Trăng Sa Đáy Vực

Chương 59: Thánh Quân




Lần này, Langmuir thực sự nổi giận.

Y nhẫn nhịn suốt bảy năm mà không hề ra tay, bởi vì y biết thần điện có căn cơ rất sâu, khó có thể loại bỏ hoàn toàn trong một thời gian ngắn. Có điều, lừa đời lấy tiếng thì có thể dung thứ, còn lừa trên gạt dưới trì hoãn cuộc chiến đã hoàn toàn chạm đến điểm mấu chốt của Thánh Quân.

Trước khi ra tiền tuyến, Langmuir ra lệnh cho vệ binh giam giữ trưởng lão Tiên Tri thần điện Quang Minh, để chờ chịu trách nhiệm.

Không ngờ, thân vương Aiden đang dắt ngựa thay Thánh Quân, sắc mặt trầm xuống, oán giận nói: "... Huynh trưởng! Hôm nay ta mới nhận ra, trưởng lão Tiên Tri tự cho là cao quý lắm thực ra lại vô liêm sỉ đến nhường này! Ông ta ——"

Langmuir mới nghe xong câu này liền thấp thỏm.

Quả nhiên, theo lời Aiden khi cận vệ hoàng gia bao vây thần điện, trưởng lão Tiên Tri cũng chẳng hề hoảng hốt mà bắt đầu trò hay của mình.

Đầu tiên, ông ta nhanh chóng đổ lỗi cho những người trông coi vách kết giới đã chết không có bất cứ bằng chứng nào, sau đó lại làm ra vẻ tội lỗi, đau khổ quỳ sám hối trước thần điện.

Vô số tín đồ bị kích động, ngăn cản các vệ binh không cho bọn họ mang Tiên Tri đi, thậm chí suýt nữa gây ra xung đột đẫm máu.

Mà dựa theo quy định từ xưa đến nay của vương quốc, muốn trở thành kỵ sĩ hoàng gia nhất định phải tín ngưỡng Đức Mẹ. Tuy rằng Thánh Quân đã bãi bỏ quy tắc cũ này hai năm trước dựa trên "lời dạy bình đẳng" trong Thánh Huấn, nhưng không thể phủ nhận rằng hiện giờ đa số vệ binh hoàng gia vẫn là tín đồ thành kính của Quang Minh.

Thấy cụ ông buồn bã tự trách như vậy, dân chúng còn nước mắt nước mũi tèm lem, ngay cả vệ binh phụng mệnh đến bắt người cũng dao động.

Cuối cùng vẫn không thể bắt giam, Tiên Tri chủ động đề nghị tạm thời "giam lỏng" mình ở trong thần điện, chờ Thánh Quân bệ hạ tới mới ra quyết định.

Nói tới đây, Aiden không khỏi hừ một tiếng, tức giận mắng: "Lão bất tử! Cái gì tạm thời giam lỏng, Tiên Tri vốn đã ở trong thần điện, tám trăm năm còn không đi ra một bước, vậy mà giam lỏng á hả!?"

"..."

Langmuir nhắm mắt lắc đầu.

Y biết nước cờ này rất khó khăn. Nếu không phải vậy, mệnh lệnh của y đã không phải là "bắt giam", xét đến tội ác của trưởng lão Tiên Tri, xử phạt tại chỗ cũng không quá đáng.

Đáng tiếc kết quả thăm dò còn bi quan hơn y dự đoán.

Chẳng mấy chốc, Langmuir đã thấy con dân mà y đã thề sẽ bảo vệ.

Vô số thành dân vương đô đều đang quỳ gối trước thần điện, gương mặt đầy vẻ lo lắng, từng tiếng hét bi thiết vang lên:

"... Thánh Quân bệ hạ! Đức Mẹ trên cao, ngài đừng để tiểu nhân che mắt, oan uổng trưởng lão Tiên Tri vĩ đại!"

Aiden thật sự không thể nhịn được nữa, xông lên phía trước phẫn nộ quát: "Các ngươi có biết rằng thần điện luôn có trách nhiệm phải gánh vác trọng trách trông coi vách kết giới hay không! Lần này ma tộc tấn công nhân gian khiến vương thành gặp nguy, nếu không phải do thần điện lơ là nhiệm vụ ——"

Không ngờ các tín đồ ấy lại chẳng hề tỏ ra xấu hổ hay do dự, mà đều mồm năm miệng mười lớn tiếng nói:

"Chẳng phải đã nói rồi sao, tiên tri đại nhân bị lừa, ông ấy cho rằng đã có người bẩm báo với bệ hạ!"

