Edit: Rú
Beta: Y
- --
"Khụ khụ..." Lý Trí Viễn hơi ngượng: "Mấy đặc điểm này rất giống phu lang nhà ngươi, nhưng mà ta cũng chưa từng thấy người thật nên chắc chỉ là tin đồn mà thôi."
Thấy Thẩm Nghiên Bắc có vẻ tò mò với vị đại công tử này, Lý Trí Viễn tiếc nuối nói tiếp: "Chỉ tiếc là, người này còn trẻ thì đã mất rồi!"
Thẩm Nghiên Bắc nhíu mày, vội hỏi: "Người này bị làm sao?"
"Nghe đâu đi ra ngoài thì gặp phải sơn tặc, bởi vì bảo vệ Tấn Dương Vương Vương phi mà bị bọn chúng đánh rớt xuống vách núi, chết không thấy xác."
Lông mày Thẩm Nghiên Bắc dựng lên, cất giọng vội vã hỏi: "Vị đại công tử này tên là gì?"
"Cố Trọng Tiêu." Lý Trí Viễn thở dài "Nếu vị này mà là nam thì chắc chắn sẽ kế thừa sự nghiệp của cha mình, đáng tiếc, đến cùng vẫn phải bỏ mạng nơi hoang dã."
Võ nghệ cao cường, thể hình cao lớn, rơi xuống vách núi, lại mang họ Cố....
Hô hấp Thẩm Nghiên Bắc chợt dồn dập hẳn lên.
Nếu tức phụ của hắn thật sự là vị đại công tử phủ Trấn Quốc Công thì vị Vương phi Tấn Dương Vương kia chắc chắn sẽ nhận ra được y.
Nghĩ đến Vương phi Tấn Dương Vương đang ở bên khu khách nữ thì Thẩm Nghiên Bắc bắt đầu đứng ngồi không yên, thế nhưng hắn không thể đi sang khu khách nữ được. Vì thế, hắn đành phải kiềm nén cảm xúc để ăn cho xong buổi tiệc.
Đây cũng là yến tiệc chính thức đầu tiên mà Thẩm Nghiên Bắc tham dự, quả thực khiến cho hắn mở mang kiến thức về đàn ca hát múa của cổ nhân.
Rượu ngon, món ngon được đặt trước mặt, tiếng đàn sáo quanh quẩn bên tai, các vũ cơ dáng người yểu điệu ở giữa phòng thì nhẹ nhàng nhảy múa, động tác thuần thục nước chảy mây trôi. Trong tiệc ăn uống linh đình, mọi người chén qua chén lại, cười nói vui vẻ hòa thuận.
Thẩm Nghiên Bắc ăn mà không cảm thấy mùi vị gì, nghĩ đến việc Cố Trường Phong và Tấn Dương Vương Vương phi biết nhau thì hận không thể khiến đám người này ăn nhanh lên cho tiệc chóng tàn.
Nhưng cơ bản là Tấn Dương Vương còn ngồi ở trên thì không ai có thể làm gì, muốn chạy cũng không dám chạy. Lý Trí Viễn bên cạnh thấy thấy Thẩm Nghiên Bắc ăn đến đờ người thì chỉ biết lắc đầu cười. Cho rằng đôi phu phu trẻ tuổi này ân ái, dính nhau như keo nên tách ra có một chút cũng không chịu nổi.
Lúc này, Cố Trường Phong so với Thẩm Nghiên Bắc đang bận tâm thì càng khó chịu hơn.
Y vẫn luôn để ý đến Cố Thanh Dao.
Nàng ta đã bỏ đi lớp ngây thơ đơn thuần của năm đó, lại nhiều thêm một phần thong dong nhàn nhã, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ ung dung cao quý.
Y muốn đến trước mặt Cố Thanh Dao để hỏi cho rõ, hỏi nàng tại sao lại nói rằng y quyến rũ Tấn Dương Vương, trong khi y còn không biết kẻ đó là ai? Thế nhưng, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Hiện tại y đã có gia đình, đã có người mà y muốn nắm tay đi hết cuộc đời. Còn Cố Thanh Dao giờ đã làm Vương phi, nếu nàng muốn xuống tay với y e rằng sẽ liên lụy đến Thẩm Nghiên Bắc.
