Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài

Chương 15: Phát hiện ngoài ý muốn




Có thương tích thì phải đi khám đại phu! Tuy Cố Trường Phong cứ kiên quyết nói bản thân không có vấn đề gì, nhưng Thẩm Nghiên Bắc vẫn kéo y vào trong tiệm thuốc kiêm y quán.

Y quán ở huyện thành vẫn chưa thể so sánh với phòng khám nhỏ ở hiện đại, nhưng thật ra vẫn luôn ngập tràn hương vị thảo dược, chỉ là tủ để thảo dược thôi cũng chiếm kín hai mặt tường.

Lão nhân râu tóc bạc phơ đang ngồi phía sau xem mạch cho một phụ nhân sắc mặt trắng bệch, nam nhân trung niên mặc y phục sang xịn màu chàm ở một bên nôn nóng hỏi: "Lý đại phu, mẹ ta bị làm sao vậy?"

Lý đại phu vuốt vuốt râu, nói: "Đau dạ dày vì bụng lạnh, cần điều trị nghiêm chỉnh một phen."

Nam nhân trung niên thở phào một hơi: "Vậy nhờ lão ngài kê đơn giúp ta!"

Lý đại phu nhìn thoáng qua nam nhân: "Dạ dày lạnh phải chú ý đến vấn đề ăn uống, không thể ăn đồ sống hay nguội. Ta bốc cho ngươi một chút bạch hồ tiêu, khi nấu canh hầm thịt có thể thêm vào một chút."

Thẩm Nghiên Bắc vừa nghe, trong mắt hiện lên dị sắc, vội vàng ngẩng đầu nhìn Lý đại phu, Lý đại phu cúi đầu viết phương thuốc, để cho đồ đệ lão bốc thuốc.

Thẩm Nghiên Bắc đi đến bên quầy, nhìn đồ đệ của Lý đại phu kéo ra một ngăn thuốc, mở bình nhỏ đổ ra mấy hạt so với hạt đậu thì bé hơn, sau đó dùng giấy bao lại thật tốt.

"Mỗi lần nấu canh, cho năm sáu viên vào là được." Đồ đệ đại phu nhắc nhở, "Giá hai trăm văn tiền."

Nam nhân trung niên sửng sốt, ước lượng số lượng được bao trong giấy: "Dược này quý như vậy?"

Đồ đệ Lý đại phu cười giải thích: "Bạch hồ tiêu này là hương liệu quý giá bên Hồ quốc truyền tới, cũng là dược quý hạng trung, nước ta gieo trồng không nhiều, vật ít thành quý."

Nam nhân trung niên đành nhịn đau lấy tiền trả.

Tiếp theo là đến phiên Cố Trường Phong khám bệnh, Thẩm Nghiên Bắc trực tiếp nói đến tình huống của y cho Lý đại phu. Đáng tiếc trình độ chữa trị hiện giờ không tốt lắm, căn bản là không có biện pháp chữa trị chứng mất trí nhớ, chỉ có thể cấp một chút thuốc làm tan máu và lưu thông mạch.

Được rồi, cũng chỉ có thể như vậy thôi. Thẩm Nghiên Bắc thở dài, dứt để Lý đại phu cũng xem mạch cho mình.

"Đại phu, dạ dày ta hình như không tốt lắm, có phải bốc chút bạch hồ tiêu gì đó không?"

Lý đại phu khẽ cau mày: "Thuốc làm sao có thể ăn bậy? Thân thể ngươi suy yếu, điều trị một chút là được, nhưng ngươi còn trẻ tuổi, cần rèn luyện đi lại nhiều, thân thể mới có thể khỏe mạnh. Ta viết cho ngươi phương thuốc làm ấm dạ dày."

Thẩm Nghiên Bắc có chút thất vọng, hắn còn tưởng sẽ mua được ít bạch hồ tiêu về hầm xương chứ!