"Có bao nhiêu kỵ sĩ Kim Thái Dương, còn có bốn vị trưởng lão phụng sự, tất cả đều anh dũng hy sinh ở vách kết giới, chẳng lẽ bệ hạ còn nhẫn tâm trị tội Tiên Tri sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy, làm vậy chẳng khác nào bất kính với Đức Mẹ, sẽ gặp vận rủi đấy!"

Aiden tức đến phát điên: "Các ngươi..."

Langmuir than nhẹ một tiếng, đè lại em trai sắp chửi ầm lên.

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Một khi đã nhận định ai là người thiện, có nhiều tội trạng bày ra trước mắt hơn nữa cũng đều nghĩ ra lý do bào chữa cho họ.

Mà một khi nhận định ai là kẻ ác, dù có biện bạch thế nào, cũng chỉ nhận kết cục là bị oan dưới thành kiến.

Thánh Quân không trách những dân chúng bị tẩy não, y chỉ cảm thấy mệt mỏi vì lấy trứng chọi đá.

...

Ở sâu trong thần điện Brett, Langmuir gặp được trưởng lão Tiên Tri.

Hiện trạng bị giam lỏng, không hề tổn hại đến tôn nghiêm của cụ ông áo bào trắng này, mà chỉ tổ khiến ông ta thêm phách lối.

"Ta là thánh Tiên Tri!" Ông ta giang hai tay ra, cười khặc khặc: "Trị tội Tiên Tri, chính là phủ định thần điện, chính là lung lay nền móng của quốc gia này! Đại quân ma tộc đang đến gần, chẳng lẽ bệ hạ muốn khơi mào nội loạn vào lúc này sao?"

"Langmuir, đứa bé ngoan do chính tay ta nuôi nấng, đừng ngu ngốc nữa... Hiện tại thả ta ra ngay, làm sáng rõ thần điện vô tội, sau đó cầu xin "Đức Mẹ che chở" —— đây là cách duy nhất ngươi có thể bảo vệ người dân của mình khỏi đội quân ma tộc!"

Langmuir chậm rãi nheo mắt: "Ông chỉ muốn nói mấy điều này với ta thôi sao?"

"Langmuir, ngươi mới hai mươi hai tuổi, mà đấu tranh của ngươi chỉ mới bảy năm... nhưng ngươi có biết tín ngưỡng Quang Minh đã bén rễ ở vùng đất này bao lâu rồi không!?"

"Hai trăm năm? Không đâu! Ba trăm năm... nhiều hơn thế nữa cơ!"

"Niềm tin vào Đức Mẹ Quang Minh có thể bắt nguồn từ bốn trăm năm trước, mà ngươi muốn dựa vào bảy năm của mình để chống lại vô số tín đồ suốt bốn trăm năm, đừng có mơ tưởng nữa!!"

Giọng nói cuồng nhiệt của trưởng lão Tiên Tri vang vọng trong phòng cầu nguyện trống trải, mọi cửa sổ kính màu đều chứng kiến bộ mặt giả dối của nhân loại này.

Langmuir không khỏi cười khẩy, xoay người rời đi. Giọng nói già nua điên cuồng vang vọng từ phía sau:

"Ngươi sẽ phải trở về cầu xin ta, bảy năm trước ngươi khuất phục ra sao, bảy năm sau cũng khuất phục như thế! Langmuir, ngươi sẽ phải trở về cầu xin ta!!"

Màn đêm dần nuốt chửng giọng nói của Tiên Tri.

Một vầng trăng thâu treo lên cao. Langmuir đi qua hành lang của thần điện, tiếng bước chân của y trở thành âm thanh rõ ràng duy nhất.

Giờ phút này, có bao nhiêu ma tộc đang nhìn lên vầng trăng vằng vặc này đây?

Bước chân Thánh Quân trở nên chậm chạp, rốt cục dừng lại. Y ngẩng đầu kinh ngạc nhìn ánh trăng, nghĩ thầm: Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao.

Điều y lo lắng không phải thắng bại trong chiến tranh.

Vương thành bị vây là kết cục đã định sẵn, nhưng Thánh Quân đã sớm ra lệnh cho từng thành phố, điều động rất nhiều viện binh. Dù sao thì số lượng giữa ma tộc và nhân tộc có sự chênh lệch rất lớn, chỉ cần mấy đại quân đóng quân ở bên ngoài, chắc chắn Ma Vương sẽ không cố tấn công.

