Liên Thành từ biệt Yến Can đến Phần Hương Viện, nhưng vừa ở ngoài cửa đã thấy có hai thị vệ đứng chắn.
Hai thị vệ này nhìn hắn với vẻ khó xử, một trong hai nói: “Vương gia đang bận việc, Liên công tử khi khác hẳn đến.”
Liên Thành cứ nghĩ Sở Tu Nhiên bận việc thật, nào ngờ vừa quay đi đã nghe bên trong vang lên tiếng cười khúc khích của y và một thanh niên khác.
Thanh niên này còn nũng nịu nói gì đó với y, bất quá vì khoảng cách quá xa cho nên Liên Thành không nghe rõ.
Liên Thành chới với đứng chôn chân tại chỗ.
Trong khi hắn muốn tuyên cáo với cả thiên hạ rằng hắn yêu người nam nhân này, muốn vượt qua tất cả trở ngại để đến bên cạnh y, thì y lại có thể ở sau lưng hắn tình tự yêu đương với kẻ khác sao? Hắn cứ tưởng cả hai vốn đã rất rõ ràng tâm ý của nhau.
Từ nay về sau sẽ không còn khoảng cách gì mới phải.
Liên Thành không bỏ đi nữa.
Hắn ở bên ngoài hét lớn lên: “Vương gia, xin cho ta gặp mặt.”
Tiếng cười dừng lại.
Một lúc sau, người thanh niên mới bước ra, nhìn hắn có vẻ khó chịu vì bị cắt ngang cuộc vui.
Liên Thành không biết người này, cũng không thèm để ý y, ngang nhiên bước vào trong.
Sở Tu Nhiên ngồi trên nhuyễn nháp, tay cầm ống tẩu đốt một mồi thuốc nói: “Vừa thăng chức học sĩ thì ngươi liền chẳng coi ai ra gì? Chưa được bản vương triệu vào đã thích vào thì vào nhỉ?”
Liên Thành im lặng.
Sở Tu Nhiên tạm cho qua, lại hỏi: “Ngày đầu làm quan thấy thế nào?”
“Cảm thấy lòng người so với quan đạo càng khó dò hơn.”
“Lời này là ý gì?” Sở Tu Nhiên hút xong một ngụm thuốc mới hỏi.
“Ta muốn biết vương gia đang nghĩ gì.”
Sở Tu Nhiên cầm ống tẩu cười: “Nói vòng vo nãy giờ, có phải muốn hỏi về người thanh niên khi nãy? Bản vương thấy vừa mắt, cho nên liền chơi đùa.
Sao nào? Giờ ngươi định quản cả chuyện bản vương chơi đùa với ai à?”
“Ta có thể quản nổi sao?” Liên Thành hỏi ngược lại.
Sở Tu Nhiên nhởn nhơ hút và nói: “Thông minh hơn rồi đấy.”
Liên Thành đi đến gần Sở Tu Nhiên: “Vương gia, lúc ở Hứa Đô, ngươi vì sao không gọi tử sĩ ra bảo vệ mà lại muốn mạo hiểm chính mình?
“Đoán xem.”
“Lúc đầu có thể là do ta suy nghĩ viển vông.
Ta nghĩ là ngươi muốn chúng ta được yên bình ở cạnh nhau thêm một thời gian.
Nhưng giờ ta nghĩ có thể là vì ngươi không tin ta.
Ngươi muốn thử xem trong lúc nhìn thấy ngươi gặp nguy hiểm, ta có nhân cơ hội hại ngươi không?”
Sở Tu Nhiên nhìn lên, hít thở một hơi: “Cũng không sai.”
“Là ý nghĩ nào không sai?” Liên Thành cương quyết hỏi lại.
Sở Tu Nhiên không trả lời.
Liên Thành lại nói: “Vương gia, không biết ngươi còn nhớ không? Ta từng kể với ngươi mẫu thân của ta là thương nữ.
Năm đó phụ thân thiếu niên ngông cuồng, dù được gia gia sắp xếp cho mối hôn sự tốt, mở sẵn con đường làm quan rộng lớn, thì người đều từ bỏ tất cả để lấy mẫu thân ta, cuối cùng còn bị gia gia đuổi khỏi nhà.
Bất quá, phụ thân tài vượt thiên hạ, văn chương thi phú đều hơn hẳn người khác, cho nên tự lập một quán tranh chữ cũng dư sức nuôi sống cả gia đình.
Người ngoài đàm tiếu rất nhiều về việc phụ thân ta tài năng như vậy lại đi lấy một thương nữ, nhưng người trước sau đều không để tâm.
