Trạng Nguyên Túy

Chương 12





Liên Thành đang định đến thư viện Cận Minh xem xét việc trùng tu thì bị Sở Tu Nhiên gọi đến sảnh tiếp khách.

Ở đây có vài người không rõ lai lịch đang cúi đầu quỳ.

Sở Tu Nhiên thản nhiên gạn lá trà trong tách, vui buồn không để lộ nói với hắn: “Ngươi đi thăm Đoan vương một chuyến đi.”
Liên Thành ngập ngừng, không hiểu sao Sở Tu Nhiên đột nhiên tốt bụng đến thế, quả nhiên giây lát sau thấy Sở Tu Nhiên ngầm cười: “Y ho ra máu, có vẻ rất nặng.”
Liên Thành bấy giờ mới nhận ra những người đang quỳ là thị vệ từng đi theo Sở Mật Nhân.

Xem ra họ đến để báo tin.
Liên Thành gật đầu đi theo đám thị vệ kia.

Nơi mà Sở Mật Nhân ở là một ngôi nhà đơn giản nhưng khang trang.

Khác xa với vị hoàng thúc chỉ thích xa xỉ, Sở Mật Nhân là người tiết kiệm và không cầu kỳ lễ nghĩa.
Sở Mật Nhân đứng đợi Liên Thành trong một mái đình thấp, trên tay cầm bó hoa sen vừa hái xuống.

Y cho thị vệ lui hết mới bước tới cạnh hắn: “Liên nhi, hoa này do ta hái, ngươi ngửi thử xem.”
Liên Thành không nhận, nói thẳng: “Ta nghe nói ngươi ho ra máu, nhưng xem ra là chưa sao.”
Sở Mật Nhân do dự: “Nếu ta không nói vậy, hoàng thúc sẽ không để ngươi đến đây gặp ta.

Ta đã nhiều lần xin người nhưng người đều từ chối.”
Liên Thành thở dài: “Trò vặt vãnh này của ngươi nghĩ rằng có thể lừa được y sao? Nếu ta đoán không lầm, ở bên ngoài ngôi nhà này, chắc hẳn là có người của y chờ sẵn rồi.

Nếu ngay lúc này ta và ngươi bỏ trốn, lập tức sẽ bị bắt lại.”
“Xem ra ngươi rất hiểu hoàng thúc.”
“Nhờ ơn của ngươi cả.” Liên Thành châm biếm nói.
Sở Mật Nhân đặt hoa sen lên bàn, kích động nắm hai khuỷu tay Liên Thanh nói: “Liên nhi, trời đất bao la, ta không tin hoàng thúc có thể vươn tay đến mọi nơi.

Chúng ta cùng bỏ trốn, đến một nơi không ai biết bắt đầu lại từ đầu được không?”
Liên Thành gạt tay y ra, sắc mặt nguội lạnh, vô cùng bình tĩnh nói: “Ta không muốn.”
“Ngươi còn giận ta?” Sở Mật Nhân chới với hỏi.
“Giận?” Liên Thành thật sự muốn xâu xé một chữ này ra ngàn mảnh.

“Ngươi sai rồi.

Là hận mới đúng.


Ta không chỉ hận ngươi, ta hận cả Sở Tu Nhiên.

Ngươi có quyền gì xem ta như một thứ hy sinh để mà chọn hay không chọn, còn hắn có quyền gì xem ta như một món đồ vật để mà chơi hay không chơi.

Thế nhưng, dù ta có hận hơn nữa, hận đến chết thì đã làm sao? Ta làm gì được các ngươi? Sự thật là ta chẳng làm gì nổi hai vị vương gia cao cao tại thượng các ngươi.

Đã thế ta chỉ còn cách chấp nhận thôi.

Chấp nhận là mệnh ta hèn, bị các ngươi đùa bỡn.

Mật Nhân, giờ đây ngươi mới thấy hối hận, muốn cùng ta bỏ trốn thì được ích gì? Ta hiểu cho ngươi, rất hiểu.

Ngươi không muốn một tiểu thư khuê các bị đẩy vào chốn phong lưu, bị ngàn người lăng nhục.

Ngươi có lòng thương người, ngươi đức độ bao la.

Nhưng mà…”
Liên Thành nghẹn ngào hít sâu một hơi mới có can đảm nói tiếp: “Khi ngươi đẩy ta về phía Sở Tu Nhiên, ngươi có nghĩ qua hắn sẽ làm gì với ta không? Ngươi chắc chắn biết, biết rằng ta sẽ lên giường với hắn.

Ta sẽ bị hắn đè dưới thân, hết một lần rồi lại một lần hành hạ lăng nhục.

Ta từng nghĩ ta bị Sở Tu Nhiên vấy bẩn rồi, ta không xứng với ngươi nữa.

Ta dù đau nhưng vẫn thật tâm chúc phúc ngươi có được một cô nương tốt như vậy làm thê tử.

Ít nhất lúc đó ta vẫn chưa biết sự thật.