Sau mấy ngày này, tất nhiên sẽ có bước ngoặt. Điều cần suy nghĩ là làm thế nào để kéo dài thời gian và làm thế nào để giảm thiểu thương vong.

Thế nhưng, những điều khác thì sao?

Ngoài chiến thắng, còn những điều khác thì sao?

Langmuir một mình dạo bước dưới hành lang thần điện Brett, tựa như bảy năm trước ở trên vách kết giới, y dần chìm trong những nỗi niềm sầu tư.

Thật sự không có cách nào vạch trần bộ mặt thật của kẻ dối trá đó sao. Thực sự chỉ có thể chia thành hai tộc hoàn toàn, chém giết cho đến khi một bên tuyệt diệt sao...

Thẳng đến tiếng"đing đong" vang lên bên tai, mới đánh thức Thánh Quân.

Langmuir ngước mắt lên, lúc này mới phát hiện mình đã đến phòng cầu nguyện quen thuộc, có cửa sổ không đóng, giá nến bằng đồng thau trước tượng thần có lẽ đã bị gió thổi ngã mà lăn xuống đất.

Y đứng im lặng hồi lâu rồi ma xui quỷ khiến bước tới, đưa tay đẩy cửa phòng cầu nguyện ra.

Kẽo kẹt...

Ánh trăng chiếu vào từ cánh cửa rộng mở, chiếu sáng nệm thêu cũ kỹ trên mặt đất.

Khi Thánh Quân còn là một đứa trẻ mộ đạo, mỗi ngày y đều sẽ tự tay dọn dẹp phòng cầu nguyện, lau tượng Đức Mẹ đến bóng loáng, không dính một hạt bụi nào.

Sau đó y đã không làm thế nữa, phòng cầu nguyện dành riêng cho thần tử cũng bị phong tỏa, nơi nơi đầy bụi bặm và mục nát.

Langmuir bước vào, cúi xuống nhặt giá nến lên, đặt trở lại trước mặt Đức Mẹ.

Bảy năm trôi qua, bức tượng Đức Mẹ bằng vàng vẫn to lớn như cũ, nhưng tâm cảnh của thần tử đã hoàn toàn khác.

Langmuir ngẩng đầu nhìn Đức Mẹ, nhớ lại nỗi đau xé lòng vì tín ngưỡng tan vỡ bảy năm trước, y đã không còn cảm thấy buồn hay vui nữa.

Đức Mẹ cụp mắt xuống mỉm cười giống như đang nhìn y, nhưng dường như không phải vậy.

Trong căn phòng nhỏ dường như chỉ còn lại một bức tượng vàng của Đức Mẹ giả tạo, một thần tử mất đi tín ngưỡng và vô số bụi nhỏ trôi nổi.

Mọi thứ trở nên thanh tịnh.

Đột nhiên, Thánh Quân theo bản năng đỡ lấy điện thờ.

Một ý nghĩ kỳ ảo hiện lên trong đầu y như một món quà của thần linh!

Làm thế nào để kéo dài thời gian.

Làm thế nào để giảm thương vong.

Làm thế nào để vạch trần bộ mặt xấu xí của thần điện.

Câu trả lời mà y đang tìm kiếm rốt cuộc ở đâu.

Những hoang mang rối rắm ban đầu đã được giải quyết một cách thốt nhiên và trót lọt.

"Ha..."

Sắc mặt của Langmuir trở nên tái nhợt, nhưng trong mắt lại lóe ra ánh sáng khó có thể hình dung, y dần mỉm cười một cách lạ lùng, hệt như chợt ngộ ra chân lý.

Đầu ngón tay nắm giá nến bắt đầu run rẩy, nhưng đã lâu lắm rồi trái tim mới lại loạn nhịp như vậy.

Hình như y đã tìm thấy... Không, không, y chắc chắn đã tìm được.

Ngay lúc này, ngay tại đây.

Đầu tiên Langmuir luống cuống cầm giá nên đi vòng quanh hai vòng rồi vui mừng như một đứa trẻ.

Ngay sau đó, nỗi đau buồn xót xa lại kéo dài ập đến trong lòng, đau đến mức làm y phải vịn điện thờ cúi lưng xuống, ngây người thẫn ra.

