Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài

Chương 77: Nơi nào cũng là nhà




Edit: Mũm

Beta: Yuuki & Mèo Mập

- ---

Khi đang mơ màng ngủ, bỗng nhiên Cố Trường Phong cảm thấy trên người hơi lạnh, y khẽ nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra...

"Chào buổi sáng, Trường Phong." Thẩm Nghiên Bắc đang chôn bên gáy, hôn lên làn da y, khàn giọng cười nói.

Ngủ một giấc tỉnh dậy, phát hiện người mình luôn tâm niệm đang nằm bên cạnh, vạt áo hơi mở, lộ ra da thịt màu mật gợi cảm mê người. Mấy ngày nay Thẩm Nghiên Bắc đói bụng không khỏi hoài niệm phần cơ bắp mang xúc cảm tuyệt vời giấu dưới lớp xiêm y kia. Vì thế sau khi đắn đo, Thẩm Nghiên Bắc tự nhận bản thân không có cách nào kháng cự mị lực của vợ mình, vui vẻ hưởng dụng "bữa sáng" vô cùng mỹ vị này.

"Chào buổi sáng..." Khuôn mặt cương nghị của Cố Trường Phong hơi chút phiếm hồng, lông mi run rẩy. Bàn tay hơi lạnh của thanh niên ở trên người y dao động, tạo ra một ngọn lửa. Chỗ nào đó vốn nhạy cảm vào sáng sớm bị kích thích như vậy, càng thêm phấn chấn.

"Tối hôm qua em cố ý tới đón ta đấy à?" Tối hôm qua hắn choáng váng, chỉ nhớ mang máng Cố Trường Phong tới đón hắn về nhà, sau đó giúp hắn tắm gội thay quần áo.

"Ừm..." Cố Trường Phong thở hổn hển, sắc đỏ trên mặt càng đậm.

"Không yên tâm về ta?" Thẩm Nghiên Bắc yêu chết bộ dáng ẩn nhẫn này của y, miệng tay luân phiên phục vụ, mang đến cho y kích thích cực độ.

"... Không phải." Cổ Cố Trường Phong hơi ngả về phía sau, gian nan mở miệng.

Thẩm Nghiên Bắc nhẹ nhàng cắn môi y như trừng phạt, cười khẽ: "Nói dối."

Ánh mắt Cố Trường Phong lập loè bất định, nhấp môi, không nói.

"Phải phạt em như thế nào đây, hửm?" Dựa theo lệ thường lúc trước của hai người, Cố Trường Phong làm sai, hắn sẽ châm chước cho y một chút. Nhưng lúc này đây, Thẩm Nghiên Bắc không muốn dễ dàng buông tha y như vậy.

"Nếu không thì như này?" Thẩm Nghiên Bắc ở bên tai y nhẹ nhàng nói, "Tự em động?"

Thoáng chốc, khuôn mặt Cố Trường Phong đỏ bừng, lan đến cả vành tai y.

"Cứ như thế nha, người nào làm sai người đó tự động." Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày, trực tiếp ôm y trở mình.

Tóc đen xoã tung trên giường, thanh niên hơi cong môi, nhìn y cười trông vô cùng lười biếng. Cố Trường Phong ngơ ngẩn mà nhìn hắn, hầu kết lên xuống.

Theo tuổi tác ngày càng lớn, thanh niên nhu nhược ngày xưa giờ tứ chi càng thêm thon dài khoẻ khoắn, trên người cũng đã có khí chất nam tử thành thục, đặc biệt hoa phục trên người càng thêm vẻ tuấn lãng vô song. Mà thanh niên ở trước mặt y lại rút đi vẻ ôn hoà bên ngoài, tuỳ tâm cũng tuỳ hứng, thường thường khiến y không chống đỡ được.

"Trường Phong..." Thẩm Nghiên Bắc duỗi tay khẽ vuốt mặt y, âm thanh ẩn chứa ý mời không cần nói cũng biết. Cố Trường Phong giống bị mê hoặc, cúi đầu hôn lên mặt hắn...

Nhiệt độ trong nhà dần dần lên cao, sau sa trướng thỉnh thoảng có âm thanh rên rỉ đè nén khó nói. Từ bên ngoài có thể nhìn thấy thân ảnh to lớn của nam nhân nhịp nhàng lên xuống, eo lưng thon gọn, đường cong rõ ràng, gợi cảm chết người. Thanh niên đang nằm không nhịn được rướn lên hôn y...

Mây mưa xong, Thẩm Nghiên Bắc thoả mãn dịu dàng ôm người thương vào lòng.

