Trăng Sa Đáy Vực

Chương 66: Dứt Bỏ Tình Yêu




"Không... Không thể nào."

Langmuir bị ánh sáng hỗn loạn làm loá mắt, ánh sáng của mặt trời, ánh sáng của ma lực.

Trong quá trình mở kết giới, y đã cạn kiệt toàn bộ sức lực, bây giờ đừng nói đến phản kháng, ngay cả ngoảnh đầu nhìn Ma Vương cũng không làm được, chỉ có thể thở d/ốc nói: "Em... em đã không thể trở về... Hôn Diệu, ngài không thắng cược đâu, chỉ có uổng mạng vô ích mà thôi!"

"Bớt nói lời xúi quẩy!"

Hôn Diệu lại tiến thêm một bước, móng vuốt gian nan xé rách khe hở của pháp trận: "Em nói không thắng thì không thắng à? Em nói không còn đường sống thì không xông vào à? Nếu ta chỉ có chút bản lĩnh đó thì đã chết vất vưởng từ mười bốn năm trước rồi!!"

Trái tim của Langmuir thắt mạnh lại.

Y ngơ ngác há miệng lại không biết nên khuyên thế nào, chỉ cảm thấy nhiệt độ truyền đến từ phía sau, nóng rực đến mức tuyệt vọng.

... Là lỗi của y.

Đáng lẽ y không nên để Hôn Diệu đi cùng mình lên vách kết giới, khi kể chuyện xưa không nên giấu diếm việc mình đã bị con dân chối bỏ.

Đáng lẽ y phải sớm phát hiện việc Hôn Diệu yêu mình, không nên tin vào lời Ma Vương nói "có thể dứt bỏ".

Cả hai đã nhiều lần nói về tình yêu và dứt bỏ.

Mấy năm sau, mối quan hệ giữa Ma Vương và nô lệ đã dịu đi, về cơ bản không có gì không thể nói đến. Quan niệm của nhân loại và ma tộc khác nhau, tranh luận với nhau bắt đầu trở nên thú vị.

"Vậy, Langmuir này, thần tử của thần điện vì sao phải cấm dục?"

Vào một đêm lạnh thấm người, Langmuir nhắm mắt nằm ngửa trên cánh đồng, cỏ và lá dưới thân đã ẩm ướt và lạnh lẽo, y cảm nhận được nhịp đập của vùng đất này bằng tấm lưng trần trụi.

Hợp hóa xong, trong cơ thể vẫn còn vương lại hơi ấm của Hôn Diệu, nhưng nó cũng nhạt dần theo cơn gió.

"Chắc chắn là do thành kiến của nhân loại các em, nghĩ việc này không sạch sẽ."

Hôn Diệu nắm lấy chiếc áo bào bên cạnh, đắp lên trên người y, hắn nheo mắt lại: "Langmuir, em cũng cảm thấy ta dơ bẩn phải không?"

Langmuir không phát hiện ra những cảm xúc ẩn dưới giọng điệu mỉa mai của Ma Vương, chỉ nhàn tản nghiêng người trên bãi cỏ.

"Ngài lại bắt đầu rồi." Y vùi nửa mặt vào trong ngực Hôn Diệu: "Nếu ngài nói vậy thì chẳng phải nô lệ cũng trở nên dơ bẩn giống như ngài... shhh!"

Lời còn chưa dứt, Ma Vương đã đen mặt, quay đầu cắn vào vai y.

Lúc ấy, Langmuir bị dã thú xù lông cắn bất thình lình mà không hiểu ra sao, hoang mang nghĩ thầm: Sao tự dưng tức giận rồi, thuận theo lời của ngài còn không chịu?

Y bất đắc dĩ chạm vào mái tóc của Hôn Diệu, dùng ngón tay xo/a nắn gốc sừng: "Em sai rồi là lỗi của em, đừng cắn em nữa..."

Chút xoa dịu nho nhỏ này nhanh chóng có hiệu quả. Hôn Diệu bực bội mài răng một hồi mới thả y ra, để lại dấu vết trên bờ vai trắng nõn.