Cố Thanh Dao ưu nhã nhấp nhẹ một ngụm rượu trái cây, lông mi hơi rũ xuống như thể đang phẩm rượu, thật ra chỉ để che đi sự lạnh lẽo ở đáy mắt.
Đến đất phong cơ bản không cần đi qua Thanh Châu, thế nhưng Vương gia lại hạ lệnh đi đường vòng, cố ý đi đường thủy. Vốn trước một ngày là có thể đến cảng Thanh Vân nhưng hắn lại ở trên thuyền nhiều thêm một ngày nữa để kịp lúc đến mừng thọ cho lão thái thái Tô phủ...
Cũng may là tiểu công tử Tô gia đã định thân có lẽ vương gia sẽ hết hi vọng thôi nhỉ?
Nhớ đến thiếu niên dương quang kia, Cố Thanh Dao hừ lạnh trong lòng một cái.
Thanh Dao là khuê danh của nàng nên nàng cực kì không vui khi có người nào đó trùng tên với mình. Hơn hết, lại là một thiếu niên có nhan sắc không tầm thường như vậy. Nếu tên đó thật sự vào được cửa thì chắc hẳn sẽ được Vương gia cưng chiều một thời gian.
Nàng tự cho rằng nhan sắc bản thân không có ai bì kịp, cho nên không thể nào chịu nổi việc Vương gia say mê nhan sắc của người khác.
Nghĩ đến việc này, Cố Thanh Dao có chút oán hận ở trong lòng, ngón tay nắm chén rượu trắng bệch, lại nghĩ đến cái gì đó, khóe miệng hơi cong lên.
Cho dù vào được cửa thì nàng cũng không sợ, nhan sắc có mới mẻ cũng không đủ cho Vương gia chơi mấy ngày đâu, chỉ có nàng mới là Vương phi của Tấn Dương Vương!
Dẹp đi mớ suy nghĩ hỗn loạn ở trong đầu, Cố Thanh Dao nâng mắt, buông chén rượu, mỉm cười tiếp nhận sự lấy lòng và khen ngợi của người khác.
Tô Nhụy Trân ngồi cùng bàn tiệc nhìn thấy nữ tử đối diện tay ngọc thon dài, cho dù là uống rượu cũng đẹp đẽ như vậy thì vô cùng hâm mộ đố kỵ.
Làm nữ tử thì phải giống như Tấn Dương Vương phi, đẹp đẽ xa hoa, nô bộc vây quanh, cũng chỉ có thể sống trong nhung lụa thì mới có thể dưỡng ra nhan sắc như vậy mà thôi.
Không! Nghe bảo Tấn Dương Vương là nam nhân hiếm có trên thế gian, diện mạo tuấn mỹ lại còn dịu dàng săn sóc, nhất định là Vương phi của Tấn Dương Vương được Vương gia che chở nên mới thoải mái chói lọi như vậy.
Trong lòng chua chát, ánh mắt nàng lại chuyển quanh hoa viên, muốn tìm kiếm Tô Thanh Trạch.
Đối phương là Vương phi, Tô Thanh Trạch cũng sẽ gả cho Vương gia, vậy có phải Tô Thanh Trạch về sau cũng giống như nữ tử trước mắt này?
Nghĩ đến cảnh tượng Tô Thanh Trạch được nô bộc vây quanh rồi vênh váo tự đắc nhìn nàng quỳ trên mặt đất thì Tô Nhụy Trân trắng bệch cả mặt, oán hận không ngớt.
Làm thế nào mà cả hai người họ đều có thể gả cho Vương gia, trong khi dung mạo của nàng không tầm thường như này nhưng lại không có cơ hội chứ, ông trời thật quá bất công!
