Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài

Chương 5: Làm sai thì phải chịu phạt




Edit & Beta: Yuuki

- --

"Gia chủ, bây giờ ta đi nấu cơm, ngươi chờ một lát, sẽ có cơm ăn nhanh thôi." Nam nhân nói xong liền đi về phía phòng bếp.

"Khoan đã!" Thẩm Nghiên Bắc bỗng nhiên lên tiếng. Nam nhân dừng bước chân, quay đầu lại nhìn Thẩm Nghiên Bắc.

"Ngươi lại đây!"

Nam nhân nghi hoặc quay lại, Thẩm Nghiên Bắc lạnh mặt hỏi: "Ngươi có biết ngươi vừa làm sai gì không?"

Nam nhân kinh ngạc mở lớn mắt, cả người cứng đờ, nghĩ một hồi xong lắc đầu, sợ hãi nói: "Xin gia chủ nói rõ."

Thẩm Nghiên Bắc nghiêm trang nói: "Ngươi hôn ta một cái, ta sẽ nói cho ngươi biết!"

Nam nhân sửng sốt, sắc mặt trở nên đỏ bừng, nhưng nhìn bộ dáng vô cùng nghiêm túc của Thẩm Nghiên Bắc, giống như bản thân đã phạm sai rất lớn, nam nhân do dự một chút, đè nén sự ngượng ngùng, đôi môi đỏ thắm hôn lên khuôn mặt trắng nõn của hắn.

Vừa chạm vào đã tách ra.

Thẩm Nghiên Bắc đối với nụ hôn chuồn chuồn nước này cũng không hài lòng, ngón tay chỉ lên bên má còn lại: "Nghiêm túc lên nào!"

Nam nhân chớp mắt, căn bản không dám nhìn thẳng vào Thẩm Nghiên Bắc. Bàn tay lặng lẽ siết chặt, hầu kết khẽ động, mặt đỏ hôn hắn thêm một cái nữa.

Thẩm Nghiên Bắc lúc này mới cười nói: "Về sau còn phạm sai ta sẽ phạt ngươi như vậy." Nói xong ý vị thâm trường nhìn nam nhân, sau đó liếm môi.

Lỗ tai nam nhân đỏ bừng, vẫn kiên trì hỏi: "Ta làm sai chỗ nào, xin gia chủ nói rõ." Y không muốn sau này lại làm sai chọc cho Thẩm Nghiên Bắc không vui.

Ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc sáng lên, cười gian trá vô cùng: "Lại phạm sai lầm!"

Nam nhân giật mình, rốt cuộc hiểu rõ mình đã làm sai điều gì. Thẩm Nghiên Bắc hất cằm, nam nhân đưa mắt nhìn đôi môi màu đỏ nhạt của Thẩm Nghiên Bắc, trên mặt nóng bừng bừng, cổ họng cũng trở nên khô khốc, trái tim không chịu khống chế mà đập loạn.

"Làm sai thì phải chịu phạt." Thẩm Nghiên Bắc thúc giục nói.

Nam nhân hít sâu một hơi, chậm chạp đến gần Thẩm Nghiên Bắc, nhưng môi còn chưa chạm, Thẩm Nghiên Bắc đã duỗi tay ra, trực tiếp ôm lấy cổ nam nhân thô lỗ hôn lên.

Nam nhân trợn tròn mắt, toàn thân run rẩy.

Y lớn như vậy nhưng trước giờ chưa từng cùng người khác thân mật.

Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật như vậy, Thẩm Nghiên Bắc cũng kích thích không chịu được.

Hai mươi mấy năm làm chó độc thân bây giờ lập tức có người thương, hắn cũng rất muốn mang mười tám dạng bí kíp dùng luôn, đáng tiếc thân thể hắn không có khí lực, thân xử nam cũng chỉ có thể ôm hôn người ta mà thôi. Dù vậy cả người nam nhân cũng đã cứng đờ không tự nhiên.

Buông nam nhân đang ngây ngốc ra, Thẩm Nghiên Bắc liếm liếm môi, cảm thấy vô cùng tận hứng. Nheo lại mắt, giống như mèo trộm cá thành công, cười ngốc nhìn nam nhân: "Nếu ngươi muốn hôn ta như vậy, ta cũng không ngại để ngươi phạm sai thêm vài lần nữa."

"Ta... Ta đi nấu cơm!" Toàn thân nam nhân đều nóng bừng, y mặt đỏ tai hồng hoang mang rối loạn xoay người chạy vào phòng bếp.

Trái tim nhảy loạn như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, nam nhân vuốt môi mình, vẫn có cảm giác không chân thật.

Vừa rồi, gia chủ hôn môi y, đôi môi kia mềm mại mà lại mang theo lực đạo không cho phép cự tuyệt, gắt gao cuốn lấy y.

Gia chủ thích y phải không? Nếu không tại sao lại làm ra hành động thân mật như vậy? Lại còn cự tuyệt nữ tử đẹp nhất của thôn.

Nam nhân vừa suy nghĩ miên man vừa nhóm lửa nấu cơm, thời điểm múc nước đãi gạo y nhìn hình ảnh ngược của bản thân, nhịn không được đánh giá lại tướng mạo của chính mình.

Ngũ quan thô kệch chẳng hề mềm mại chút nào, quá mức góc cạnh lại cương nghị, nếu không phải ấn đường có dựng chí nhạt màu, chắc chắn y sẽ giống nam nhân như đúc, chứ đừng nói đến thân thể y còn cao lớn hơn cả hán tử.

