“Được rồi, bản vương cũng không muốn làm kẻ xấu chia cắt uyên ương.” Sở Tu Nhiên nhìn chằm chằm vào Liên Thành, âm thanh nói ra bị đông cứng lại bởi luồng hàn khí bức người.
“Nếu Liên nhi và ngươi đã kẻ tình người nguyện thì bản vương đương nhiên sẽ chúc phúc hai người.
Nhưng mà Mật Nhân, bản vương chợt nhớ lại một chuyện cũ muốn phân rõ với ngươi trước, tránh cho sau này lại có rắc rối lôi thôi.”
“Hoàng thúc muốn nói chuyện gì?”
Sở Tu Nhiên buông thỏng hai tay, ngước lên ánh nắng gay gắt với vẻ mặt không thích thú rồi lại nhởn nhơ nhìn bọn họ: “Ngươi còn nhớ Lương thái phó không?”
Sở Mật Nhân vừa nghe liền nghẹn cứng trong họng, ho bật ra mấy tiếng.
Sở Tu Nhiên cười: “Bản vương quên là ngươi vẫn còn đang bệnh, nên nói năng khách sáo với ngươi một chút nhỉ? Bản vương cũng không ngại kể ra một lần nữa đâu.”
Liên Thành ngơ ra không hiểu gì, chỉ thấy Sở Mật Nhân bỗng dưng kích động: “Hoàng thúc, đừng nói nữa, dù người nói gì thì ta vẫn sẽ đưa Liên Thành đi.”
“Vậy để ta tặng cho Liên nhi một câu chuyện rồi đi cũng chưa muộn.
Ngươi gấp cái gì? Hay là ngươi có tật giật mình, sợ người khác biết ngươi không quân tử như vẻ bề ngoài?”
Sở Mật Nhân kéo tay Liên Thành muốn rời khỏi thật nhanh nhưng Liên Thành đột nhiên níu lại.
Sở Tu Nhiên có ý gì? Nhìn dáng vẻ tự tin thế kia của y, hắn dám khẳng định bọn họ có gì đó đang giấu giếm hắn.
Sở Tu Nhiên quan sát thái độ của Liên Thành rồi cười nửa nụ nói tiếp: “Năm ấy Lương thái phó cầm đầu hạch tội bản vương bất thành, bị lưu đày.
Nam nhân trong tộc thành nô, nữ nhân bị đưa vào kỹ viện.
Hoàng đế có thể nhẫn tâm xử nặng vậy với chính thầy dạy học của mình, nhưng Đoan vương nổi tiếng trạch tâm nhân hậu, nỡ lòng nào nhìn con gái duy nhất của thầy mình phải rơi vào chốn phong trần.
Vì vậy, y đã đến cầu bản vương nói giúp cho một đạo thánh chỉ miễn tội Lương Thái Dung.
Bản vương đồng ý với điều kiện, cứu một người thì cũng phải đổi lấy một người.
Liên nhi, ngươi đoán xem chuyện gì xảy ra tiếp theo?”
Liên Thành bỗng rút tay ra khỏi Sở Mật Nhân, nhìn Sở Mật Nhân bàng hoàng lắc đầu: “Sẽ không đâu.”
Sở Tu Nhiên búng tay: “Ngươi đoán đúng rồi.
Bản vương tha cho Lương Thái Dung, đổi lại người cháu ngoan này phải tặng ngươi cho bản vương.
Hai đạo thánh chỉ cùng lúc ban ra.
Một đạo tác hôn cho Lương Thái Dung với y, một đạo để ngươi trở thành thân tín của bản vương.
Vì vậy có thể nói, không phải hoàng đế, mà chính là người ngươi yêu đã lựa chọn từ bỏ ngươi.”
Liên Thành bịt kín đôi tai lại gào lên, nước mắt tuôn ra: “Không đâu.
Không phải là sự thật.”
Sở Mật Nhân nắm chặt đôi tay hắn cố sức nói: “Liên nhi, nghe ta, khi đó ta chỉ bất đắc dĩ thôi.
Ta thật sự không muốn, nhưng ta không thể làm khác hơn…dù sao ta thật sự rất căm hận bản thân mình.
Liên nhi…”
Liên Thành xô dạt Sở Mật Nhân ra, lại gào tức tưởi: “Tại sao? Tại sao làm thế với ta? Tại sao? Tại sao?”
Sở Mật Nhân căm hận nhìn Sở Tu Nhiên: “Hoàng thúc, thứ người muốn nhìn thấy nhất chính là cảnh này sao? Cười trên nỗi đau của kẻ khác khiến cho người hả hê vậy sao?”
Sở Tu Nhiên lúc này mới đi đến gần Sở Mật Nhân, vung tay tát y một cái: “Cháu ngoan, bình thường bản vương không dạy dỗ ngươi cho nên ngươi cũng quá lộng hành rồi.