Cuối cùng, Langmuir mỉm cười cay đắng và buồn bã nói với chính mình: "Đức Mẹ, đến tột cùng người đang ở đây, hay là không ở đây?"

Tượng thần vẫn không trả lời câu hỏi nào của y như trước.

Langmuir nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi đặt giá nến trở lại trước bức tượng.

Cuối cùng, Thánh Quân nhìn sâu vào Đức Mẹ rồi xoay người bước từng bước một ra khỏi phòng cầu nguyện.

...

Một đêm này, đội quân ma tộc cuối cùng đã bao vây vương thành chặt đến không lọt một giọt nước.

Thánh Quân xuất hiện ở đầu thành, nhìn Ma Vương dưới thành từ xa.

Đôi kẻ thù truyền kiếp bảy năm này, dưới sự chứng kiến ​​của vô số nhân tộc và ma tộc mà giao hẹn rằng sẽ quyết thắng bại vào sáng sớm ngày mai.

Mọi người trong vương thành bắt đầu cầu nguyện.

Dù là già hay trẻ, dù là thương gia giàu có hay nông dân nghèo nàn.

Trưởng lão Tiên Tri bị giam lỏng được thả ra, ông ta vẽ ra cái gọi là "đại trận thông thần cầu nguyện", yêu cầu các tín đồ cắt cổ tay mình, lấy máu tươi cầu nguyện với Đức Mẹ và cầu phúc cho Thánh Quân.

Người dân thành thị nhanh chóng chạy tới, bọn họ mang theo đèn dầu hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc cầu kỳ hoặc đơn sơ giống như một đàn đom đóm hoảng loạn.

Có người khóc nức nở, có người giận dữ mắng chửi, nhưng mỗi người đều thành tâm khẩn cầu.

Xin Đức Mẹ ban ánh sáng chiến thắng lên vai Thánh Quân của chúng con, cầu mong bệ hạ của chúng con bình an trở về.

"Đức Mẹ ơi ——" Bọn họ hét lên: "Đức Mẹ ơi, mặt trời vàng của chúng con!"

"Xin hãy phù hộ Thánh Quân kính yêu của chúng con, người con thành kính nhất, lương thiện nhất của ngài! Xin hãy xua tan ác ma tàn bạo, khiến tà ác trở về vực sâu..."

Khi bọn họ rời khỏi pháp trận, dường như cũng trở nên suy yếu một chút, nhưng mỗi người đều cho rằng đây là do cảm xúc quá kích động về mặt tinh thần, mà chẳng có nghi ngờ mảy may.

Tiên Tri mặc áo choàng trắng có hoa văn của mặt trời vàng, vung ống tay áo rộng rồi giơ quyền trượng hứa với mọi tín đồ: "Ngày mai, mọi người sẽ tận mắt chứng kiến thần tích!"

Thánh Quân cũng đứng đây.

Ánh sáng của những ngọn đèn dầu đến rồi đi, ánh vào gương mặt đẹp đẽ tái nhợt ấy, ánh vào con ngươi màu tím.

Y đang mỉm cười, tuy rằng trong mắt không giấu được vẻ bi ai.

"Langmuir." Tiên Tri chợt hạ giọng: "Ta đã sớm nói rồi, ngươi sẽ phải khuất phục thôi."

"Nào, nói gì đi, ngươi vốn là thần tử, hãy hứa hẹn rằng sẽ tạo ra thần tích cho con dân của ngươi đi."

Langmuir liếc nhìn Tiên Tri, nhếch môi một cách khó hiểu, rồi nét mặt của y điềm nhiên trở lại, cắm kiếm thập tự Quang Minh xuống mặt đất trước mặt, cao giọng tuyên thệ với tất cả dân chúng:

"Ta là đứa con được Đức Mẹ yêu thương, tín ngưỡng của ta chân thành tha thiết!"

"Ta hứa hẹn —— thành kính của mọi người sẽ khơi dậy sự che chở của Đức Mẹ, làm cho mặt trời vàng chiến thắng chiếu xuống vùng đất của chúng ta!"

Mọi người gần như sôi sục, có người gọi "thần tử", có người gọi "bệ hạ", nhưng đa số vẫn gọi Đức Mẹ.

Bọn họ quỳ xuống, dập đầu định hôn lên giày của Thánh Quân. Trước đây Langmuir chưa bao giờ cho phép điều này xảy ra, nhưng đêm nay y lại trang nghiêm thờ ơ như một pho tượng thực sự, mặc kệ càng nhiều người trở nên điên cuồng.