Phía sau tấm lưng trần trụi của Cố Trường Phong trải đầy dấu hôn, y nằm sấp nói, giọng có chút khàn khàn: "Ta tiếp thánh chỉ xong, hạ nhân trong phủ đều thay đổi thái độ. Những người ngày trước không buồn giả bộ cung kính hiện tại lại chạy đến nịnh nọt."

"Những người này toàn là gió chiều nào theo chiều ấy, nếu em không thoải mái thì em hãy đuổi bọn họ ra, không cần đắn đo làm gì." Thẩm Nghiên Bắc híp mắt dán lên tấm lưng dày rộng, cảm thụ da thịt bóng loáng ướt át, thích vô cùng.

Cố Trường Phong "Ừm" một tiếng, tiếp tục nói: "Một hạ nhân chăm sóc hoa đã lén lút chạy tới tìm ta, nói rằng sau khi phụ thân ta đi biên cảnh, có một lần vào ban đêm thấy ma ma tâm phúc bên cạnh mẫu thân Cố Thanh Dao đè lên người một đứa nha hoàn, dáng người cường tráng hơn nhiều so với tỳ nữ ở chủ viện. Ngày thứ hai tỳ nữ kia đã bị đánh chết, nghe nói mang kéo muốn mưu hại Quốc công phu nhân."

"Sau đó mẫu thân Cố Thanh Dao mang thai, trước khi lâm bồn, vị ma ma này vì phạm vào trọng tội bị đuổi ra khỏi phủ, vì các loại nguyên nhân khác nhau mà rất nhiều nha hoàn hầu hạ ở chủ viện liên tục bị đánh chết hoặc bị bán đi..."

Thẩm Nghiên Bắc khẽ nhíu mày. Nhìn tình huống này cực kỳ giống như hành động chột dạ muốn che giấu chân tướng nào đó mà phải thay hết người bên cạnh.

Giọng nói của Cố Trường Phong hơi buồn: "Ta đi tìm đại phu hỏi, đứa nhỏ sinh không đủ tháng rất yếu ớt, suy nhược hơn so với những trẻ bình thường..."

"Em hoài nghi đệ đệ tiện nghi của em là bị thúc sinh?" Cơ quan nội tạng, hệ thống miễn dịch của đứa trẻ sinh non chưa phát triển hoàn toàn đã phải rời khỏi cơ thể mẹ, chắc chắn sức khoẻ sẽ yếu hơn so với những đứa trẻ khác.

Nhưng mà...

Thẩm Nghiên Bắc nghiêm mặt hỏi: "Lời mật báo của hạ nhân này, có thể tin được không?"

"Có thể tin." Sắc mặt Cố Trường Phong lạnh lùng, "Nàng ta hầu hạ bên cạnh đứa trẻ kia, chăm lo cho nó, mẫu thân Cố Thanh Dao xử lý nàng, đánh nàng ta một trận rồi bán cho thanh lâu."

Thẩm Nghiên Bắc hiểu rõ: "Tuy như thế, nhưng em vẫn nên đề phòng nàng ta ghi hận trong lòng mà bịa đặt ra."

Cố Trường Phong khẽ gật đầu, Thẩm Nghiên Bắc hôn lên gáy y: "Em không có người nào có thể tin tưởng được ở trong phủ, mang theo Chu Dục đi, tiểu tử kia lanh lợi, để nó hỏi thăm tin tức cho em."

Nghĩ đến Cố Trường Phong trước kia ở Quốc công phủ chịu không ít đau khổ, ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc thâm trầm: "Người trong phủ nịnh nọt cũng không phải là xấu, có thể đào thông tin hữu dụng từ bọn họ, nhưng không được đơn độc gọi người đến. Cứ để cho bọn họ cho tự giám thị lẫn nhau hoặc giúp em tìm kiếm chứng cứ từ nữ nhân kia..."

Trong lòng Cố Trường Phong ấm áp, nghiêng đầu hôn Thẩm Nghiên Bắc, Thẩm Nghiên Bắc sửng sốt, cười gian: "Em mà hôn ta nữa, chắc chắn sáng hôm nay hai ta sẽ chết đói ở trên giường đấy!"

Trên mặt Cố Trường Phong hơi mất tự nhiên. Hai người đùa giỡn một lúc, mặt trời đã lên cao.

Thẩm Nghiên Bắc thích dính thành một cục với Cố Trường Phong, nhưng không nỡ để tức phụ đói bụng, lưu luyến rời khỏi: "Ta đi làm bữa sáng, em muốn ăn cái gì?"

