất thời đám kị binh lại không làm gì được bọn họ.

Thống lĩnh kị binh hét lớn một tiếng, rút trường đao gia nhập cuộc chiến. Ngồi trên lưng ngựa vung trường đao từ trên chém xuống, một nhát đao của hắn đánh bay thanh đao của một người trong đó, lại thêm một nhát nữa chém người nọ thành hai nửa, máu tươi ngũ tạng tung tóe khắp mặt đất.

Đồng đội chết thê thảm ngay bên cạnh nhưng sắc mặt bốn người còn lại vẫn không đổi, ánh đao co lại, lấy một người võ công cao nhất trong số họ làm mũi nhọn, bắt đầu liều chết phá vòng vây.

Thống lĩnh kị binh quát lớn, trường đao vung lên, lại chém một người chết dưới đao.

Ba người còn lại lộ vẻ căm hận ngoan cố, hai người trong đó hoành đao lăn tới, dùng chiêu hiểm nhất của bộ binh khi đối đầu với kị binh, cố gắng chém đứt chân ngựa để đối phương người ngã ngựa đổ.

Hiệu quả mặc dù tốt nhưng hành động này cực kì nguy hiểm, bởi vì vạn nhất vận may không tốt thì còn chưa chém được chân ngựa đã bị chân ngựa giẫm thành bánh thịt rồi.

Hiển nhiên hai người này đã được huấn luyện kĩ càng, hành động chém chân ngựa cực kì thành thạo trôi chảy, dường như trước đó đã từng chém vô số chân ngựa, mới lăn hai vòng dưới đất đã chém bị thương hai con ngựa.

Hai con ngựa bị đau tung vó chạy như điên, người cưỡi trên lưng không ngừng kéo dây cương, nhưng chung quy sức người vẫn không bằng sức ngựa, cuối cùng lại bị ngựa lôi ra khỏi vòng chiến.

Người còn lại nhân cơ hội tung người bay lên, đá bay một truy binh, đoạt lấy chiến mã lập tức chạy trốn.

Những truy binh còn lại thúc ngựa đuổi theo nhưng lại bị hai người dưới đất không ngừng lăn người chém ngựa ngăn cản. Hai người này cực kì quyết đoán, không ngờ lại bất chấp sống chết của mình, chỉ nhất tâm yểm hộ người đồng đội kia chạy trốn.

"Dù thế nào cũng phải để Triệu hiệu úy còn sống trở về, báo tin tức tuyệt mật này cho thế tử". Hai người có suy nghĩ giống nhau, múa tít chiến đao, dũng cảm không hề sợ chết.

Thống lĩnh truy binh cười lạnh giật mạnh cương ngựa, ngựa bay lên cao, bay qua hai người dưới đất đuổi theo người chạy trốn, trường đao chém thẳng xuống đầu người nọ.

Đúng lúc người nọ chuẩn bị đầu bay máu chảy, không biết một hòn đá nhỏ màu đen từ đâu bay tới đập trúng giữa mắt con ngựa của thống lĩnh truy binh, con ngựa đau đớn dựng người lên hí dài.

Bất ngờ không phòng bị kịp, thống lĩnh truy binh ngã xuống ngựa, lăn một vòng trên đất cát. Đến lúc ngồi dậy phủi hết đất vàng trên đầu rồi nhìn người phía trước thì người nọ đã chạy được một quãng xa.

Thống lĩnh truy binh giận dữ cầm đao đứng lên nhìn quanh. Rốt cuộc là kẻ nào thiếu đạo đức lại ném đá đúng thời khắc mấu chốt như vậy? Xem ta một đao chém hắn thành hai đoạn.

Nhưng xung quanh chỉ có vách núi Dị Thiên Nhai đứng sừng sững lạnh lùng, tiếng gió hun hút càng khiến cảnh vật tỏ ra hoang vắng, đâu có lấy nửa bóng người nào.

Tìm khắp không thấy người ném đá giấu tay này đâu, thống lĩnh truy binh đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, lệnh thủ hạ chém chết hai người đàn ông chém chân ngựa yểm hộ cho đồng đội đó rồi hậm hực dẫn quân quay về.

Sau khi bọn chúng đã đi xa, một bóng người nhỏ bé đen sì thoáng qua trên lưng chừng Dị Thiên Nhai rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất, nhét chiếc ná vào trong đai lưng, nhếch miệng cười nhìn bóng lưng hậm hực của thống lĩnh truy binh.

Tía đã nói, những người mặc bộ quần áo này đều không phải người tốt, nhưng lại không cho mình đến trêu chọc bọn chúng. Bắn mù mắt ngựa không coi là không nghe lời tía, mình chỉ trêu chọc ngựa chứ có trêu chọc người đâu.

Sau một hồi suy tư tìm một lí do rất chấp nhận được cho chính mình, đứa bé yên tâm, đưa cánh tay đen sì lên lau bụi trên mặt, sờ cây nguyệt dạ liên trong lòng, nghêu ngao một khúc quân ca sai nhịp rồi biến mất giữa cát vàng.