Đêm đó, các tín đồ ở các thành phố khác cũng cầu nguyện cho vương đô.

Các trưởng lão phụng sự thần điện địa phương, những người trung thành thực hiện mệnh lệnh của Tiên Tri, lừa lấy pháp lực của các tín đồ dưới danh nghĩa cầu nguyện.

Một số ít trong số họ biết sự thật, nhưng đa số các trưởng lão đều không biết mình đang làm gì. Chiếc bẫy lừa người dệt nên hàng trăm năm đã trói chặt tư tưởng của bọn họ.

Dưới tác dụng của pháp trận, vô số pháp lực ít ỏi đổ vào cơ thể Thánh Quân, tựa như một dòng nước nhỏ chảy vào biển cả.

Trưởng lão Tiên Tri mỉm cười hài lòng.

Ông ta biết rằng trận chiến cứu nước tiếp theo và thần tích được hàng chục triệu người chứng kiến sẽ khiến tín ngưỡng mặt trời vàng không thể bị dao động nữa.

=========

Đội quân ma tộc đóng quân ở ngoài thành cũng mơ hồ nghe thấy động tĩnh trong thành.

Hôn Diệu ngồi xếp bằng ở sâu trong doanh trướng của mình, nhìn chằm chằm thủ lĩnh và các chiến tướng của các đại bộ lạc ngồi ở phía dưới.

"Ngày mai, nếu ta thắng, trực tiếp công thành."

Ma Vương nói bằng giọng điệu quả quyết.

Dừng một chút, hắn nói thêm: "Nếu ta thua, cũng trực tiếp công thành."

"Nếu ta chết rồi..."

Ngõa Thiết không khỏi lên tiếng: "Ngô Vương!" Hắn ta ấp úng khẽ nói: "Ma tộc anh dũng sẽ không nói những lời xui xẻo trước thềm chiến tranh."

Hôn Diệu cười khẩy: "Vậy ngài mai ta sẽ bị Thánh Quân giết chết, mười mấy bộ lạc ma tộc để ngươi dẫn về?"

... Trái lại hắn không hề kiêng kị, cứ thế nửa giải thích chiến lược, nửa nhắn nhủ di ngôn, sắp xếp mọi việc trước sau rồi vung tay để một đám ma tộc xéo.

Ma Vương gãy sừng nổi tiếng chuyên quyền độc đoán, nhất là lúc chiến tranh sắp bắt đầu, không có ma nào dám chọc hắn, đành phải mặt ủ mày chau cút ra ngoài.

Đến khi trong trướng vắng tanh, mấy thân tín thực sự của Hôn Diệu mới kiên trì đứng ra khuyên nhủ.

Lão vu y Tako bày ra vẻ mặt sầu não: "Ngô Vương à, thực ra ngài không cần phải đấu một mình với Thánh Quân đâu đúng không?"

"Còn chưa biết nhân loại xảo quyệt sẽ dùng thủ đoạn gì, ngài lại có chấn thương từ vết thương cũ... Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?"

Mấy chiến tướng như Modo, Muma, Thiên Phách đã tận tình phân tích trận quyết chiến lần này cho vị vua bốc đồng của bọn họ. Có nhược điểm mà không hề có lợi, ẩn chứa nguy hiểm ra sao.

Song mọi nỗ lực đều kết thúc trong thất bại, mấy ma này lần lượt bị chính vương tự tay ném ra khỏi đại trướng.

Sau khi dọa nạt tất cả thuộc hạ của mình, Hôn Diệu đang định xoay người trở về trướng.

Lúc này một cơn gió nhẹ lướt qua mặt. Ma Vương phát hiện vầng trăng trên đầu hắn rất tròn rất sáng.

Thật ra trong lòng hắn rõ ràng hơn ai hết.

Ma tộc mạnh hơn nhân loại rất nhiều, đặc biệt coi trọng quyết đấu một đấu một.

Hắn đã bước đi trên con đường đầy xác chết suốt bảy năm, mới được nhiều thủ lĩnh tạm gọi một tiếng "Ngô Vương", nhưng nếu ngày mai hắn thua, dù không chết cũng không bao giờ được gọi một tiếng "vương" trong vực sâu nữa.

Có điều, Ma Vương đã mong chờ ngày này quá lâu. Thậm chí hắn còn cảm thấy, mình sống đến bây giờ chỉ vì trận chiến này.