"Đừng làm phức tạp quá, bánh trứng là được rồi." Ở bên người mình thích, cho dù ăn củ cải dưa muối cũng thấy ngon.

"Được." Thẩm Nghiên Bắc hôn Trường Phong một cái, sau đó đứng dậy.

Trong viện bọn họ ở có phòng bếp, lúc nhàn hạ hắn sẽ động thủ làm hai ba bữa cơm. Biết Thẩm Nghiên Bắc hôm nay sẽ dậy trễ, Chu Dục đã sớm nấu cháo và hầm canh xương, còn băm thêm chút thịt. Khi hắn vào phòng bếp, thiếu niên đang cán bột.

Thiếu niên đọc sách chẳng ra gì, nhưng lại có thiên phú trong việc học võ. Cố Trường Phong dạy đao pháp, hiện giờ băm thịt thái rau đều giao cho hắn.

"Công tử, sư phụ đã dậy rồi sao?" Chu Dục chỉ vào phòng bếp, "Ta đun nước nóng, chờ sôi thì đưa qua."

"Đi đi." Thẩm Nghiên Bắc cười nói, cầm lấy chày cán bột, cán vỏ bánh mỏng thêm chút nữa, dự định làm hoành thánh.

"Thẩm đại ca, sáng nay chúng ta ăn gì?" Tô Thanh Trạch ngáp dài bước vào cửa, nhìn Thẩm Nghiên Bắc ở trong bếp cũng không ngạc nhiên. Khi Cố Trường Phong ở đây, Thẩm Nghiên Bắc luôn muốn nấu những món ngon cho y.

"Cháo trắng, bánh trứng với hoành thánh." Thẩm Nghiên Bắc một tay cầm đũa, gắp nhân thịt đặt lên trên vỏ bánh, một tay khác gói bánh lại. "Tối hôm qua đi gặp Hoàng Thượng?"

Tô Thanh Trạch cười ngượng ngùng. Đêm qua là lần đầu tiên y nhìn thấy Triệu Ngự khi làm hoàng đế. Nam tử được thị vệ vây quanh mặc một thân hoàng bào, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu tựa hồ, động tác vô thức sinh ra uy nghiêm, cực kỳ khác với Triệu Ngự bình thường mà y hay thấy.

Nhưng sự khác biệt đã biến hóa nhanh chóng khi nhìn thấy y, uy nghiêm tản đi, sắc mặt trở nên ôn hòa, nháy mắt lại là A Hành mà y quen thuộc.

"Trước kia ta từng nghe người ta nói một câu: Thành thân mà không xuất phát từ tình yêu thì đều là đồ lưu manh. Ý là kết giao cùng với một người đều đi đến mục đích cuối cùng là sống cùng đối phương đến bạch đầu giai lão, nếu không chắc chắn là người này đang chơi đùa với cảm tình của ngươi." Thẩm Nghiên Bắc tựa như tùy ý mà nói.

Cách nói mới lạ, Tô Thanh Trạch chưa từng nghe nói qua.

"Thực tế mà nói, ta cảm thấy lời này muốn ám chỉ rằng nếu hai người ở bên nhau đều phải có trách nhiệm với nhau, không thể chơi đùa!" Thẩm Nghiên Bắc hạ giọng nói, "Ngươi vẫn còn là thiếu niên, nếu chưa thể với chịu trách nhiệm với quyết định của mình thì cứ để đó đã, hắn sẽ không bắt ép ngươi đâu."

Sau khi hiểu rõ tác phong của hoàng đế, trong lòng Thẩm Nghiên Bắc cảm thấy hơi phức tạp. Hành vi lừa gạt này trong tình yêu có thể tính là vô cùng bại hoại, nếu người nào cứng chút là đã đá phăng hắn đi ròi! Nhưng căn cứ vào thân phận đặc thù của đối phương, loại mạch não này khác hẳn với người bình thường, Thẩm Nghiên Bắc chẳng thể nào đoán nổi. Điều duy nhất có thể khẳng định chính là hoàng đế cực kỳ để ý Tô Thanh Trạch, cho nên không tiếc thủ đoạn để ôm người về.

"Ta đã biết." Tô Thanh Trạch gật đầu, cảm thấy rất chi là cảm kích. Hai người là bằng hữu, thật tâm đối xử với nhau. Nếu là người khác đã sớm chúc mừng y và hoàng đế bách niên hảo hợp.