Tình cảm giữa phụ mẫu ta rất tốt, còn hơn hẳn tình yêu bình thường, bọn họ giống như là tri kỷ vậy.”
Liên Thành ngừng một lúc nhìn Sở Tu Nhiên hơi nghiêng người chống một tay lên chiếc bàn nhỏ cạnh nhuyễn tháp, nói tiếp: “Khi mẫu thân ta qua đời, bà vẫn lầm tưởng ta và Sở Mật Nhân còn ở bên nhau, cho nên đã trăn trối lại vài lời với ta.
Bà không thích hoàng thân quốc thích.
Bà sợ ngày tháng sau này của ta bị ức hiếp cũng không thể nói được với ai.
Nhưng bà cũng nói, đó là lựa chọn của ta, vậy thì bà sẽ ủng hộ.
Nếu như thật lòng yêu thương nhau, cùng nắm tay nhau mà đi, giống như bà và phụ thân, thì đoạn đường phía trước cho dù có khó khăn thế nào cũng sẽ từng chút vượt qua.
Ta vẫn luôn ghi nhớ lời dạy này cho đến tận bây giờ.
Nghĩ lại năm ấy, có lẽ do ta và Sở Mật Nhân chưa đủ hiểu nhau như ta đã tưởng.
Nếu như đủ hiểu nhau rồi, chỉ cần y nói thật cùng ta muốn cứu con gái của thầy y, bọn ta cùng nhau nghĩ cách, rồi sẽ tìm ra được một cách tốt nhất mà không phải hy sinh ai.
Con đường có nhiều ngả như thế, nếu không phải định mệnh ép buộc ngươi đi vào đường cùng, thì sao phải tự chọn một đường cùng cho chính mình.
Vương gia, ta muốn trở thành con đường có thể dẫn ngươi đi hết cuộc đời này.
Cho nên, ta muốn ngươi nói cho ta biết suy nghĩ thật sự trong lòng ngươi.”
Sở Tu Nhiên đứng dậy khỏi nhuyễn tháp, mặt đối mặt với Liên Thành: “Trước đây bản vương từng có một người huynh đệ, chính là Mạnh Dã.
Bởi vì bản vương cùng với y lớn lên từ nhỏ bên nhau, cho nên có chuyện gì bản vương cũng nói thật cùng y, thậm chí cả bí mật mà bản vương chưa từng cho một ai biết.
Không ngờ được lại có ngày y đem chính bí mật đó quay ngược mũi giáo uy hiếp bản vương.”
“Nhưng ta không phải Mạnh Dã.”
“Con người sẽ thay đổi.
Bản vương đã từng là đứa trẻ nhu nhược bị đau chỉ biết ôm mặt khóc lóc.
Mạnh Dã đã từng là đứa trẻ hiểu lễ, ôm một bụng chữ nghĩa nói sẽ cống hiến quốc gia xã tắc.
Kết quả khi trưởng thành lại thế nào? Bản vương gần như xả mạng ở tại chiến trường cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Mạnh Dã tự thấy đế vương vô dụng, không cam tâm để văn tài của mình ở dưới trướng một kẻ như vậy, liền lập mưu tạo phản, muốn thiên thu sử sách sau này cũng sẽ ca tụng tên y.
Liên nhi, ngươi cũng vậy.
Ngươi đã từng căm hận bản vương như sâu bọ rắn rết, tìm đủ mọi cách trốn chạy bản vương cho bằng được.
Nhưng nay, ngươi nói ngươi thích bản vương, ngươi muốn cùng bản vương đi đến hết đời.
Ngươi xem, biết đâu sẽ có một ngày nào đó ngươi thu hồi những ý nghĩ này.
Ngươi lại muốn cả đời cả kiếp với một kẻ khác.
Bản vương tin ngươi hiện tại là thật lòng thật dạ với bản vương, nhưng bản vương không tin được ngươi của sau này không thay đổi.”
Liên Thành chua chát cười: “Thì ra là như vậy.”
Sở Tu Nhiên vuốt má hắn: “Liên nhi, bản vương không thể là vị ca ca năm xưa của ngươi nữa.”
“Ta không cam tâm buông bỏ như thế.”
Liên Thành giật lấy ổng tẩu của Sở Tu Nhiên, bất chợt dùng bàn tay trái bóp chặt lấy đầu ống còn đang cháy mồi.
Sở Tu Nhiên trợn mắt lên lập tức rút lại ống tẩu ném xuống đất.