"Cố đại ca! Thì ra ngươi ở đây!" Kẻ được ông trời ưu ái là Tô Thanh Trạch tại bàn cuối cùng cũng tìm được Cố Trường Phong, y liền nhanh chân bước qua rồi ra lệnh cho tỳ nữ thêm một chỗ ngồi. Y muốn ngồi ở cạnh Cố Trường Phong.
Tâm trạng Cố Trường Phong đang rối bời, lông mày nhíu chặt, hạ giọng nói: "Về lý thì không hợp đâu, mau đi về đi."
Tô Thanh Trạch không đồng ý, trực tiếp ngồi xuống: "Phiền chết đi được, một bàn đầy nữ nhân líu ra líu ríu như mấy con vịt vậy. À không, vịt còn đáng yêu hơn mấy nàng nhiều, ít ra thì vịt nướng còn thơm hơn các nàng, ăn cũng ngon nữa!" Nói xong liền nhàm chán quét qua các đồ ăn trên bàn, cầm đũa lên lại đặt xuống. Thức ăn trên bàn thoạt nhìn thì vô cùng khéo léo, lượng thức ăn vừa đủ, thế nhưng hương vị chẳng ngon lành là bao.
Cũng không biết là do ăn nhiều sơn hào hải vị quá, hay là do mấy món ăn này thiếu đi gia vị. Tô Thanh Trạch liếm môi, hơi thèm ăn cay.
"Đứa nhỏ này lại chạy đi đâu rồi?" Phát hiện chỗ ngồi bên cạnh trống trơn, Ngụy phu nhân bực bội. Bình thường lỗ mãng cũng không sao, thế nhưng trong yến hội mà còn làm bậy như vậy! Về sau bị người ta đánh giá là vô lễ thì phải làm sao mới tốt đây!
Nghe thấy vậy, Tô Nhụy Trân lập tức chỉ vào bàn của Cố Trường Phong rồi nói: "Tam đệ ở kia kìa!"
Lão thái thái liếc mắt nhìn, có chút không vui: "Thật là làm bậy mà!" Đường đường là tiểu thiếu gia của Tô gia mà ngồi với mấy phụ nhân của thương nhân thì còn ra thể thống gì!
Không muốn để cho Cố Thanh Dao chê cười nhà bọn họ, Ngụy phu nhân bèn ra mặt giải thích: "Phu lang của Thẩm gia là bạn tốt của Thanh Trạch, đi qua chào một tiếng cũng là chuyện bình thường." Dứt lời liền kêu tỳ nữ đi gọi người về.
Cố Thanh Dao khẽ cười, nhìn theo phương hướng mà Tô Nhụy Trân chỉ.
Trùng hợp lúc này tỳ nữ đã đi đến bàn Cố Trường Phong rồi chuyển đạt lời của Ngụy phu nhân cho Tô Thanh Trạch, Tô Thanh Trạch bĩu môi, còn Cố Trường Phong lại ngẩng đầu bàn chính.
Bất ngờ không kịp phòng bị, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Sau một cái nháy mắt, mắt Cố Thanh Dao đột nhiên trợn lên!
Nam nhân dáng người to lớn, bộ mặt cương nghị và đôi mắt đen nhánh như mực kia không khác gì với người trong trí nhớ của nàng cả!
Khác biệt duy nhất chính là ánh mắt mà nam nhân đó nhìn nàng.
Đó là một đôi mắt đen chất chứa giận dữ nhìn thẳng vào nàng, như thể muốn đâm xuyên qua tim của nàng!
Cố Trọng Tiêu!!!
"Rầm!" Cố Thanh Dao kinh sợ trong lòng, đứng phắt dậy.
Động tác của nàng quá mức bất ngờ, lại còn đụng phải cái bàn, vì thế lập tức rước đến vô số ánh mắt mọi người nhìn sang.
Đè nén sự hoảng loạn ở trong lòng, Cố Thanh Dao sắc mặt tái nhợt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Bổn Vương phi bỗng nhiên cảm thấy không khỏe, nên xin cáo từ đi trước!"
Ngụy phu quân vội đứng dậy đưa tiễn, nhìn thấy sắc mặt nàng không tốt, cẩn thận hỏi: "Trong phủ có đại phu, ngài có cần gọi hay không?"