Năm xưa là ngươi quỳ xuống van xin bản vương tha cho Lương Thái Dung.
Bản vương đồng ý lập ước định với ngươi, vốn không muốn nói ra.
Thế nhưng bây giờ ngươi lại vô lý chạy đến đây cướp người của bản vương, còn hiên ngang bày tỏ tình yêu rẻ mạt gì đó, thật làm bản vương buồn nôn.
Người là do ngươi tự từ bỏ.
Bản vương không hề ép buộc ngươi.
Ngươi cũng không có tư cách trách bản vương.”
Sở Mật Nhân đờ người ra, trong khi Liên Thành lại lau nước mắt, từ khóc chuyển thành cười điên loạn, rồi cười và khóc hỗn loạn vào nhau.
Sở Tu Nhiên kéo Liên Thành còn đang thần trí mơ hồ muốn ly khai.
Sở Mật Nhân chạy theo giữ tay áo y lại: “Hoàng thúc, đều là lỗi của ta, ta vô cùng ân hận.
Xin người đại nhân đại lượng tha cho ta và Liên Thành.”
Sở Tu Nhiên thô bạo giựt tay áo ra: “Cháu ngoan, trong cuộc đời có nhiều chuyện một khi đã làm sai, sẽ sai đến tận lúc chết đi.
Ngươi nên trải qua bài học này một lần đi.
Bản vương lặp lại lần cuối, từ nay không muốn nói thêm nữa.
Liên Thành là người của bản vương, kể cả khi bản vương chơi chán y thì cũng sẽ không đưa lại cho bất kỳ ai.
Sống là người của bản vương, chết thành ma của bản vương.”
Lời này Sở Tu Nhiên nói ra rất quyết tuyệt, bất quá chỉ có Sở Mật Nhân nghe được, Liên Thành lại chẳng để lọt vào tai.
Đôi tai hắn như có thứ gì đó chắn lại, bùng bùng một loại âm thanh hỗn tạp.
Đầu óc nặng trịch, tê tâm liệt phế, bị Sở Tu Nhiên kéo đi một đoạn liền ngất xỉu.
Trong lúc hôn mê, Liên Thành nhìn thấy một hồ sen rất đẹp, nơi đó có Sở Mật Nhân đang chèo thuyền dưới trời nắng trong hái nhành hoa sen vừa nở tặng cho hắn.
Hắn cười xán lạn nói với y đợi hắn đỗ đầu bảng, liền không còn sợ người ngoài đàm tiếu về mối quan hệ giữa họ, cũng không còn sợ bản thân không xứng với y nữa.
Sở Mật Nhân vuốt tóc bảo hắn thật ngốc.
Sau đó, Liên Thành nhìn thấy trước cổng Đoan vương phủ pháo đỏ nổ tung thành một hàng dài, kiệu hoa lộng lẫy tám người khiêng.
Sở Mật Nhân một thân hỉ phục bước ra đá cửa kiệu, hắn ở trong hẻm nhỏ len lén nhìn ra, khóe mắt cay sè.
Đã hứa sẽ bên nhau cả đời, đã hứa ngoài đối phương thì không ai thay thế được, thế mà giờ một người sắp vui vẻ động phòng, một người lại chỉ biết làm kẻ thừa thãi đứng ngoài xem.
Hắn thầm nói với chính mình cơ thể hắn dơ bẩn rồi, đương nhiên sẽ không còn xứng với y.
Đã vậy, hắn sẽ chúc phúc y bên cạnh hồng nhan viên mãn một đời.
Liên Thành mở mắt ra lúc nửa đêm, đờ đẫn nhìn l3n đỉnh màn.
Đỉnh màn thêu họa tiết bằng chỉ vàng, ren bằng tơ đỏ, xa xỉ chói mắt, vừa nhìn liền biết là phòng của Sở Tu Nhiên.
Bất quá, hiện tại hắn ở phòng ai thì có ý nghĩa gì? Dù có ở thiên đường, đối với hắn cũng như địa ngục cả thôi.
Sở Tu Nhiên đang lau thanh bội kiếm, nhìn sang chỗ hắn nhạo báng: “Tỉnh rồi sao?”
Liên Thành vẫn tiếp tục nằm im, dù rằng thần trí của hắn đã khôi phục, hoàn toàn hiểu được bản thân vừa trải qua những gì.
Là đau lòng, là căm hận, nhưng cũng đầy bất lực.
Giờ đây hắn không biết phải đi tiếp như thế nào?
“Vương gia, ngươi không ngủ sao?”
Sở Tu Nhiên đặt kiếm sang bàn: “Bản vương rất muốn ngủ nhưng phải lau sẵn kiếm chuẩn bị, phòng hờ khi ngươi muốn tự sát cũng có cái mà dùng.”
“Vương gia cho phép ta chết?”
