Trạng Nguyên Túy

Chương 7





Liên Thành vốn biết Thanh Vĩ và Liêu Dung tuy cùng mang tiếng là thị vệ cận thân của Sở Tu Nhiên, nhưng Sở Tu Nhiên đối với Thanh Vĩ đặc biệt hơn một chút.

Quyền hạn ở trong vương phủ và kể cả trong quân đội của Sở Tu Nhiên, sau y thì Thanh Vĩ chính là lớn nhất.

Thanh Vĩ đôi lúc còn có thể thay y quyết định nhiều việc trọng đại.

Tình cảm giữa Sở Tu Nhiên với đệ đệ ruột Hằng vương Sở Thành Nguyên còn chẳng đủ thân thiết và tin tưởng bằng Sở Tu Nhiên với Thanh Vĩ.

Nghe nói trong một lần thập tử nhất sinh giữa vòng vây quân địch, nhiều ngày không có thức ăn và nước uống, Sở Tu Nhiên kiệt quệ đến ngất đi.

Thanh Vĩ không suy nghĩ gì tự nguyện cắt máu của mình để cho Sở Tu Nhiên uống.

Sau khi Sở Tu Nhiên tỉnh lại, Thanh Vĩ chỉ còn lại nửa mạng.

Lúc được viện binh cứu, Thanh Vĩ phải chữa trị hơn một năm mới có thể bước xuống giường.
Mặc dù được Sở Tu Nhiên hết mực tín nhiệm, Thanh Vĩ luôn luôn tận trung với chức trách, không bao giờ ỷ vào chuyện năm ấy mà sinh kiêu, coi thường mệnh lệnh từ Sở Tu Nhiên.

Y đối với Sở Tu Nhiên trước sau như một.

Nếu bản thân làm sai, không cần Sở Tu Nhiên lên tiếng thì cũng sẽ chủ động xin nhận phạt.

Có một lần, Thanh Vĩ cai quản không kỹ khiến Sở Tu Nhiên mất đi một con ngựa hồng mao vô cùng trân quý.

Sở Tu Nhiên không tỏ thái độ gì, nhưng Thanh Vĩ thấy có lỗi đã tự nhận một trăm roi đánh vào lưng.

Sở Tu Nhiên biết chuyện đến tận giường thăm Thanh Vĩ, cười đùa với y rằng: “Thứ cần chữa nhất chính là tính cố chấp của ngươi chứ không phải lưng.”
Thật ra, chuyện về con ngựa hoàn toàn không phải lỗi của Thanh Vĩ.

Liên Thành ngẫu nhiên chứng kiến nên biết rõ Liêu Dung vì thấy con ngựa đẹp, nhân lúc Thanh Vĩ không có mặt đã cưỡi nó ra ngoài.

Sau đó, y mang thương tích trở về nói với Thanh Vĩ không điều khiển nổi con ngựa, bị nó hất ngã rồi chạy lạc mất.

Thanh Vĩ vì để che giấu lỗi này của Liêu Dung nên tự nhận mọi chuyện vào mình.

Từ lúc đó, Liên Thành cơ hồ hiểu ra, Thanh Vĩ vậy mà lại đi thích một đứa trẻ bướng bỉnh như Liêu Dung.

“Trạng nguyên gia!”
Nghe được tiếng gọi từ phía sau của Thanh Vĩ, Liên Thành giật mình quay lại.

Thanh Vĩ hỏi tiếp: “Ngài ở đây làm gì?”
“Ta…đến tìm Liêu Dung.”
“À…thì ra là vì chuyện đó.” Thanh Vĩ lạnh nhạt nói.
“Chuyện đó? Ngươi cũng biết việc hắn lừa ta?”
Trước ánh mắt nôn nóng dò xét của Liên Thành, Thanh Vĩ thú nhận: “Ta biết.

Ngài cũng không cần hỏi nguyên do, cứ xem như một đứa trẻ không có được người mà y yêu thích thì nổi loạn vậy thôi.