"Không cần!" Cố Thanh Dao lo âu thấp thỏm, vội vàng rời đi, quên luôn cả việc gọi người thông báo cho Tấn Dương Vương.
Nhìn bộ dạng đẹp muôn hình vạn chủng của Cố Thanh Dao lộ ra vẻ hoang mang sợ sệt, không khác gì đang bỏ chạy trối chết thì Ngụy phu nhân vô cùng nghi hoặc.
Cái vị Vương phi Tấn Dương Vương này bị gì vậy?
Cố Trường Phong không ngờ đến hai người sẽ chạm mặt nhau như vậy. Hơn nữa, trong ánh mắt của Cố Thanh Dao lúc ấy chất chứa sự khó tin và hoảng sợ khiến cho y hiểu rằng, nàng nhận ra y. Chẳng những là nhận ra được, mà nàng còn rất chột dạ!
Nhìn đoàn người Cố Thanh Dao đi xa, tâm tình của Cố Trường Phong cực kỳ phức tạp.
Nếu nàng ta chột dạ thì có phải là nàng cảm thấy có lỗi với y không? Thế thì tại sao còn làm phải như vậy cơ chứ?
Y không hiểu, Cố Thanh Dao lại càng không muốn hiểu.
Không chết? Tại sao vẫn không chết? Rõ ràng mang thương tích nặng như vậy, lại còn ngã từ trên cao xuống!
Tại sao mạng của y lại lớn đến thế, không những không chết mà còn gả cho người khác!
Cố Thanh Dao đang thấp thỏm không yên bước đi chợt dừng chân, đứng yên một chỗ. Đám nô tỳ đi phía sau cũng đều dừng lại đợi, không ai dám lên tiếng.
"Ha ha ha...." Cố Thanh Dao bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, khi trước còn nom nớp lo sợ thì giờ đã nhíu mày liễu, trong mắt tràn đầy ý cười nhạo báng.
Phu lang Thẩm gia ngồi ở bàn cuối cùng....
Chính mình đường đường là Vương phi của Tấn Dương Vương thì sao phải sợ một tên mãng phu? Cho dù võ nghệ của y cao cường thì sao? Chẳng phải nàng có thể dễ dàng làm khó y sao?
Lại lùi lại một chút, năm xưa mình cũng đã tuyên bố với bên ngoài rằng y đã chết, còn lập cho y một ngôi mộ chôn quần áo cùng di vật!
Trên đời đã không còn người gọi là Cố Trọng Tiêu nữa rồi!
Nghĩ thông suốt vấn đề này, sắc mặt của Cố Thanh Dao trầm xuống, khuôn mặt đẹp đẽ đè nén sự giận dữ.
Mãng phu ngu xuẩn như thế lại có thể khiến nàng chật vật như vậy!
Vương phi của Tấn Dương Vương vì thân thể không khỏe mà rời tiệc sớm nên có chút không ổn, Ngụy phu nhân trở về liền phái người đi thông tri cho Tấn Dương Vương. Tấn Dương Vương híp mắt đào hoa nói đã biết rồi cũng đứng dậy cáo từ.
Vì không để cho Tô Kính Hằng lưu lại ấn tượng xấu, hắn không thể không làm vậy.
Thấy Tấn Dương Vương rốt cuộc cũng rời đi, Thẩm Nghiên Bắc thở phào nhẹ nhõm, đi theo đám người Tô Kính Hằng đưa tiễn Tấn Dương Vương ra phía sau đại đường. Không ngờ vừa mới đi đến khúc cua ở hàng lang thì lại thấy Cố Trường Phong và Tô Thanh Trạch từ cửa tròn đối diện đi ra.
Sắc mặt nam nhân lạnh lùng, môi căng chặt, chân bước vội vàng với hắn không hẹn mà gặp.
"Nghiên Bắc..." Cố Trường Phong trầm giọng gọi, trong giọng nói tràn đầy sự mệt mỏi.