Mấy người ăn xong cơm sáng, bèn đi cùng Thẩm Nghiên Bắc lên phố xem xét tửu lâu. Đã có kinh nghiệm làm hai tửu lâu trước đó Thẩm Nghiên Bắc thuộc đưa ra yêu cầu trang hoàng nhà cửa thế nào, thợ mộc thợ thủ công thuê được ở dưới chân hoàng thành, ai nấy đều chuyên nghiệp. Thẩm Nghiên Bắc ký tên đóng dấu vưới mấy vị sư phó rồi đặt cọc tiền, chọn ngày khởi công.

Sau đó lại thuê xe ngựa đi đến thôn Lâu Hạ xem tình huống sinh trưởng của hạt giống ớt. Mấy ngày trước tiết trời đây ấm áp, ánh sáng mặt trời dịu nhẹ, hạt giống đã được gieo xuống dựa theo yêu cầu của Thẩm Nghiên Bắc, hẳn là đã nẩy mầm.

Thẩm Nghiên Bắc xem xét tiến độ nảy mầm của hạt giống sau đó kiểm tra thổ nhưỡng, nói cho mọi người trong thôn giữa trưa là thời gian thích hợp nhất để tưới nước. Thời tiết đang ấm nhưng lại không có mưa, ruộng đồng phải duy trì độ ẩm nhất định.

Ruộng thí nghiệm bên kia, nhân ngày xuân trước mắt, chỉ có thể gieo trồng lúa mì. Thẩm Nghiên Bắc bèn tìm hạt giống lúa mì no đủ chất lượng tốt để ươm giống. Lúa mì vụ xuân tuy rằng không bằng vụ đông, nhưng thời kì sinh trưởng ngắn, ba bốn tháng đã có thể thu hoạch. Nếu có thể gia tăng sản lượng thì người dân sẽ không lo đói.

"Đại nhân, phân động vật và rơm rạ đại nhân phân phó hạ nhân đã gom lại rồi." Đối mặt với ngọn núi nhỏ chất đầy phân, thôn trưởng thôn Lâu Hạ cung kính nói. Ngày ấy Trạng Nguyên dạo phố, thôn dân thôn Lâu Hạ có người đi xem náo nhiệt, liếc mắt một cái đã nhận ra Trạng Nguyên đúng là công tử đã mua trăm mẫu ruộng ở thôn bọn họ. Về thôn vội vàng nói việc này cho thôn trưởng, một truyền mười mười truyền trăm, rất mau toàn bộ thôn dân thôn Lâu Hạ đều biết cả. Vì thế, người trong thôn Lâu Hạ cảm thấy vinh hạnh sâu sắc.

Trạng Nguyên lang còn biết cả trồng trọt nữa, người này chắc chắn bất phàm! Vì thế người thôn Lâu Hạ càng thêm dụng tâm chăm sóc đồng ruộng của Thẩm Nghiên Bắc, cũng bội phục hăn từ trong lòng. Các đời trước kia Trạng Nguyên lúc nào cũng văn chương đấy bụng, nhưng vị Trạng Nguyên lang này lại đi nghiên cứu trồng trọt, có thể thấy được tâm ở bá tánh!

"Làm phiền các vị hương thân rồi." Có thể sử dụng tốc độ nhanh như vậy thu thập bao nhiêu thứ, Thẩm Nghiên Bắc cũng thấy ngoài ý muốn lắm. Trồng lúa mạch có yêu cầu về thổ nhưỡng cao hơn nhiều, hắn mua hai mươi mẫu ruộng này vốn để gieo trồng đậu nành, bây giờ chỉ cần bón phân chút nữa, là có thể bảo đảm lúa mì trưởng thành khỏe mạnh. Nhưng phân bón không thể dùng trực tiếp được, cần phải ủ phân lên men. Vì thế Thẩm Nghiên Bắc lại bày cho Lâu thôn trưởng cách làm cách nào để ủ phân và lên men phân.

Thanh niên đứng ở bờ ruộng mang theo thần sắc nghiêm túc giảng giải cho người ta làm sao đển ủ phân, Cố Trường Phong không khỏi nhớ tới quãng thời gian trồng trọt ở Thẩm gia thôn.

Đó là quãng thời gian quý giá mà khó quên nhất trong cuộc đời này của y.

Thẩm Nghiên Bắc quay đầu đã thấy Cố Trường Phong xuất thần nhìn mình, cười hỏi: "Đang nghĩ gì thế em?"

"Nhà của chúng ta năm nay định trồng gì thế?"

Thẩm Nghiên Bắc sửng sốt, nhẹ giọng hỏi: "Em nhớ nhà à?"