Y chưa từng nhắm vào bất cứ ai trước đây ở bên cạnh vương gia, nhưng lại nhắm vào ngài, điều này chẳng phải chứng tỏ vì y nhìn ra vương gia đặc biệt quan tâm ngài hay sao?”
“Quan tâm ta?” Liên Thành cười lạnh, cười đến khinh miệt tận đáy lòng.
Thanh Vĩ nhìn ra thái độ của hắn, nói: “Trạng nguyên gia, ngài là văn nhân, trước nay chưa từng trải qua cái gọi là sống chết chỉ trong nháy mắt.

Nam chinh bắc chiến nhiều năm, sống chết còn không nói chắc được, vậy thì hứa hẹn trong tình cảm làm sao mà đáng tin? Vương gia không biết mấy trò phong hoa tuyết nguyệt để lấy lòng ngài đâu.

Ngài ấy bảo vệ ngài thì chính là quan tâm ngài.

Đơn giản thế thôi.”
Thanh Vĩ dừng lại rồi nói tiếp: “Ta còn bận việc, xin cáo từ trước.”
Liên Thành bỏ ý định đi tìm Liêu Dung.

Hắn nghe hiểu rồi.

Thì ra Liêu Dung thích Sở Tu Nhiên, cho nên mới chống đối hắn.
Sau khi dùng điểm tâm xong, Liên Thành và Sở Tu Nhiên ngồi xe ngựa đến Cận Minh thư viện.

Sở Tu Nhiên nhìn Liên Thành khép nép nhích xa một đoạn, hai mắt sáng lên, cười khẽ: “Liên nhi, ngươi đang sợ bản vương làm gì ngươi sao?”
Liên Thành chợt hiểu nụ cười này có ý gì, lo sợ nói: “Vương gia, đừng!”
Sở Tu Nhiên kéo tay Liên Thành lại nằm sấp trên đùi y.

Cỗ xe ngựa vẫn an nhiên chạy trên mặt đường, nhưng bên trong đã bắt đầu nóng bức hơn.

Liên Thành cắn chặt vào tay áo, không dám kêu lên.


Những ngón tay của Sở Tu Nhiên nghịch ngợm ra vào trong ti3u huyệt hắn, cố tình làm cho hắn không thể tự kiềm chế nữa.
“A…vương gia…” Liên Thành bám vào tay áo của Sở Tu Nhiên van nài.

Bọn họ đang ở trên đường lớn, bên ngoài tấp nập kẻ qua người lại.

Cứ xem như tiếng xe ngựa ồn ào tạm thời lấn át được một chút, khiến những người ngoài kia không chú ý đến, nhưng người đánh xe nhất định nghe thấy.

Y ở ngay phía trước mặt, lại gần bọn họ như thế, chỉ có điếc thì mới không nghe được.
Sở Tu Nhiên xốc người Liên Thành lên, đem hạ th4n tiến vào.

Liên Thành kinh tâm.

Hắn vốn biết có van xin tên ác ma này cũng vô ích, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới là y lại làm đến cùng.
Liên Thành nhìn màn xe phấp phới tung bay mà trái tim đánh như trống dồn.

Lỡ như bên ngoài có kẻ nhìn thấy thì biết làm sao? Sở Tu Nhiên nhìn hắn khốn đốn lo sợ thì càng thêm hưng phấn, bên dưới đánh dập vào bờ m0ng trắng nõn của hắn càng thêm hăng hái.

Liên Thành lại cắn chặt vào tay áo.

Bất quá cho dù hắn có nín nhịn thế nào, cũng không thể xóa tan được âm thanh bành bạch dữ dội ở nơi mà hai người tiếp xúc.
Sở Tu Nhiên ngắt đ4u nhũ hắn rồi m.út mạnh trong lúc l3n đỉnh.