Langmuir: "Vấn đề không phải dơ bẩn hay không, chẳng phải trước đó đã nói rồi sao, giáo lý của bọn em coi kiềm chế là một đức tính tốt."

Hôn Diệu: "Nực cười, ma tộc ở vực sâu có ham mu/ốn chiếm hữu nhưng lại phải dứt bỏ. Nhân loại các em cái gì cũng có nên coi việc dứt bỏ là việc tốt. Vậy chẳng phải "dứt bỏ" bản thân rất thiệt thòi vô ích sao?"

Langmuir: "Ngô Vương chưa từng nghe đến từ xả thân vì người sao? Xả thân vì người là tiểu ái, xả thân vì mọi người là đại ái."

"Hừ, ta thấy đó gọi là ngu ngốc."

"Sao có thể gọi là ngu ngốc?"

"Lấy em làm ví dụ, chẳng lẽ ta phải buông tha vì em không thích hợp hóa với ta? Ban đêm ta mất nô lệ của mình, chỉ vì em khen ta một câu cao cả à?"

Langmuir dở khóc dở cười: "Chuyện đó thì khác. Ngô Vương cũng không cần yêu em... shhh! Sao ngài lại cắn em nữa?"

...

Ký ức hòa tan trong tiếng gió rít.

Nước mắt của Langmuir, cùng máu bên khóe môi không ngừng chảy xuống.

Y hít một hơi, giọng nói suy yếu run rẩy rõ ràng: "Ngô Vương Hôn Diệu, xin hãy nghe em nói..."

Langmuir nghĩ, đó là lỗi của y.

Chính y là người đã dạy Hôn Diệu "dứt bỏ bản thân", mà y không hề hay biết mình là người đã dành ra bảy năm thuần hóa một chú chim đại bàng lẽ ra nên bay lượn tự do.

Mà bây giờ, y không có cách nào ngăn cản Hôn Diệu đánh cược mạng sống của mình vì y.

"Cơ thể của em đã bị hủy hoại, đất nước của em sẽ không chấp nhận em... dù có trở lại nhân gian, cũng khó có đường sống... Nếu ngài thả em về, chắc chắn có ma tộc sẽ bất mãn."

Langmuir nhắm mắt lại, khổ sở cầu xin: "Em không muốn... chứng kiến chiến tranh và hoài nghi lại dấy lên trong vực sâu, lại càng không muốn lấy mạng sống của ngài làm tiền đặt cược."

"Bây giờ, em đã hoàn thành mọi tâm nguyện của mình, em rất hạnh phúc, chết cũng không hối tiếc... Là vì em không muốn sống, là vì chính bản thân em không muốn sống... Ngô Vương coi như thương xót em, đồng ý với em đi... được không?"

Cũng không biết có phải do y cầu xin quá đáng thương hay không. Hắn nghe đến đó, sức lực đang áp chế y ở rìa biên giới bỗng thả lỏng trong giây lát.

Vẻ mặt của Langmuir thay đổi, nhân cơ hội xoay người lại ——

Cuối cùng y cũng thấy được dáng vẻ lúc này của Hôn Diệu.

Ma Vương đứng đó, vảy cả người đều nứt ra, tay chân và cơ thể như bị rạn nứt rồi rỉ máu, không còn một chỗ nào nguyên vẹn —— ngọn lửa đen không kiểm soát được mà lan tràn ra ngoài từ trái tim của hắn, dường như muốn thiêu sống hắn.

Song ánh mắt của Hôn Diệu rất bình tĩnh, hắn không ấn mạnh nhân loại của mình nữa mà dùng những ngón tay ướt đẫm máu và nóng bỏng vén lên mái tóc bạc của Langmuir.

"... Langmuir." Hắn nghiêng đầu nhìn chăm chú vào gương mặt của Thánh Quân, chậm rãi nói: "Ta hỏi em."

"Cả đời này, em có từng mong muốn điều gì cho riêng mình chưa?"