“Kiếm ở ngay đây, chết hay không chết ngươi tự chọn đi.”
Liên Thành yếu ớt nhổm dậy và xuống giường.
Hắn như người say rượu, chếch choáng từng bước đi lại bàn, nặng nề nhấc thanh kiếm lên, như nhấc cả thời quá khứ tươi đẹp mà hắn và Sở Mật Nhân từng trải qua.
Khi ấy hắn có mẫu thân, có Sở Mật Nhân, có chiếu chỉ sắc phong trạng nguyên, hội đủ sự viên mãn của cả một đời người.
Còn hiện tại, hắn mất tất cả, mất chính bản thân mình.
Sở Tu Nhiên nói: “Bản vương sẽ không ngăn cản ngươi.
Bản vương chỉ hiếu kỳ hỏi vài câu, cảm phiền trạng nguyên gia ngươi trả lời thật lòng trước khi chết.
Vì một người nam nhân như vậy, chết đáng không? Ngươi xuống dưới đó gặp mẫu thân ngươi, ngươi định nói với bà ta lý do chết là gì? Thất tình sao? Bà ta vất vả cả đời nuôi ngươi thành tài, vậy mà ngươi lại đi chết theo cách vô vị này để báo đáp bà ta sao?”
Nghe xong những lời này của Sở Tu Nhiên, Liên Thành run tay, không tài nào có can đảm đặt thanh kiếm lên cổ.
Thế nhưng hắn phẫn uất thành hận, hận đến lá gan cũng to hơn, nhìn vào Sở Tu Nhiên đay nghiến hỏi ngược lại: “Ta có kết cục như hôm nay không phải đều nhờ hồng ân của vương gia ngươi ban cho hay sao? Liên Thành ta ngày trước từng có lúc đói ăn đói mặc, nhưng cũng chưa bi đát đến mức này.
Ngươi nói mẫu thân cả đời khổ cực nuôi nấng ta, không phải vì để ta chết oan uổng, lẽ nào vì để ta giang rộng hai chân ở dưới thân một nam nhân khác mặc hắn tùy ý chơi đùa? Vương gia, ta mất hết tự tôn, rơi vào đường cùng, đều là tại ngươi.”
“Tại bản vương?” Sở Tu Nhiên cười đến rạng rỡ, dùng hai ngón tay giữ lấy lưỡi kiếm trên tay Liên Thành bẻ một cái rắc, lưỡi kiếm liền gãy đôi.
“Liên nhi, bản vương không có bảo Sở Mật Nhân đến cầu xin mình.
Bản vương cũng không đưa ra quyết định thay cho hắn.”
“Ngươi dồn hắn vào bước đường mà ngươi biết chắc là hắn không thể nào làm khác hơn, như vậy cũng không khác gì là chính ngươi quyết định.”
Sở Tu Nhiên vứt thanh kiếm gãy đi, kéo Liên Thành nằm ngửa ra mặt bàn, đè hai tay hắn sang hai bên: “Liên nhi, nếu đổ hết tội cho bản vương khiến ngươi dễ đồng cảm hơn với sự lựa chọn của Sở Mật Nhân thì ngươi cứ đổ, nhưng để bản vương nói cho ngươi biết.
Trâu không uống nước chẳng ai đè được đầu trâu cả.
Ngươi cũng vậy.
Ngươi vốn dĩ đã trốn rất kỹ, nếu ngươi tiếp tục trốn thì bản vương cũng chẳng thể tìm ra.
Nhưng ngươi vì những người trong thư viện Cận Minh tự nguyện nộp mình.
Ngươi và Sở Mật Nhân đó chính là một dạng người.
Các ngươi đều vì đại nhân đại nghĩa mà hy sinh bản thân, vậy thì chỉ có thể trách các ngươi, còn trách được ai đây?”
Liên Thành siết chặt đôi tay lại.
Phải.
Chỉ có thể trách hắn.
Con đường này là do hắn lựa chọn.
Sở Tu Nhiên cúi xuống gặm nhấm chiếc cổ xinh đẹp của Liên Thành, rồi thì xé dần y phục trên người hắn ra từng mảnh vứt đi.
Liên Thành nằm im chịu trận không kháng cự.
Đã đến bước đường này rồi, kháng cự còn có nghĩa lý gì?
Khi Sở Tu Nhiên tiến vào bên trong, khí thế hừng hực thô rát.
Liên Thành ưỡn cổ lên, khóe mắt chảy ra chất lỏng.
Đối với Liên Thành, đây không phải lệ, mà là linh hồn đang tuôn chảy khỏi thể xác, đau đớn cùng cực trước sự vũ nhục của Sở Tu Nhiên.
Hắn vô tri vô giác hỏi:
“Vương gia, chơi đùa với ta thế này có vui không?”
Sở Tu Nhiên đào xới khắp thân thể hắn, thống khoái đáp: “Vui đến không thể tả.”.