Y vừa xuất ra, dịch thể liền chảy ngược ra bên ngoài, thấm ướt cả sàn xe.

Liên Thành xiễn niễn muốn ngã bật ra phía sau, bị Sở Tu Nhiên kéo lại, tiếp tục đánh tới.
“Liên nhi, nhả lưỡi ra.”
Bị Sở Tu Nhiên yêu cầu, Liên Thành dù không muốn vẫn phải bỏ tay áo thè đầu lưỡi ra cho y xem.

Y cũng đưa lưỡi chạm vào lưỡi hắn, quấn quýt ngoài không khí như đôi rắn đang giao phối rồi thình lình đè đầu lưỡi hắn rút vào trong khoang miệng, hung bạo chiếm hữu từng ngóc ngách.

Một tay Sở Tu Nhiên vân vê trên mông hắn, in hằn dấu tay mạnh mẽ xuống, vuốt qua vuốt lại làm cho cơn hứng tình của hắn dâng cao.

Hắn khò khè thở ra những âm thanh kho4i cảm, đầu óc mờ mịt không còn biết là mình đang làm ở nơi nào.


Đến khi tràng bích thấy thốn, thèm khát muốn sâu hơn nữa thì nghe bên ngoài người đánh xe reo lên: “Vương gia, đã đến thư viện rồi.”
“Ừm.” Sở Tu Nhiên nhả môi Liên Thành ra, bỗng nhiên ngừng động.

Liên Thành lôi lại được ba phần lý trí, vừa thẹn vừa xấu hổ không biết Sở Tu Nhiên muốn làm gì.
“Liên nhi, đến nơi rồi, mau làm bản vương ra thì chúng ta mới xuống được.

Bằng không, cứ ở nơi này cùng với tư thế này mãi thôi.

Ngươi thích vậy mà nhỉ?”
Liên Thành rụt rè giữ bả vai Sở Tu Nhiên làm trớn để nhấc thân mình lên, rồi lại từ từ nhấp xuống.

Hắn không muốn thế này, nhưng hắn không còn cách nào khác.

Nếu không khiến cho Sở Tu Nhiên ra nhanh, người chịu thiệt thòi sẽ chỉ có mình hắn.

Ở giữa đường phố đông người, ngay trước cửa thư viện mà bên trong đầy kẻ hắn quen biết, hắn không muốn đã mất mặt rồi càng mất mặt thêm, bị ai đó trong số họ nhìn thấy.
“Liên nhi ngoan, dùng lực thêm nữa.” Sở Tu Nhiên đánh lên mông hắn: “Cái mông này cũng cần phải lắc mạnh thêm nữa.”
Liên Thành khổ sở vặn vẹo cặp mông ép chặt vào nhục bổng Sở Tu Nhiên.

Sở Tu Nhiên hít sâu, cảm giác thực không tệ.
“Liên nhi, trời sinh ngươi đúng là để hút hồn nam nhân mà.

Thật d4m đãng!”
Sở Tu Nhiên ngắt lên mông Liên Thành mấy cái đau điếng rồi mới hài lòng xuất ra.
Sau khi đã thỏa mãn, Sở Tu Nhiên chỉnh sửa lại y phục rồi cùng Liên Thành xuống xe.

Viện trưởng và toàn bộ viện sinh ra xếp hàng rầm rộ nghênh đón bọn họ.
Sở Tu Nhiên nói với Liên Thành lúc này chỉ còn lại nửa hồn phách: “Hôm nay chúng ta đến để lấy bản vẽ của những nơi cần trùng tu.

Ngươi có thể tùy ý đi tâm sự với bạn cũ, không cần theo bản vương.”
Bạn cũ? Liên Thành nuốt nước bọt cái ực.

Sở Tu Nhiên khiến cho cả thư viện chịu giày vò lớn thế kia, làm gì có ai chịu xem hắn là bạn nữa? Hắn đứng yên gật đầu nghe lời.