Còn giờ, ta cảm thấy rất ghê tởm.

Ta không thể nào đi theo người mà dù biết chuyện gì sẽ xảy ra vẫn nhẫn tâm đẩy ta vào hố lửa.”
Sở Mật Nhân xúc động siết chặt tay: “Liên nhi, người đó là con gái của thầy ta.

Ta từng nghĩ qua, thật sự ta đã nghĩ qua nàng ta có ra làm sao cũng không liên quan ta.

Ta chỉ cần bảo vệ ngươi thôi, nhưng mà…thầy đã dập đầu van xin ta cứu nàng ta.


Trong tình cảnh đó ta có thể làm gì được? Bao năm qua ta cùng nàng ta chỉ là phu thê hữu danh vô thực.

Liên nhi, ngươi lẽ nào không thể cho tương lai của chúng ta một cơ hội?”
“Mật Nhân, vào giây phút ngươi chọn lựa từ bỏ ta, giữa chúng ta đã chẳng còn cơ hội gì nữa rồi.

Ngươi tự bảo trọng, đừng tìm ta nữa, đừng khiến Sở Tu Nhiên nổi giận.”
Liên Thành xoay người đi.

Sở Mật Nhân đau xót gọi một tiếng: “Liên nhi!” nhưng hắn không quay đầu lại.
Quả nhiên như Liên Thành đoán, hắn vừa ra khỏi nơi ở của Sở Mật Nhân liền thấy Thanh Vĩ đánh xe ngựa đi tới.

Liên Thành khom người bước vào trong.

Sở Tu Nhiên xoay hai viên huyền ngọc trên tay, không mặn không nhạt hỏi hắn: “Thế nào rồi?”
Liên Thành hiểu ý nghĩa của câu hỏi này, đáp: “Chấm dứt rồi.”
Sở Tu Nhiên dừng xoay: “Vậy thì tốt.” Y nói vọng ra ngoài với Thanh Vĩ: “Hồi kinh.”
Liên Thành kinh ngạc: “Vương gia, thế này là sao?”
“Nhiệm vụ trùng tu thư viện lần này vốn là của Mật Nhân, giờ hắn đã đến, xem như hoàn bích quy triệu, cùng bản vương và ngươi không còn liên hệ gì.

Sáng nay binh lính của bản vương đã lên đường hồi kinh.

Nếu không phải vì bất ngờ bị đám thị vệ của Mật Nhân làm chậm trễ, chúng ta cũng đã đi từ lâu rồi.”
“Nhưng mà…” Liên Thành đang định nói chuyện trùng tu là do thánh chỉ ban xuống, không thể tùy tiện muốn đi liền đi như thế.

Bất quá, Kính vương là ai? Kính vương đương nhiên sẽ không để cho một đạo thánh chỉ ngán đường mình.
“Sao hả? Liên nhi còn có người lưu luyến ở đây?”
Liên Thành vẫn là nhịn không được, nhiều chuyện nói thêm một câu: “Vương gia, ta chỉ sợ ngươi trái với thánh ý.”
“Thánh ý?” Sở Tu Nhiên cười nhạo xoay tiếp huyền ngọc.

“Hắn thì có được chủ ý gì hay ho? Đều là do đám lão thân gần đất xa trời xúi giục.

Ngươi nên nhớ cho kỹ một điều này.

Tuy rằng ngươi là trạng nguyên gia của bản triều, nhưng trong mắt hoàng đế, ngươi chính là thân tín của bản vương.


Nói cách khác, bản vương còn thì ngươi còn, bản vương không còn, hoàng thượng cũng sẽ không nhân nhượng giết ngươi.

Vì vậy, điều ngươi cần làm là nên tận trung với bản vương, chứ không phải tên hoàng đế vô dụng kia.”
Liên Thành nuốt nước bọt ngầm kinh sợ trong lòng.

Không ngờ Sở Tu Nhiên lại nói thẳng thừng một mạch như thế.

Nhưng mà, những lời này của y không hề sai.

Hắn vô duyên vô cớ đã bị ràng buộc cùng y.

Nếu y xảy ra chuyện gì, hắn chưa kịp thoát khỏi móng vuốt ác quỷ thì đã bị khép vào tội đồng đảng rồi.
“Đạo lý này ta vẫn hiểu được.” Liên Thành đáp.

Sở Tu Nhiên gật gù coi như hắn thông minh, nhắm mắt dưỡng thần.
Sau năm ngày đi đường, xe ngựa dừng lại ở quán rượu thuộc địa phận Hứa Đô, theo đúng lộ trình sẽ từ Hứa Đô ngồi thuyền về kinh thành nhưng Sở Tu Nhiên đột nhiên đổi ý.

Sở Tu Nhiên nói nhỏ gì đó với Thanh Vĩ.