Hắn vừa run lên vì đau, vừa ráng nhịn nói qua kẽ răng: “Vương gia, ta muốn chứng minh cho ngươi thấy lần này, lần này ta sẽ không thay đổi nữa.
Sẽ không đâu!”
Sở Tu Nhiên cầm bàn tay bị cháy bỏng một mảng lớn của hắn, nhíu mày lại: “Ngươi là văn nhân, không thể so với võ tướng có vài vết thương liền xem là chiến tích.
Nếu như bàn tay này bị hủy thì sao?”
“Vương gia, nếu ta muốn ở bên cạnh ngươi, được ngươi toàn tâm toàn ý tin tưởng, thì ta chỉ có thể đánh cược.
Giá cược thế nào, lớn ra sao ta vẫn phải cược.
Bị huỷ thì bị huỷ, chẳng sao cả.
Chỉ xin ngươi cho ta cơ hội.”
Sở Tu Nhiên vươn một cánh tay ra trước nhẹ nhàng ôm hắn lại.
Tay kia của bọn họ giữ chặt vào nhau, cứ thế đứng yên rất lâu không nói thêm lời nào nữa.
Đến lúc Liên Thành không chịu được đau nữa sắp ngã xuống đất, Sở Tu Nhiên bỗng bế sốc người hắn lên: “Có gì thì nói sau, chữa thương trước.”
Liên Thành đồng ý.
Một canh giờ sau, Ngô đại phu băng bó và cho Liên Thành uống thuốc xong thì Sở Tu Nhiên mới vào.
Ông nhìn Sở Tu Nhiên kiểu như không muốn thấy: “Vương gia, ta rất rất bận.
Ta vừa canh nấu thuốc cho ngươi, vừa chăm sóc cho Trương phu nhân, giờ còn từ đâu mọc ra thêm một cục nợ này.
Cái tay đó không vài tháng thì không chữa xong đâu.
Ngươi tốt nhất đừng kiếm thêm việc cho ta làm.”
“Được rồi, bản vương siêng năng uống thuốc, không phiền ông đốc thúc nữa là được.
Ông chuyên tâm chữa cho Liên nhi đi.”
Ngô đại phu hừ lạnh bỏ đi.
Trước kia ở vương phủ, Liên Thành đã nhận ra là Sở Tu Nhiên rất nể nang vị đại phu này, cũng không hiểu nguồn cơn là do đâu.
Đợi Ngô đại phu đi rồi, hắn mới hỏi y: “Vương gia, Ngô đại phu này có thể khiến người nhún nhường vậy sao?”
“À…” Sở Tu Nhiên ngồi xuống cạnh giường hắn.
“Ông ta là quân y của bản vương.
Tính ông ta chính là như vậy, chữa cho ai cũng là như vậy, không phân biệt sang hèn cao thấp.
Miễn là người bệnh của ông ta thì phải nghe lời ông ta, không thì ông ta sẽ cằn nhằn cho tới chết.
Ông ta y thuật rất giỏi, nhưng y đức như vậy càng đáng nể hơn.”
“Ân!” Liên Thành nhìn vào bàn tay bị quấn đầy băng, bỗng cười: “Trông như người tuyết ấy nhỉ?”
“Ngươi thích người tuyết?”
“Ân! Lúc nhỏ thường hay chạy ra ngoài trời đắp.”
“Sau này bản vương đưa ngươi đi.”
Liên Thành mỉm cười gật đầu: “Mong vương gia giữ lời.”
Sở Tu Nhiên nắm bàn tay còn lành lặn của hắn, siết vào rồi nói: “Lần đó ở Hứa Đô, cũng không phải là bản vương không tin ngươi, nhưng lòng phòng hờ đương nhiên cũng có.
Bất quá vẫn muốn đưa ngươi về lại nơi xưa, thử cùng ngươi hoài niệm một chút.
Được rồi, đến phiên ngươi, ngươi muốn biết gì?”
“Ta hỏi thì vương gia sẽ nói sao?”
“Đã làm tới mức này rồi, ngươi chẳng phải là muốn biết rất nhiều sao?”
Liên Thành không ngại gật mạnh: “Nhưng đến lúc này, lại không biết nên hỏi từ đâu.
Chuyện của người khác ta đương nhiên không quan tâm.
Cái ta muốn biết, chung quy chỉ là chuyện liên quan đến vương gia ngươi.”
Sở Tu Nhiên nhìn hắn, đáy mắt sâu thẳm khẽ trũng xuống một chút: “Vậy thì phải bắt đầu từ năm bản vương mười một tuổi.”.