Tuy rằng hắn không còn bạn cũ nữa, nhưng đi theo Sở Tu Nhiên càng nguy hiểm hơn.

Không biết một lúc nào đó nổi thú tính, Sở Tu Nhiên sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Sở Tu Nhiên cùng viện trưởng rời đi trước.

Đám viện sinh không ai dám đến gần hắn.


Hắn nhìn quanh không thấy Yến Can, miễn cưỡng hỏi Lý Hoài: “Yến Can đâu rồi?”
“Hôm qua trong lúc cất sách không cẩn thận bị ngã từ thang xuống, gãy chân nên đang tịnh dưỡng ở nhà.”
Liên Thành lo lắng: “Yến Can ngày thường rất cẩn thận, sao lại để ra nông nỗi này?”
Lý Hoài không còn thân thiện với Liên Thành như xưa, nhưng vẫn nói thật: “Lúc ngã hình như y đang đọc một cuốn sách gọi là Nghi Án Lục, đọc xong mặt mày xám xịt như gặp phải quỷ.”
Liên Thành hoài nghi, bảo Lý Hoài mang cuốn sách đó đến cho hắn.

Hắn ở trong một gian phòng nhỏ của thư viện đọc hơn một canh giờ, đọc đến đoạn binh biến ở Thành Dương thì kinh ngạc dừng lại, nhẩm kỹ từng chữ một.
Năm ấy, Yến ngự sử, Tả đô đốc, và Lương thái phó cùng nhau hạch tội Kính vương chuyên quyền bạo ngược, tự ý nuôi quân đội riêng, trái với điều lệ tổ tông đã định ra là vương gia không thể sở hữu quân đội nhiều hơn quân đội của triều đình, buộc Kính vương phải trao trả toàn bộ binh quyền đang nắm giữ.

Tấu sớ dâng liên tục suốt ba ngày, khiến cho trên dưới triều đình rung động, hoàng đế hoang mang.

Nhằm ngay lúc dầu sôi lửa bỏng, Mạnh tể tướng tạo phản ở Thành Dương.

Kính vương tự nói mang tội, không thể xuất binh bình loạn.

Hoàng đế bị dồn vào đường cùng, binh lính triều đình không đủ sức ngăn chặn.

Cuối cùng, hoàng đế xử nặng ba vị quan đã dâng sớ hạch tội Kính vương, lúc này Kính vương mới chịu xuất binh.

Mạnh tể tướng bị tru di tam tộc, toàn thể gia quyến bảy mươi hai người đều trảm thủ trước Ngọ Môn.

Trước lúc chết, Kính vương đến gặp Mạnh tể tướng.

Sau đó Mạnh tể tướng nhìn trời mà than rằng: “Vốn nghĩ là trời hại ta, thì ra là ngươi hại ta.

Ăn miếng trả miếng, không hổ là Kính vương.”
Vì câu nói này của Mạnh tể tướng, có người cho rằng binh biến ở Thành Dương là do một tay Kính vương tạo ra.

Cũng có người nói, Kính vương vốn là người kiệt xuất nhất trong các người con của Sở Uy Đế nhưng không được Sở Uy Đế truyền ngôi, sau còn phải xưng thần trước anh trai mình Sở Hạng Đế, là chuyện đáng hận nhường nào.

Vì vậy nuôi dưỡng quân đội, gây ra binh biến vào thời Sở Hạng Đế, đều không ngoài mục đích muốn thay triều đổi đại.

Nhưng mà, Liên Thành lại nghĩ khác.

Với thế lực hùng hậu của Sở Tu Nhiên, nếu y muốn tạo phản thì đã tạo phản từ lâu rồi, không đợi đến tận bây giờ cháu của mình cũng đã lên ngôi mà vẫn chưa làm gì.

Hắn hận Sở Tu Nhiên là thật, nhưng không đến nỗi bất phân thị phi.

Lời trong cuốn sách này hơn phân nửa khẳng định là giả rồi..