Liên Thành ở trong xe dòm lén ra, có vẻ như Thanh Vĩ lúc đầu phản đối nhưng sau đó vẫn phải bất đắc dĩ mua lại ngựa của quán rượu rời khỏi.
Khi Sở Tu Nhiên trở lại xe ngựa, y quẳng vào xe hai bọc lớn, nói với Liên Thành: “Chúng ta ở lại Hứa Đô một ngày.”
Liên Thành không phản đối nhưng nghĩ thầm.

Sở Tu Nhiên bình thường thích tiền hô hậu ủng rầm rộ mà đi, nay lại chia hai hướng đi với binh lính của mình, chắc chắn là có ý định gì đó.

Y nói là do bị vài thị vệ của Sở Mật Nhân làm chậm chân, nhưng một Kính vương đến thiên tử còn chẳng sợ thì xá gì mấy thị vệ cỏn con đó.

Để cho người khác nghĩ y đi cùng đoàn binh lính nhưng sự thật là âm thầm đi riêng, chẳng khác nào dương đông kích tây.
“Vương gia,” Liên Thành nắm cánh tay áo Sở Tu Nhiên hỏi nghiêm túc: “Có người đang muốn ám sát người sao?”
Sở Tu Nhiên cười cười lên xe ngựa ngồi ở vị trí người đánh xe, thong dong cho ngựa đi tiếp và nói: “Giờ mới nhận ra thì cũng hơi chậm rồi.”
Liên Thành nghĩ thêm.

Từ lúc Sở Tu Nhiên đến Bộc Châu cho đóng kín cổng thành, có lẽ mọi chuyện đã bắt đầu rồi.
“Là ai vậy?”
“Nói gần thì là Hằng vương, nói xa thì là hoàng đế.”
Liên Thành kinh tâm.
“Không cần sợ.

Có bản vương ở đây không ai làm hại được ngươi.”
Liên Thành không biết nên nói sao cho đúng.


Dù rằng Sở Tu Nhiên không coi ai ra gì, nhưng công lao nhiều năm nam chinh bắc chiến, bảo vệ bờ cõi Sở quốc này không phải giả.

Nói thật một câu, nếu không có Sở Tu Nhiên và quân lính của y đổ máu trên chiến trường, Sở quốc chẳng được quốc thái dân an như thế.

Xử phạt thì thôi đi, dồn y vào đường chết cũng quá nhẫn tâm rồi.

Tuy nhiên nghĩ lại nếu năm xưa hoàng đế có thể dứt tình vô nghĩa với Lương thái phó đến vậy chỉ để làm đẹp lòng Sở Tu Nhiên, thì nay muốn giết Sở Tu Nhiên cướp quyền cũng chỉ là ngựa quen đường cũ, chẳng có gì đáng nhắc.
Đêm đến, Sở Tu Nhiên và Liên Thành dừng chân ở một căn nhà nằm nơi ngoại thành vắng vẻ.

Liên Thành xuống xe, nhìn khắp một lượt, xúc động mạnh mẽ.

Đây chính là nhà cũ mà hắn ở trước khi cùng mẫu thân đến kinh thành.

Tại ngôi nhà này ngập tràn ký ức thời thơ ấu của hắn.

Khi ấy mẫu thân bận rộn chạy đôn chạy đáo khắp nơi kiếm sống, hắn thường ở nhà một mình.

Đôi lúc hắn cũng rất sợ, nửa đêm nghe tiếng côn trùng kêu rả rích cũng có thể giật mình đến mấy lần.

Nhưng mà, hắn không muốn mẫu thân thêm phiền lòng, cho nên lúc nào cũng nói với bà rằng hắn rất ổn, bảo bà không cần lo lắng.
Liên Thành che mặt dở khóc dở cười.

Hắn từng nhặt một đoạn gỗ cứng, tự đẽo thành hình mũi tên đặt dưới gối nằm, nghĩ bụng khi gặp nguy hiểm sẽ dùng đến.

Vẫn may là cho đến lúc rời khỏi đây, hắn vẫn chưa cần dùng lần nào.

Nói thật, với cái đoạn gỗ yếu ớt đó, đến dã thú hắn còn chẳng chống lại được, nói gì là con người.
“Sao thế?” Sở Tu Nhiên xách hai bọc đồ ở phía trước quay đầu lại hỏi Liên Thành.

Liên Thành ấp úng, nghĩ bụng chắc Sở Tu Nhiên chỉ ngẫu nhiên chọn đại một căn nhà nào đó, không biết đây từng là nhà của hắn.

Lúc dọn lên kinh, mẫu tử hắn đã bán nó đi kiếm thêm chút tiền sinh hoạt phí.
“Đây…đây là nhà cũ của ta.”
“Ồ!” Sở Tu Nhiên thản nhiên nói một từ rồi im bặt.
Liên Thành tò mò: “Vương gia sao lại đến đây?”
“Trăm dặm xung quanh vùng này không có dân cư sinh sống, đều là đất của bản vương.

Ngẫu nhiên chọn một căn đi vào thôi.

Chúng ta cũng cần nơi nào đó nghỉ ngơi.”
Liên Thành gật đầu, lý do này nghe cũng thuận tai..