Vì vậy Hôn Diệu cam chịu nghĩ, nếu hắn thua thì tệ nhất là quay trở lại tình trạng như bảy năm trước thôi.

Hắn nắm chặt loan đao bằng đồng, ngón tay chậm rãi siết chặt.

Chỉ một lần thôi, chỉ liều lĩnh một lần thôi.

======

Rạng sáng, đây là là thời gian tối nhất trong ngày.

Trong hoàng cung, thân vương Aiden đang hồi hộp chờ đợi, cậu không dám tưởng tượng được Langmuir sẽ đau lòng đến thế nào khi chấp nhận lời cầu nguyện của mọi người trái với lương tâm của mình.

Song đây là hành động bất đắc dĩ để bảo vệ vương thành, sao có thể trách anh mình chứ? Thời gian không còn nhiều, cậu phải an ủi anh mình, không thể để cho y phân tâm trong trận quyết chiến với Ma Vương...

Lúc này Langmuir về tới hoàng cung, sau đó đi thẳng vào thư phòng.

Aiden hay tin vội chạy tới, Thánh Quân đang tự tay sắp xếp lại các sách cổ.

Y cúi xuống, đặt một cuốn sách và giấy ghi chú vào chiếc rương, cuối cùng lấy ra một cuộn da dê từ trong ngăn kéo bị khóa rồi nhẹ nhàng đặt lên trên cùng.

Langmuir nghe tiếng mở cửa liền chậm rãi đứng thẳng dậy, ngẩng đầu cười nói: "...Aiden."

"Đệ có thấy không... Bọn họ tin tưởng huynh, khóc lóc và cầu nguyện cho huynh. Hóa ra quốc vương muốn lừa dân chúng... đơn giản đến thế sao."

Dưới ánh đèn mờ ảo, trên trán Thánh Quân lấm tấm mồ hôi, môi tái nhợt không còn chút máu.

Aiden sợ hãi, bước nhanh tới: "Huynh trưởng, huynh làm sao vậy!?"

Cậu đỡ lấy cánh tay Langmuir, nhưng lại càng thêm sợ hãi. Làn da lạnh lẽo, cách vải vóc vẫn có thể cảm giác được!

"Huynh..."

Ngay cả lòng bàn tay cũng lạnh buốt.

Aiden bị dọa cho bối rối, vừa định gọi y sư thì Langmuir đã che miệng cậu lại: "Suỵt."

Aiden hớt hải đến độ bật khóc, Langmuir nhỏ giọng nói: "Đừng ồn ào. Ta không có vấn đề gì cả, chỉ là do tiêu hao quá nhiều pháp lực mới bị sốc phản vệ, một lát nữa là ổn rồi."

Tiêu hao pháp lực!?

Aiden trợn to hai mắt, sao có thể tiêu hao pháp lực, tối nay nhiều pháp lực của con dân đều tập trung vào cơ thể của Thánh Quân mà?

Lúc này Langmuir phải là người có pháp lực dồi dào nhất cả vương quốc mới đúng!

Cậu nhanh chóng dùng pháp lực của mình thăm dò vào trong cơ thể anh trai mình, lúc này hít một hơi khí lạnh, trước mắt như biến thành màu đen.

"Huynh trưởng! Huynh —— huynh không hề nhận pháp lực của tín đồ!?"

"Suỵt." Langmuir bình tĩnh đặt ngón trỏ lên môi em mình: "Im lặng, nghe ta nói."

Khi rút tay lại, Thánh Quân lắc đầu.

Mạnh mẽ di dời pháp lực khổng lồ như vậy, khiến y phải tiêu hao rất nhiều.

Bình thường thì không sao, nhưng nếu đối thủ là tên Ma Vương đó, e rằng...

Langmuir ngậm ngùi nghĩ ngợi: Nếu Hôn Diệu biết, chắc hắn sẽ rất tức giận.

Chấp niệm của Ma Vương đối với trận báo thù này rất sâu, chắc hắn đã mong chờ một trận chiến nảy lửa mà cả hai sẽ dốc cả sức.

Song số phận đã định sẵn rằng, y không thể đến hẹn với tình trạng hoàn hảo nhất. Hết lần này tới lần khác y luôn thẹn với vị Ma Vương ấy, nhưng đây cũng là con đường y đã chọn.

"Nghe ta nói." Langmuir bình tĩnh lại, ôm lấy bả vai em trai mình: "Ta xin lỗi, Aiden... Ta sẽ trở thành tội nhân."