Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài

Chương 11: Trêu chọc tức phụ hàng ngày




Nhà Thẩm Hữu Tài đã loạn hết cả lên, còn Thẩm Nghiên Bắc thì vui vẻ thảnh thơi: "Được rồi, nhiều quá ăn cũng không hết." Măng này mới mọc, dòm non vô cùng. Cũng may bọn họ chớp thời cơ, đây chính là thời điểm thu hoạch măng đầu mùa xuân.

Cố Trường Phong buông cái cuốc, nhấc sọt măng lên, chuẩn bị đeo lên lưng.

"Để ta mang cho." Hắn thì không có sức đào măng, chứ cõng cái sọt này hắn dư sức. Khi còn nhỏ hắn thường lên núi cắt cỏ nuôi heo nữa mà!

Cố Trường Phong có chút do dự, sọt này có vẻ nặng lắm, Thẩm Nghiên Bắc bệnh nặng mới khỏi sợ là không mang nổi.

Thẩm Nghiên Bắc nhìn y không lên tiếng, trực tiếp kéo cái sọt về đeo lên lưng, tức thời cả người sụp xuống. Sau khi đi hai bước mới Thẩm Nghiên Bắc mới quen được cân nặng có thêm trên người, quay đầu cười nói với Cố Trường Phong: "Được rồi, đi thôi."

Cố Trường Phong lo lắng nhìn chằm chằm cái sọt, nhưng mỗi bước của Thẩm Nghiên Bắc đều ổn trọng, vì thế y mới thoáng yên tâm.

Trong nhà còn thừa cá buổi sáng bắt được, vừa vặn được một nồi canh cá trích nấu măng. Nếu có thịt thì tốt, xào măng với thịt bao ngon! Thẩm Nghiên Bắc liếm môi, mới một buổi tối không ăn thịt, hắn đã bắt đầu hoài niệm hương vị của thịt.

Bỗng nhiên có một bóng xám thoáng qua. Thẩm Nghiên Bắc chớp mắt: "Tức phụ, hồi nãy ngươi có thấy cái con màu xám kia không?" Nếu hắn không nhìn lầm thì con đó giống con thỏ. Một con thỏ màu xám?

Cố Trường Phong không kịp trả lời hắn, ngay thời điểm nhìn thấy con thỏ xám, y đã mau chóng phi thân đến.

Thẩm Nghiên Bắc may mắn lần đầu tiên diện kiến công phu. Chỉ thấy mũi chân Cố Trường Phong vừa chạm đất, cả người đã bay lên trời. Tuy nói thân thể không nhẹ nhàng như yến, nhưng biên độ nhảy lên chính xác như vậy người thường không làm được.

"Keng" một một tiếng, con thỏ bị cái quốc bổ một nhát, chết ngay tức khắc.

Thẩm Nghiên Bắc: "..."

Đi qua nhặt con thỏ và cái quốc lên, khuôn mặt cương nghị của Cố Trường Phong dần nở nụ cười. Con thỏ này rất béo, vừa lúc để cho phu quân bồi bổ.

Chờ Cố Trường Phong mang theo con thỏ đi đến trước mặt, Thẩm Nghiên Bắc mới hồi thần. Nhìn con thỏ còn chảy máu trên đầu, Thẩm Nghiên Bắc cảm thấy phức tạp. Tức phụ hắn mới ra chiêu, trông khác xa với mấy vị cao thủ trên ti vi. Chả có chút phong phạm nào hết!

Thấy Thẩm Nghiên Bắc ngơ ngác nhìn chằm chằm con thỏ dính máu, Cố Trường Phong thấy hơi khẩn trương. Vừa rồi y bạo lực như vậy, liệu phu quân có ghét bỏ y quá thô lỗ hay không?

Hay phu quân thật sự muốn nuôi thỏ? Nhưng mà...

Cố Trường Phong cúi đầu nhìn con thỏ, rũ mắt, tuyệt đối con thỏ đã chết ngắc rồi

Sau khi tỉnh táo lại, Thẩm Nghiên Bắc bảo Cố Trường Phong bỏ con thỏ vào trong sọt. Cố Trường Phong cầm cái cuốc, rầu rĩ nói: "Con thỏ này xám xịt, thỏ trắng đẹp hơn, lần sau ta bắt thỏ trắng cho ngươi nuôi."

Nuôi thỏ? Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày, mấy con thỏ sinh sản tốt lắm, phí tổn chăm sóc cũng không cao, dễ nuôi. Hơn nữa thịt thỏ dù hầm hay kho tàu đều khá ngon, nuôi nhiều còn có thể bán lấy tiền. Hắn cười nói: "Được, vậy bắt một đực một cái, sau này còn sinh thỏ con!"

Cố Trường Phong đỏ mặt, gật đầu đồng ý.

Vô tình bắt được một con thỏ, bữa trưa cũng được cải thiện.