"Không liên quan đến trách nhiệm, không liên quan đến thiện ác, không liên quan đến đúng sai. Em đã bao giờ theo đuổi ham mu/ốn riêng của mình chưa?"

"Nếu có, vậy nó là gì?"

"Nếu em có thể nói ra một điều, ta sẽ dừng lại."

Langmuir thở gấp, cau mày suy nghĩ, chuyện này không phải đơn giản lắm sao?

Thế nhưng ký ức lật qua từng trang, tựa như bông tuyết tan trước mắt. Không có, không có, y không thể tìm ra câu trả lời nào khiến Ma Vương hài lòng.

Mười lăm năm đầu đời, y là một người cao quý không thiếu thốn thứ gì.

Thực hiện các chuẩn tắc của Thánh Huấn, cầu là thiện và chân lý, yêu là hàng triệu con dân trong đất nước.

Mười bốn năm tiếp theo, y gánh vác tội lỗi, khổ sở tìm kiếm, đâu dám có ham mu/ốn riêng nào chứ?

Đôi mắt Hôn Diệu đỏ lên, nuốt ngược máu xuống cổ họng: "Langmuir, em tự hỏi mình một lần nữa, em có thực sự muốn sống không, trên đời này không còn thứ gì đáng giá để em quyến luyến nữa sao!?"

Cùng lúc đó, ma lực cả người hắn lại tăng vọt như không muốn mạng ——

Ầm!!

Không gian giam cầm của kết giới Gasol và quy tắc vô hình của pháp trận cuối cùng bị bại bởi ngọn lửa nóng rực, đột nhiên nứt ra một lỗ hổng!

"Hôn Diệu!! Chờ..."

Langmuir chợt ngẩng đầu, vươn tay muốn bắt lấy Ma Vương. Lúc này, y đối diện với một đôi mắt không cam lòng.

Trong ánh mắt dường như có ngàn lời muốn nói, hệt như một cơn mưa tên giận dữ, bắn thẳng vào trái tim y ——

Langmuir, Langmuir của ta, em thực sự muốn từ bỏ mạng sống của mình sao? Em không muốn về nhà sao? Không muốn gặp lại anh em, con dân và vương quốc của em sao?

Em không muốn tận mắt chứng kiến ​​khoảnh khắc chướng khí biến mất, sự thật về hai trăm năm trước được tiết lộ cho mọi người, và mọi hận thù đều chấm dứt sao?

Em không muốn thấy cảnh tượng đồng bào đoàn tụ trong cảnh xuân tươi đẹp như khúc đàn hạc mong chờ sao?

Em đã kể cho ta biết bao nhiêu lần về bốn mùa ở nhân gian, về vương thành và thần điện của em. Còn có trà chiều ngọt ngào, hoa huệ đẫm sương, khúc đàn hạc mới sáng tác, những đứa trẻ vui đùa trong dàn đồng ca, chim bay về tổ, người đi về nhà trong buổi chiều tà hoàng hôn...

Thần tử Langmuir Brett, em được sinh ra bằng xương bằng thịt chứ không phải tượng thần. Em thực sự không muốn nghĩ, hay không dám nghĩ, hay chưa bao giờ biết suy nghĩ cho bản thân!?

"Khục!"

Hôn Diệu dần không thể đứng vững nữa, hắn phun ra một ngụm máu, quỳ trên mặt đất.

Langmuir đã mất sức từ lâu, y đứng được là nhờ vào sức của Ma Vương, nhưng lúc này y cũng ngã xuống đất theo hắn.

Nhân loại và ma tộc đều bê bết máu. Ở cuối vách núi đầy gió tuyết và ngọn lửa đen cuộn xoáy vào nhau, cả hai trông như một cặp thú đầy vết thương đang rúc vào nhau.

"Ngô Vương!"

Langmuir liều mạng duỗi tay ra, năm ngón tay lạnh lẽo của mình đan xen vào năm ngón tay nóng bỏng của Hôn Diệu.