Thẩm Nghiên Bắc sửng sốt, nhanh chóng tiến đến nắm lấy tay của y rồi mềm giọng hỏi: "Sao vậy?"
Cố Trường Phong cầm ngược lại tay của hắn rồi rầu rĩ nói: "Về rồi nói." Cố Thanh Dao đi rồi, y cũng không có tâm trạng ngồi tiếp, vì thế y để Tô Thanh Trạch dẫn mình ra ngoài, đúng lúc gặp được Thẩm Nghiên Bắc cũng đi ra sớm.
"Được." Thẩm Nghiên Bắc cũng không có hỏi nhiều, cùng y tạm biệt Tô Thanh Trạch.
Chu Dục đang chờ trên xe ngựa thấy hai người đi ra đầu tiên thì hơi bất ngờ, thế nhưng thấy Cố Trường Phong trầm mặt không nói, còn ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc tràn đầy lo lắng thì biết điều không hỏi gì cả.
Lúc xe ngựa của bọn họ rời khỏi Tô Phủ, một tên tướng mạo vô cùng bình thường cũng đi theo sau, cho đến khi xe ngựa dừng lại, Thẩm Nghiên Bắc kéo Cố Trường Phong vào nhà thì mới yên lặng rời đi.
Cố Trường Phong hiện rất bất ổn, Thẩm Nghiên Bắc đoán, có lẽ là vì vấn đề thân thế của y. Vì vậy, hắn ấn y xuống giường: "Nhìn thấy Vương phi của Tấn Dương Vương sao? Nàng nhận ra em hả?"
Cố Trường Phong kinh ngạc nhìn hắn: "Huynh... Làm sao mà huynh biết được?"
"Ừm, ta đoán được." Thẩm Nghiên Bắc bèn nói ra tin tức đạt được từ Lý Trí Viễn "Các đều kiện vừa khéo lại phù hợp nên ta cho rằng em chính là đại công tử Cố Trọng Tiêu của phủ Trấn Quốc Công."
Hầu kết Cổ Trường Phong chuyển đồn lên xuống, khó khăn mở miệng "Là ta. Trọng Tiêu là tên của ta, Trường Phong là tên tự mà cha ta đặt...."
"Em nhớ được rồi?" Thẩm Nghiên Bắc mừng rỡ nói.
Thế nhưng, hắn còn chưa kịp mừng cho Cố Trường Phong thì đã bị câu nói tiếp theo của y chặn lại.
"Ừm, ta đã nhớ ra rồi." Cố Trường Phong nhìn thẳng vào hắn, khàn khàn giọng, "Người lúc trước hại ta trọng thương ngã xuống vách núi, khiến ta mất trí nhớ chính là nàng, Vương phi của Tấn Dương Vương, là muội muội cùng cha khác mẹ của ta - Cố Thanh Dao..."
"!!!" Mắt Thẩm Nghiên Bắc trừng lớn, biểu tình như thể gặp phải quỷ.
Hắn nắm chặt Cố Trường Phong, vội vàng hỏi: "Tóm lại thì chuyện gì đã xảy ra?"
"Cố Thanh Dao kiếm cớ lừa ta đi ra ngoài cùng với nàng, trên đường đi thì gặp phải sơn tặc, ta liều mạng bảo vệ cho nàng. Ngay lúc ta sắp chế trụ được sơn tặc thì nàng đột ngột lớn tiếng kêu cứu. Nghe thế ta vội vàng chạy đến cứu nàng, kết quả là bị nàng đâm một dao sau lưng, ngay lúc ta thất thần thì bị bọn sơn tặc đánh bay đi..."
Vào lúc đó y mới hiểu được rằng, những tên sơn tặc đó đều do Cố Thanh Dao sắp xếp, mục đính chính là giết chết y.
Con mẹ nó! Thẩm Nghiên Bắc cắn răng hỏi: "Nàng nhận ra em sao?"
Cố Trường Phong khẽ gật đầu. Mặt mày Thẩm nghiên Bắc vô cùng khó coi: "Đi, chúng ta đi Tô phủ tìm Tô Thanh Trạch!"