Lý đại phu lại đưa cho hắn một loại thuốc có màu vàng đất, bộ dáng tương tự hạt ngũ cốc, nhưng so với hạt ngũ cốc thì dẹt hơn. Nghe nói loại dược này có thể đuổi tan khí hàn, làm ấm dạ dày, hỗ trợ tốt tiêu hóa. Dược này gọi là cây thì là, nhập từ ở ngoại quốc.

Vậy mà là cây thì là! Thẩm Nghiên Bắc gắt gao nhìn chằm chằm cây thuốc trong tay, trong lòng nở hoa.

Đồ đệ Lý đại phu lại tốn thêm công sức giảng cho Thẩm Nghiên Bắc cách sử dụng, sau đó cười tủm tỉm nói: "Tất cả năm mươi văn tiền."

So với bạch hồ tiêu thì rẻ hơn nhiều!

Thẩm Nghiên Bắc vui vẻ bỏ tiền, nhìn Lý đại phu tiếp tục khám bệnh không có ý giữ lại hắn, liền hỏi: "Có loại dược liệu nào hương vị giống bạch hồ tiêu hay thì là không? Tỷ như bát giác? Hoa tiêu? Hương diệp?"

Ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc sáng quắc, có thể ở hiệu thuốc tìm tìm thấy hai loại gia vị là hồ tiêu và thì là, nói không chừng cũng có thể tìm được các gia vị khác, bát giác hay hồi hương đều là dược vị mà!

Đồ đệ Lý đại phu lấy làm lạ nhìn hắn: "Có, ngươi hỏi cái này làm gì?"

Thật đúng là có! Thẩm Nghiên Bắc vui mừng ra mặt: "Đều lấy cho ta một ít đi."

Đồ đệ Lý đại phu không tránh khỏi ánh mắt nóng cháy của hắn, đành phải dựa theo ý hắn gói ra mỗi thứ một ít.

Lấy được mấy loại cây gia vị tổng cộng mất hai lượng bạc, Thẩm Nghiên Bắc một chút cũng không đau lòng mà trả tiền, đồ đệ Lý đại phu không rõ nguyên do, hết trách nhiệm mà dặn dò: "Tuy mấy dược này đều dùng để cường kiện tráng thân, nhưng thân thể bị nóng trong thì không thể ăn. Hơn nữa mấy dược liệu này giống nhau, không nên ăn chung nhiều!"

"Cảm ơn tiểu đại phu, ta nhớ kỹ!" Thẩm Nghiên Bắc ôm bao lớn bao nhỏ, lôi kéo Cố Trường Phong vui vẻ rạo rực rời khỏi y quán.

Hồi hương, thì là, hoa tiêu, hương diệp, vỏ quế... Chỉ còn thiếu ớt cay!

"Đi ăn chén hoành thánh đi!" Thẩm Nghiên Bắc tâm tình tốt nói. Đi dạo từ sáng sớm tới giờ, bát canh ăn trước đó đã tiêu hóa cả rồi.

"Vâng." Cố Trường Phong đáp. Y cũng đã đói bụng, khẳng định Thẩm Nghiên Bắc đã đói lắm rồi.

"Lão bản, cho hai chén hoành thánh!" Thẩm Nghiên Bắc đặt mông ngồi xuống ghế dài sạp hoành thánh. Vừa rồi ở xa hắn đã ngửi thấy mùi hương từ quán này, khiến hắn thèm lắm.

"Có ngay!" Đại thúc bán hoành thánh hô to đáp lại, rất nhanh đã đem lên hai chén hoành thánh lớn.

Một bát hoành thành lớn bên trong đầy những viên mập ú, bên rên rải thêm chút hành thái, lại thêm dầu mè, hương thơm ngào ngạt rất hấp dẫn.