Gia chủ thật sự thích y sao? Ngoại hình khó coi không nói, tính tình cũng chẳng mềm mại gì, lại không biết nói lời hay.

Nam nhân chán nản múc một gáo nước, khuấy tan hình ảnh của bản thân trong nước.

Vốn dĩ Thẩm Nghiên Bắc cũng muốn đi vào phòng bếp cho vui, nhưng mà nguyên chủ lại không biết nấu cơm, mấy ngày nay toàn là nam nhân làm. Mà tay nghề y thật sự chẳng tốt gì cả, làm cơm cũng chỉ có thể ăn thôi, cách chữ "ngon" tận mười vạn tám nghìn dặm.

Nhưng Thẩm Nghiên Bắc thì ngược lại, khi nhỏ nhà nghèo hắn cũng ở nông thôn, hiểu được mẹ làm việc vất vả, tranh làm rất nhiều thứ với bà, đặc biệt hắn muốn khi mẹ làm việc vất vả về nhà có thể ăn ngon, Thẩm Nghiên Bắc tuy tuổi nhỏ nhưng cũng luyện ra hình ra dạng.

Thẩm Nghiên Bắc cũng muốn tức phụ nếm thử tay nghề của mình, nhưng trước mắt hắn muốn xử lý một việc trước đã —— tìm khế đất và giấy vay nợ ruộng đất.

Việc trong nhà đều là mẫu thân nguyên chủ quản, giấy tờ này khẳng định cũng do bà lưu giữ. Nhưng mà nguyên chủ lục tung vẫn tìm không được. Không biết đống đó đã bị bà cất ở đâu?

Thẩm Nghiên Bắc trầm ngâm nghĩ, quét mắt nhìn mấy bức tường rắn chắc và mấy viên gạch lát.

Mấy vị cổ nhân đều thích giấu ở mấy nơi bí mật, đời sau không phải sẽ có mấy tin truyền lại như vậy sao? Người nào đó khi dỡ nhà đã đào ra cả tấn vàng đó!

Vì thế Thẩm Nghiên Bắc đi gõ mấy tường một lượt, mấy cái gạch bên dưới cũng lật tung lên, cuối cùng cũng tìm thấy!

Một khối gạch trên tường gần giường ngủ có thể di chuyển, bên trong là một khoảng trống có thể lưu trữ đồ vật, ở đó Thẩm Nghiên Bắc tìm được năm trăm lượng ngân phiếu cùng với giấy tờ đất. Cạy viên gạch ra, hắn còn đào ra được một cái rương nhỏ!

Rương nhỏ có ổ khóa, Thẩm Nghiên Bắc không có chìa khóa, nhặt một viên gạch trực tiếp đập.

Vừa mở ra, ấn đường Thẩm Nghiên Bắc nhảy dựng. Rương này hóa ra toàn là trang sức của Thẩm mẫu! Một tấm vải đỏ thượng hạng và kim sắc đội đầu, hai đôi vòng tay bằng bạc và mấy đôi hoa tai!

Không nghĩ tới cha mẹ nguyên chủ còn có cách này! Thẩm Nghiên Bắc âm thầm bội phục ở trong lòng, đồng thời đại khái hiểu rõ sự phú quý khi xưa của Thẩm gia.

Mấy thứ này hẳn là giữ để khi nguyên chủ thành thân. Thẩm Nghiên Bắc không chút suy nghĩ đóng rương lại, một lần nữa chôn nó xuống đất, hắn chỉ lấy mấy giấy tờ kia mà thôi.

"Phục thật, trong nhà có nhiều tiền như vậy mà còn để tình trạng thành ra như này." Khoé miệng Thẩm Nghiên Bắc co rút, quả thực không biết nên nói gì.

Lạc đà gầy còn hơn ngựa, trừ bỏ đống trang sức này, sau khi Thẩm gia bị thua lỗ còn có không ít của cải, bạc và trang sức không động tới, vì thế Thẩm phụ Thẩm mẫu bán một ít ruộng đất ra ngoài. Nhưng đất ruộng là dành cho nông gia, Thẩm Yến lại muốn đọc sách, ngày sau còn muốn cưới vợ, trong nhà chắc chắn thêm người, nên hai người quyết định để lại tám mẫu ruộng nước và sáu mẫu ruộng cạn.

Ruộng nước Thẩm gia đều thuộc loại tốt nhất, vị trí cũng tốt, một mẫu đất có tiền thuê là sáu trăm năm mươi văn tiền một năm, một năm tiền thuê tám mẫu ruộng nước là năm ngàn hai văn tiền. Mà tiền thuê ruộng cạn tương đối rẻ, một mẫu chỉ hai trăm văn, sáu mẫu ruộng cạn một năm chỉ tốn ngàn hai.

Tính tổng lại là một năm cũng được sáu ngàn tư văn tiền, tương đương với hơn sáu lượng bạc. Mà nông gia bình thường một năm cũng chỉ kiếm được hai đến ba lượng bạc, nói cách khác trong một năm Thẩm Yến hoàn toàn có thể tích cóp được hơn ba lượng bạc! Vậy mà hiện tại trên người hắn một lượng bạc cũng không có!

Thẩm Nghiên Bắc cắn răng, cha mẹ nguyên chủ vừa cho thuê không bao lâu thì qua đời, đã ba năm, trừ bỏ nguyên chủ da mặt dày đi Lâm gia đòi tiền thuê, Lâm gia thỉnh thoảng trả một ít, còn lại ba nhà khác hoàn toàn chưa đưa!