Cá trích nấu canh măng, thịt thỏ kho tàu, lại làm thêm một đĩa rau xanh. Trong lòng Thẩm Nghiên Bắc nghĩ thực đơn bữa trưa, kéo Cố Trường Phong đi về phía đồng ruộng. Nguyên chủ không chăm chỉ, ngũ cốc cũng không phân biệt được. Trong nhà loại đồ ăn nào cũng không có, ngày thường đều là người quen trước kia có quan hệ tốt với Thẩm phụ Thẩm mẫu đưa cho hắn. Trước mắt trong nhà chẳng có đồ gì ăn, vừa vặn trong ruộng có không ít rau củ, có thể hái chút rau dại về.

Cố Trường Phong cũng không biết phân biệt rau dại, Thẩm Nghiên Bắc kiên nhẫn dạy y: "Cái cây lớn lên có lá giống lá cây củ cải trắng gọi là tề thái, cái cây có lá dày thịt là rau sam..."

Cố Trường Phong ngây người nghe, cảm thấy thanh niên đang nghiêm túc giảng cho y đẹp vô cùng. Khi nói chuyện, hàng lông mi khẽ run lên, giống cọng lông vũ khẽ chạm, khiến lòng y xao động.

"Ngươi đã hiểu rõ chưa?" Thẩm Nghiên Bắc vừa ngẩng đầu lên đã thấy tức phụ ngây ngẩn mà nhìn hắn. Không biết suy nghĩ cái gì, sau khi phát hiện bản thân thất thần bị người thấy, vội vàng chuyển mắt, khuôn mặt cương nghị lộ ra nét xấu hổ.

Thẩm Nghiên Bắc khẽ nâng khoé môi, tiến sát lại gần hỏi: "Đang suy nghĩ cái gì?"

Ánh mắt Cố Trường Phong dao động, muốn nói không có, nhưng nghĩ tới nói dối sẽ bị phạt, vội vàng dừng lại.

"Không nói?" Thẩm Nghiên Bắc xấu xa cười, "Thật sự không muốn nói?"

Cố Trường Phong lắc đầu, Thẩm Nghiên Bắc cười càng đắc ý: "Không nói ta sẽ hôn ngươi đấy"

Cố Trường Phong sửng sốt, Thẩm Nghiên Bắc trực tiếp hôn lên môi y một cái. Cố Trường Phong cả kinh, ngã ngồi trên mặt đất. Y hoảng loạn nhìn ngó xung quanh một lượt, phát hiện không có ai mới khẽ thở phảo một cái.

Thẩm Nghiên Bắc dở khóc dở cười, duỗi tay kéo người đứng dậy: "Sợ cái gì? Ta hôn tức phụ của mình còn sợ kẻ khác thấy sao?"

Cố Trường Phong đỏ bừng mặt, lắp bắp nói: "Loại chuyện này... sao có thể để người khác nhìn thấy?" Trong quan niệm của y, sau khi đóng cửa rồi phu phu mới có thể làm chuyện thân mật.

Thẩm Nghiên Bắc cười, sâu xa hỏi: "Ý ngươi là, chỉ cần không để người khác thấy là được?"

"Không... Không phải!" Cố Trường Phong vội vàng bổ sung nói: "Về, về nhà, không thể ở bên ngoài..." Ở bên ngoài thân thiết nếu người khác nhìn được xấu hổ biết bao.

"À, ta đã hiểu!" Thẩm Nghiên Bắc bày ra một bộ mặt bừng tỉnh: "Về nhà đóng cửa lại đúng không?"

Cố Trường Phong nghĩ rồi gật đầu, nhưng lại cảm thấy sai sai. Thẩm Nghiên Bắc cười bên tai y: "Có phải chỉ cần về nhà đóng cửa lại là ta muốn làm cái gì cũng được?"

Quả nhiên, vành tai thoáng chốc đỏ bừng. Cố Trường Phong mặt đỏ tai hồng, lúng túng không biết đặt tay chân ở đâu. Thẩm Nghiên Bắc là phu quân của y, phu quân làm vậy với y là chuyển hiển nhiên. Nhưng mà...

"Ngươi không lên tiếng, ta coi như ngươi đã đồng ý." Thẩm Nghiên Bắc cười khẽ. Bộ dáng thẹn thùng của tức phụ thật đáng yêu.

Sau một lúc lâu, Cố Trường Phong mới "vâng" một tiếng coi như đáp lại, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mặt Thẩm Nghiên Bắc. Trong lòng Thẩm Nghiên Bắc nở hoa, kéo tay y đi về nhà.

Cố Trường Phong cầm cuốc, đuổi theo bước chân hắn. Tuy y ăn nói vụng về, nhưng nếu Thẩm Nghiên Bắc thật sự muốn làm chuyện phu phu với y, chắn chắn y sẽ không bài xích, thậm chí còn có chút chờ mong.

Nghĩ đến đây, Cố Trường Phong thấy chẳng ổn chút nào, y không tự chủ được nhớ tới việc tối qua. Đôi tay kia tựa hồ như có ma lực, mỗi chỗ hắn sờ qua giống như bị điện giật, khiến y rùng mình, thậm chí phía dưới còn nổi lên phản ứng.

Cố Trường Phong hoảng loạn, không dám nghĩ tiếp.