"Ừm." Ánh mắt Cố Trường Phong hoài niệm. Y nhớ ruộng lúa trong nhà, gà vịt rồi cả tửu lâu nữa...

Nắm lấy tay y, Thẩm Nghiên Bắc nói: "Đất ta đã mua, tửu lầu cũng sắp khai trương, chúng ta lại mua một toà nhà nhé?"

"Được." Buồn bã trong lòng Cố Trường Phong lập tức tiêu tán. Chỉ cần ở bên nhau, nơi nào cũng là nhà!

Nhắc tới những thứ trong nhà, lúc này Cố Trường Phong mới nhớ tới một sự kiện, vội hỏi: "Viết thư báo tin vui với thôn trưởng chưa?"

"Em yên tâm, đã viết rồi, hôm qua mới gửi đi." Thẩm Nghiên Bắc kéo y đi ra ngoài.

"Trung thúc nhất định sẽ vui vẻ lắm." Cố Trường Phong mỉm cười. Thẩm Nghiên Bắc đạt được Giải Nguyên khi thi hương, Thẩm Đức Trung đã vui xỉu, lúc này Thẩm Nghiên Bắc còn được Trạng Nguyên, thôn trưởng chắc chắn sẽ phát cuồng luôn.

"Đáng tiếc Thanh Minh năm nay không thể trở về dâng hương cho cha mẹ."

"Không sao, cha mẹ sẽ thông cảm cho chúng ta." Thẩm Nghiên Bắc cảm khái. Tức phụ của hắn hiếu thuận như vậy, nếu mẹ hắn còn sống sẽ cười chẳng khép nổi miệng mất.

"Tiết Thanh Minh ngày ấy là hưu mộc, ta và em cùng đi dâng hương cho nhạc phụ nhé."

Hai mắt Cố Trường Phong sáng rực lên: "Được!"

Đảo mắt đã tới ngày đến báo danh ở Hàn Lâm Viện.

Ngoại trừ Thẩm Nghiên Bắc còn có Bảng Nhãn Liễu Tri Hiền và Thám Hoa Âu Dương Nhạc, ba người cùng làm việc ở một chỗ.

"Thẩm huynh, ngươi đưa thiệp cho ai?" Âu Dương Nhạc mịt mờ hỏi.

Thẩm Nghiên Bắc sờ mũi: "Vẫn chưa." Theo thường lệ, tân khoa tiến sĩ sẽ đưa lễ cho quan chủ khảo, coi như là bái sư. Nhưng tân khoa tiến sĩ đều thuộc quyền sở hữu của thánh thượng, lén kết đảng không phải là chuyện tốt, sẽ khiến người cầm quyền không vui. Hắn cũng chẳng rảnh để đi test lòng tin tưởng của Triệu Ngự.

Âu Dương Nhạc trừng mắt, kinh ngạc nói: "Nghe nói Liễu huynh đã đệ thiệp cho Thừa tướng, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ chọn Trương lão." Lúc ấy thi đình hoàng đế và Trương Hữu Chính đứng bên cạnh Thẩm Nghiên Bắc hắn làm bài. Tất cả mọi người đều cho rằng Thẩm Nghiên Bắc trở thành môn hạ của Trương Hữu Chính.

"Thừa tướng đại nhân cũng tốt, Trương các lão cũng tốt, đều là thần tử của bệ hạ. Ngươi và ta cũng thế, đã vậy thì cần gì phải phân môn hạ?" Thẩm Nghiên Bắc không cho là đúng nói.

"Nói thì nói thế, nhưng nếu ngươi không có môn hạ, sợ là khó có thể xuất đầu lộ diện..." Âu Dương Nhạc nhíu mày, đang muốn nói rõ lợi hại dựa vào quan hệ, nhưng nhìn bộ dáng cười tủm tỉm của Thẩm Nghiên Bắc thì hiểu rõ, nhất thời lòng sinh ra nghi ngờ.

Chẳng lẽ lựa chọn phe phái là sai? Hay vị Trạng Nguyên lang này có chỗ dựa vào?

Nếu Thẩm Nghiên Bắc biết được suy nghĩ trong lòng hắn, chắc chắn sẽ vui vẻ nói cho Âu Dương Nhạc rằng, tất nhiên là hắn có ô dù rồi. Là ô dù bám váy vợ á!

Nhưng hắn không biết suy nghĩ của đối phương, chỉ mỉm cười với Âu Dương Nhạc rồi tiến vào Hàn Lâm Viện.