Cố Trường Phong hơi giật mình, ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc nặng nề: "Ả nữ nhân độc ác kia có thể giết em một lần cũng có thể giết em lần thứ hai!" Đối phương thuộc giai cấp đặc quyền, còn hắn chỉ là thương nhân. Đây là địa bàn của Tô gia, nếu đối phương quang minh chính đại đối phó thì cường long khó áp được địa đầu xà(*), bọn họ có thể bảo hộ được tính mạng. Thế nhưng nếu đối phương ngấm ngầm sau lưng thì hắn sợ Cố Trường Phong không thể chống đỡ một mình được! Sợ nhất là đối phương dùng hắn để uy hiếp Cố Trường phong!
(*)Nghĩa đen: một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể áp chế được con rắn ngay trên địa bàn của nó. Còn nghĩa bóng: (cường long chỉ người có quyền, địa đầu xà chỉ tên ác ôn côn đồ) hàm ý người có quyền hành không chế ngự được kẻ ác ôn ở địa phương (phép vua thua lệ làng)
Hiểu được ý định của Thẩm Nghiên Bắc, hai người vì thế lập tức quay trở lại Tô phủ.
Thấy phu phu hai người quay lại với vẻ mặt khác thường, Tô Thanh Trạch khó hiểu: "Có chuyện gì sao?"
"Có người muốn hại chúng ta nên ta đến tìm ngươi để mượn người!"
Tô Thanh Trạch nghe thế càng khó hiểu hơn, thế nhưng Thẩm Nghiên Bắc không muốn y bị cuốn vào mớ thị phi này nên cũng không nói rõ ngọn nguồn mà trực tiếp mở miệng mượn người: "Chỉ cần cho ta mượn ám vệ của ngươi hai ngày là được."
Ám vệ? Tô Thanh Trạch chớp chớp mắt, chợt nhớ từng nghe đồn rằng bên mình luôn có ám vệ đi theo bảo vệ.
Nhưng mà.... y chưa từng gặp qua vị ám vệ này, liệu hắn có nghe lời của y không?
Tô Thanh Trạch rất nghi ngờ, thế nhưng bạn bè nhờ vả thì y không thể không giúp, thế là y liền gãi gãi đầu rồi đưa mắt nhìn xung quanh, hô lớn:
"Này, ngươi ở đâu vậy?"
"Nếu đang ở đây thì có thể lộ mặt một chút được không?"
Y vừa dứt lời thì một thân ảnh màu đen xoẹt một cái, hạ xuống trước mặt y.
Tô Thanh Trạch bị hù sợ, đôi mắt đen bóng lại chứa đầy sự ngạc nhiên, không nhịn được mà đánh giá trên dưới cả người của ám vệ Thập Nhất.
Đối phương mặc nguyên một bộ đồ đen, che kín cả người chỉ lộ ra hai con mắt lạnh nhạt, bày ra bộ dáng người sống đừng có lại gần. Chỉ cái khí thế này đã biết đối phương là cao thủ.
Thì ra bộ dạng của ám vệ là như này!
Ám vệ Thập Nhất lạnh lùng hỏi: "Công tử có chuyện gì muốn phân phó sao?"
Á! Mắt Tô Thanh Trạch sáng lên: "Ta phân phó cho ngươi làm việc được hả?"
Ám vệ Thập Nhất mặt không cảm xúc nói: "Có thể."
Tô Thanh Trạch mừng rỡ: "Thẩm đại ca và Cố đại ca muốn ngươi hỗ trợ, ngươi có thể giúp bọn họ không?"
Ám vệ Thập Nhất quay đầu nhìn Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong, nhíu mày nói: "Chức trách của ta là bảo vệ công tử, còn giúp bọn họ..."
Thẩm Nghiên Bắc hơi hồi hộp.
"Cũng được." Ám mười một giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ.
"Thẩm công tử mời ta ăn một lần, Cố công tử thì cùng ta luận bàn."
"Không thành vấn đề!" Thẩm Nghiên Bắc sảng khoái đáp ứng.