Gắp lên cắn một miếng, hương vị không tồi, da mỏng thịt nhiều, phân lượng đầy đủ, nếu có thêm một đĩa tương ớt thì ngon tuyệt vời! Thẩm Nghiên Bắc trong lòng cảm khái. Đã rất nhiều năm rồi hắn chưa ăn qua hoành thánh nấu bằng củi lửa thế này, không giống ở hiện đại toàn vị bột ngọt, hoành thánh này là nấu nguyên vị bằng nước thịt heo, vô cùng tươi ngon.

"Ăn ngon không?" Thẩm Nghiên Bắc nhìn Cố Trường Phong cúi đầu ăn hoành thánh, lại gắp hai cái từ bát mình chuyển sang cho y.

Sắc mặt Cố Trường Phong ửng đỏ, thẹn thùng gật đầu.

"Nếu thích ăn, lần sau ta sẽ làm cho em." Thẩm Nghiên Bắc khẽ mỉm cười đưa tay xoa đi vệt nước dính bên khóe miệng y. Tuy hiện tại hắn cũng không giàu có gì, nhưng vẫn phải dưỡng tốt tức phụ! Đặc biệt là vừa mới mua nhiều gia vị như vậy, còn mua thịt nữa, chờ về đến nhà rồi hắn sẽ bộc lộ tài năng!

Cố Trường Phong sắc mặt càng đỏ, ngó quanh một vòng xác định không ai để ý, mới thở ra một hơi.

Sau khi trả tiền hoành thánh, Thẩm Nghiên Bắc lại tìm quán điểm tâm để mua một ít cho Cố Trường Phong trên đường ăn vặt. Nhưng tìm một vòng, cũng không tìm được quán nào bán.

Điểm tâm dùng dầu rán lãng phí thì hắn có thể ký giải, nhưng chả nhẽ cái bánh hấp cũng không có? Trong lòng Thẩm Nghiên Bắc thấy kỳ quái, nhìn có tiệm bánh bao đành mua vài cái.

Một đường đi vòng vòng, Thẩm Nghiên Bắc thấy cửa hàng bán vải bèn lập tức đi vào. Hắn và tức phụ đều mặc y phục vải thô ngắn lại cũ, nhìn không ổn chút nào, hắn muốn mua vài bộ y phục vừa người hơn. Đáng tiếc địa phương này nhỏ quá, chỉ bán vải mà không bán y phục làm sẵn.

Thẩm Nghiên Bắc có chút bất đắc dĩ, y phục hắn không biết làm, vá áo hắn còn không biết nữa là! Chỉ có thể mua chút vải về nhờ đại thẩm trong thôn làm giúp thôi.

"Công tử, ngài muốn mua vải loại nào?" Tiểu nhị thấy Thẩm Nghiên Bắc ăn mặc văn nhã, y phục trên người tuy không phải nguyên liệu gì tốt, nhưng phía sau lại có thêm người hầu cao lớn, gã đoán rằng cũng có chút của cải, vì thế tiến lên ân cần chào hỏi.

"Ta muốn mua một chút vải để làm xiêm y cho tức phụ." Thẩm Nghiên Bắc trả lời.

Tiểu nhị lập tức đem một tấm tơ lụa màu hồng đào tới trước mặt hai người: "Đây là hàng mới về, rất được các nữ tử yêu thích, phu nhân của ngài chắc chắn cũng sẽ thích lắm cho xem!"

Thẩm Nghiên Bắc lắc đầu: "Tìm mấy màu thanh tú một chút, tức phụ ta không phải là nữ tử." Cái vải hoa hòe lòe loẹt này chỉ thích hợp làm xiêm y cho nữ tử mà thôi.

Tiểu nhị hiểu ra, đi lấy một tấm vải khác màu sắc dịu hơn, nhưng trên vải vẫn có hoa văn. "Ngài xem loại này thế nào? Rất nhiều song nhi đều thích màu vải này. Bất kể là làm xiêm y hay váy đều không tồi!"