Y kéo bàn tay Ma Vương lại. áp sát vào trán mình, nghẹn ngào rơi nước mắt: "Đủ rồi, đã đủ rồi..."

"Langmuir, tin ta..."

Hôn Diệu thở hổn hển, nắm thật chặt tay nhân loại: "Tin ta, chỉ cần em tin ta, làm theo lời ta nói, ta có thể đưa em trở về! Chúng ta đều có thể sống!"

Nhưng...

Rõ ràng ngài đã...

"... Em tin ngài."

Langmuir nói nhanh một câu.

"Thật sao?" Hôn Diệu liền nở nụ cười: "Là em nói đó."

Ma Vương nói đoạn, vừa chậm rãi rút tay ra khỏi tay Thánh Quân, hắn vẫn cười nhưng giọng điệu đã khản đặc: "Vậy hiện tại, em giúp ta làm một việc."

"Bây giờ, Langmuir, em rút đao ra, chặt đứt sừng trái của ta."

Langmuir nghe theo lời hắn vươn bàn tay tới bên hông Ma Vương, nhưng chữ cuối cùng vừa thốt ra, bàn tay của y chững lại giữa không trung.

Thánh Quân ngước gương mặt tái nhợt lên, đôi mắt u ám như màn đêm trong vực sâu: "Cái gì?"

Hôn Diệu lặp lại: "Chặt đứt sừng trái của ta."

...

Thực ra hắn đã nghĩ đến điều đó từ lâu rồi, Ma Vương thoải mái thầm nghĩ.

Đêm đó hắn định cầu hôn. Trong bói toán của đại tư tế Tada, hắn đã chọn phương pháp bói toán "cầu phúc tránh họa".

Xương bói gợi ý sẽ dẫn hắn đến cơ hội hoặc tránh khỏi tai họa.

Tuy nhiên, có một mâu thuẫn ẩn giấu ở đây.

Vì xương bói là về một cảnh tượng chắc chắn xảy ra trong tương lai, nếu cảnh tượng này chính là tai họa thì chẳng phải khó tránh khỏi hay sao?

Vậy chỉ có một khả năng: Xương bói cho hắn thấy, không phải tai họa mà là cơ hội sống!

Điều hắn nên làm, không phải tránh né "tai họa gãy sừng", mà là tuân theo chỉ dẫn của xương bói, khiến mọi chuyện diễn ra như ý, đây mới là cách "cầu phúc tránh họa".

Mà hiện tại, vách núi, gió tuyết, ngọn lửa dữ dội của ma lực, còn có Langmuir đầy vảy... tất cả khung cảnh này dần trùng khớp với ảo ảnh mờ ảo đó.

Hóa ra là vậy.

Hôn Diệu chịu đựng cơn đau rát dữ dội, gằn từng chữ: "Nghe ta nói, sừng của ma tộc là thứ quan trọng để khống chế ma lực, chỉ cần chặt sừng..."

Langmuir tức giận đến mức tầm mắt biến thành màu đen, thở hổn hển gần như muốn ngất đi: "Nói hươu nói vượn! Ngài... còn muốn gạt ta!"

"Ngài không biết vết thương cũ của mình nặng bao nhiêu sao!? Nếu ngài làm tổn thương thêm một chiếc sừng, ma lực của ngài sẽ mãi mãi ngừng lưu thông, ngài sẽ hoàn toàn thành tên tàn phế vô dụng!!"

Ma Vương lại kỳ dị dừng một chút, sau đó nở nụ cười.

Hắn thấp giọng nói: "Nếu ma lực thực sự ngừng lưu thông, chẳng phải không còn bị sốc phản vệ nữa sao."

—— hóa ra là vậy.

Bánh răng của số phận lặng lẽ quay, mọi nhân quả đều hòa hợp hoàn hảo.

Đúng vậy, lúc bói toán điều hắn cầu chính là một tương lai có thể ở bên nhau với Langmuir, chỉ vậy thôi. Nếu đó là cái giá phải trả để thoát khỏi cái chết này...