Thẩm Nghiên Bắc khẽ nhíu mày, mấy song nhi trong thôn hình như cũng mặc mấy bộ y phục giống như váy hoa, nếu thực sự dùng loại này làm y phục cho Cố Trường Phong...

Thẩm Nghiên Bắc tưởng tượng hình ảnh Cố Trường Phong mặc váy hoa mà da gà da vịt gì trên người đều dựng cả lên.

Tức phụ hắn là mãnh nam, cũng không phải bà nương! Tuy nói tức phụ hắn là song nhi cũng có thể sinh nhi tử, nhưng trước giờ hắn đều coi Cố Trường Phong là nam nhân!

"Không cần, tìm mấy màu thuần sắc thích hợp dành cho nam tử bằng vải bông cho ta."

Tơ lụa quý giá nhưng không giống vải bông có thể thoáng khí, ở nhà thì yêu cầu phải xuống ruộng làm việc, mua vải bông là được rồi.

Tiểu nhị đành phải lấy cho Thẩm Nghiên Bắc vải bông thuần sắc, hắn lập tức cầm tấm vải ướm thử trên người Cố Trường Phong, nói: "Màu xanh lam và màu xanh ngọc đều vô cùng thích hợp với ngươi, hay là mua cả hai đi!"

"Không cần mua loại vải tốt như vậy đâu, mua vải thô về làm hai kiện áo là được!" Cố Trường Phong không chút suy nghĩ liền cự tuyệt. Da y dày không sợ bị vải ma sát làm đau, hơn nữa hôm nay đã mua nhiều đồ thế rồi, bỏ ra cũng không ít tiền.

Tiểu nhị đứng một bên vô cùng sửng sốt, nhìn Cố Trường Phong.

Đây, đây là tức phụ của vị công tử này?

Nhìn kỹ lại, lúc này gã mới để ý đến nốt dựng chí giữa chân mày cả Cố Trường Phong.

Một song nhi có thân hình cao to thô kệch lại xấu xí, nốt ruồi dựng chỉ màu sắc ảm đạm...

Thẩm Nghiên Bắc đương nhiên không đồng ý, lại chọn tấm vải bông màu xanh ngọc và hai tấm vải bố màu lam, ánh mắt sắc lạnh quét qua tiểu nhị, nói: "Mấy cái này đều gói lại giúp ta." Vải bố mềm mại thoải mái, mặc dễ chịu lại thoáng mát, dễ giặt, cũng là lựa chọn không tồi.

"Có, có ngay!" Tiểu nhị vội vàng thu hồi ánh mắt, cười cười đóng gói lại giúp Thẩm Nghiên Bắc.

Ba tấm vải bông, hai tấm vải bố tổng cộng lại ba lượng bạc. Thật lãng phí! Trong lòng Thẩm Nghiên Bắc đã bắt đầu tính toán xem nên làm cái nghề gì, nhưng bên ngoài cần mua gì hắn cũng không keo kiệt mà mua đầy đủ cả.

Hắn vừa mới thành thân, trong nhà cần thêm rất nhiều đồ vật, không thể ủy khuất tức phụ hắn được!

Thời điểm hai người Thẩm Nghiên bắc theo hẹn đến cổng thành, Thẩm đại bá nhìn bao lớn bao nhỏ trong tay bọn họ, mày nhăn lại: "Mua nhiều đồ như vậy hả, mất không ít tiền phải không?"

Biết Thẩm đại bá sợ hắn tiêu sài hoang phí, Thẩm Nghiên Bắc ngượng ngùng cười nói: "Hơi lãng phí một chút, nhưng đều là đồ vật cần dùng, không thể thiếu được."

Lương thực, vải vóc, gia vị, đồ dùng sinh hoạt lại thêm hạt giống..., trong mắt hắn đây đều là những thứ không thể thiếu trong sinh hoạt hằng ngày!

Thẩm đại bá không nói thêm gì nhiều, giúp hai người đem đồ vật dọn lên xe.