Hôn Diệu hoàn toàn không quan tâm. Ma lực nóng bỏng như lửa trong cơ thể lần nữa bị hắn mạnh mẽ thúc giục, như sao chổi đen phóng vào kết giới.

Cùng lúc đó, hắn nghe thấy tiếng xé rách —— đó là tiếng vảy và gân cốt của chính hắn bị lực lượng khủn/g bố này xé nát.

Thính giác chợt trở nên xa xăm.

Dường như thị giác cũng bị một lớp sương trắng ngăn cách.

Mờ mịt, nhìn không rõ.

Dần dần, linh hồn Hôn Diệu như bị chia làm hai nửa, một nửa rơi vào ngọn lửa địa ngục thiêu sống. Một nửa khác lại tách ra khỏi cơ thể, trôi nổi trên vùng đất tuyết rơi này, ngắm nhìn hết thảy.

Hắn thấy kết giới không gian giam cầm bị phá vỡ.

Hắn thấy thân thể của mình bị ma lực xơi tái, gần như có thể bất tỉnh ngay lập tức, mắt thấy sắp chết trong vài giây nữa.

Hắn thấy Langmuir rút loan đao bên hông hắn với tốc độ nhanh nhất có thể.

Cái người mạng như ngọn nến tàn này, vừa nãy rõ ràng tự đứng còn không được, không biết lấy hơi từ đâu lại có thể nắm lấy loan đao nặng nề của mình!

Keng!!

Âm thanh trùng khớp với ký ức trong xương bói.

Langmuir yếu đến mức ngay cả nhấc tay cũng khó khăn, ma lực thì cạn kiệt, pháp lực chỉ có thể gắng gượng điều động một chút, khi y chém vào gần như dựa vào trọng lượng của chính loan đao.

Vung đao đầu tiên, không thể thuận lợi chặt đứt sừng của Ma Vương.

Khi rút đao, lưỡi đao còn tạo ra âm thanh rợn người, nhưng lại khiến người ta nhói lòng.

Nước mắt Langmuir rơi xuống, y không chút do dự vung đao thứ hai.

Vung đao thứ ba, dường như cả đời Thánh Quân bệ hạ chưa từng hận ai, lại rơi nước mắt nhẹ nhàng nói một câu: "... Hôn Diệu, em hận ngài."

Lúc này mới đúng chứ, đến vực sâu một chuyến, học nhiều thứ như vậy, cuối cùng không học được hận là như thế nào thì làm sao được...

Hôn Diệu tưởng mình đã nói lời này, nhưng thực ra hắn không thể nói ra được một chữ nào.

Hắn mơ hồ nghe tiếng đao chém. Ma lực trong cơ thể nhanh chóng nguội lạnh trở nên chết lặng, cuối cùng hắn không còn cảm giác được gì nữa, tựa như bệnh nhân tê liệt không còn cảm giác được tay chân của mình.

Vậy mà Ma Vương không hề buồn mà lại có chút vui.

Hóa ra Langmuir chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương hắn.

Đó là vì hắn quá muốn mình và Langmuir đều có thể sống.

Dù phải dứt bỏ một nửa tôn nghiêm của ma tộc, dứt bỏ ma lực hùng mạnh mà hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo.

Dứt bỏ địa vị Ma Vương, dứt bỏ danh tiếng của kẻ mạnh, dứt bỏ niềm vui trong mỗi trận chiến và chinh phục trong tương lai, thậm chí dứt bỏ cả mạng sống của mình.

Song những thứ đó đã không còn quan trọng.

Vì.

Ta yêu em mà bằng lòng dứt bỏ tất cả.

Dẫu biết rằng ta không thể nào có được em.

Răng rắc ——

Chiếc sừng đứt gãy, rơi xuống vách đá phủ tuyết.

Giây đầu tiên khi hắn khôi phục cảm giác, Hôn Diệu đột nhiên giơ tay lên, dùng hết sức lực đẩy Langmuir sang phía bên kia kết giới.

Thánh Quân bệ hạ, hãy về nhà đi.