Trạng Nguyên Lang Luôn Không Đạt Tiêu Chuẩn

Chương 59: Chúng ta




Kích động đổi lấy kết quả tốt, Lục Giai Ý cuối cùng đồng ý cùng Thích Dương ra ngoài ăn.

Thích Dương còn bảo cậu gọi cả Từ Lâm nữa.

Nhưng Từ Lâm làm sao không biết ngượng. Cậu vốn không thân với Thích Dương, bình thường cùng đến căng tin ăn cơm cậu đã cảm thấy đủ xấu hổ rồi, sao có thể mặt dày đi cọ cơm hắn nữa.

Tình bạn cũng giống như tình yêu, có lúc không tránh khỏi tính toán. Lúc trước bạn tốt nhất của Lục Giai Ý là y, bây giờ đổi người rồi. Y bây giờ cũng không ngồi cùng bàn với Lục Giai Ý, cũng không cùng ăn cơm, cả ngày từ sáng đến tối cơ hội nói chuyện cũng chẳng có.

Không ra ngoài ăn không biết. Bây giờ ngày ngày cùng Thích Dương ra ngoài ăn cơm Lục Giai Ý mới phát hiện, đừng coi thường huyện thành họ nhỏ, món ngon lại không hề thiếu. Có rất nhiều món mì, nào là mì rưới dầu, mì thịt, mì thập cẩm, mì trá tương, mì cay Tứ Xuyên. Món ăn thì càng không cần nói, món Sơn Đông, món Hà Nam, món An Huy, ăn một tuần cũng chưa thấy gặp lại món cũ.

Tuy hai người có xe đạp nhưng thỉnh thoảng Lục Giai Ý vẫn cảm thấy hình như thời gian ăn cơm của hai người quá nhiều.

“Tiệm ăn này xa quá, lần sau bọn mình ăn ở gần trường thôi nhé?” Cậu nói với Thích Dương.

“Trước tiên cho cậu ăn thử hết các quán, xem cái nào hợp khẩu vị của cậu.” Thích Dương nói rồi đưa găng tay cho câu, để cậu đeo vào.

Cả một tháng hai người gần như ăn hết nửa huyện. Nếu không phải trời lạnh, thời gian gấp gáp, có lẽ Thích Dương còn đem cậu đi ăn hết toàn bộ huyện thành này.

Mắt thường có thể thấy Lục Giai Ý béo lên.

Lâm Tú Anh ban đầu còn tưởng vì đồ ăn khuya bà làm, sau mới biết Lục Giai Ý bây giờ thường đi ăn cùng Thích Dương, còn là do hắn trả tiền.

“Tốt như vậy sao?” Lâm Tú Anh nói: “Các con nếu cảm thấy căng tin trường ăn không ngon vậy về nhà ăn đi. Lúc trước mẹ đã định để con ăn cơm ở nhà rồi, dù sao cũng không xa. Chỉ là trường các con quản lý chặt, không ra được. Bây giờ nếu đã có thể ra ngoài vậy còn tốn tiền ăn quán làm gì. Đồ ăn bên ngoài có thể sạch như nhà làm hay sao?”

Lục Giai Ý cảm thấy bà nói có lý.

“Như vậy đi, con nói với Thích Dương một tiếng, buổi trưa các con về đây ăn cơm. Buổi tối thì mẹ bận, không lo được, các con tùy ý ăn cái gì cũng được. Như vậy tương đối tốt, coi như con mời một bữa thằng bé mời một bữa, chúng ta cũng không thể để hắn chịu thiệt. Hắn có tiền là chuyện của hắn, chúng ta vẫn phải có tâm ý.”

Lục Giai Ý cảm thấy đây thực sự là ý kiến hay, sao cậu lại không nghĩ đến nhỉ.

Kỳ thực lúc ăn cơm với Thích Dương, thỉnh thoảng cậu cũng lấy tiền ra nhưng mỗi lần đều bị Thích Dương cản lại. Hơn nữa còn làm hắn không vui. Cứ như vậy cậu có chút ngượng ngùng.

Vì vậy cậu đem lời của Lâm Tú Anh nói cho Thích Dương nghe: “Không phải là thương lượng với cậu mà là thông báo, nếu không tớ sẽ không đi ăn với cậu nữa.”

Không ngờ Thích Dương vậy mà lại thẳng thắn đồng ý, nói: “Vậy làm phiền mẹ cậu rồi.”

Thực ra Thích Dương tính tình lạnh lùng không quá thích tiếp xúc với người lớn. Đến Lục gia, đương nhiên không thể thoải mái như khi dẫn Lục Giai Ý ra quán, cũng không thể thích ăn gì thì gọi cái đấy. Nhưng hắn biết Lục Giai Ý là bị hắn cưỡng ép bởi vì bình thường lúc ở quán ăn cậu đều cố gắng chọn những món rẻ tiền nhất.

Vì vậy buổi trưa ngày hôm sau Lục Giai Ý và Thích Dương đều về nhà.

Lần đầu tiên họ trở về ăn cơm trưa, Lâm Tú Anh chuẩn bị rất đầy đủ.

Lần này thành tích thi tháng của Thích Dương tiến bộ lớn nhất, Lục Giai Ý đã kể với Lâm Tú Anh. Tuy thành tích của Thích Dương trong mắt Lâm Tú Anh vẫn là kém… Không còn cách nào, con trai mình nhiều năm đứng nhất như vậy, bà đã miễn dịch rồi… Nhưng chuyện này ít nhất nói rõ hai điều: Thứ nhất, Thích Dương rất thông minh. Thứ hai, hắn có cố gắng.

Thái độ học tập tốt, có cố gắng, cái này so với thi được bao nhiêu điểm còn đáng quý hơn. Bà cũng không cần lo Lục Giai Ý lười học theo hắn. Huống chi hắn lại đối xử tốt với con trai bà như vậy, ngày nào cũng dẫn cậu đi ăn.

Bây giờ Thích Dương đối với bà cũng lễ phép hơn nhiều cũng biết gọi một tiếng “dì”. Lâm Tú Anh thấy hai người bọn họ đeo cặp sách trở về, trong lòng rất vui vẻ.

“Ăn cơm xong ở nhà ngủ một giấc, thoải mái hơn ngủ ở trường. Nhớ đặt chuông báo thức là được.” Bà nói.

Cơm đã nấu xong rồi, bốn món một canh. Chay mặn phối hợp. “Chỉ là tay nghề của cô không tốt lắm.” Lâm Tú Anh nói.

Bà không phải loại hình hiền thê lương mẫu, nói đến làm cơm, kỳ thực Đường Tam Nhi so với bà còn nấu ngon hơn.

“Chú Đường trước đây từng mở quán ăn, theo đầu bếp học nghề, ông ấy nấu ăn rất ngon.” Lâm Tú Anh vờ vô tình nói với Lục Giai Ý.

“Thật sao?” Lục Giai Ý vừa ăn vừa nói: “Chưa từng ăn thì sao biết được.”

Lâm Tú Anh cười cười không tiếp lời. Ngược lại Thích Dương, đợi hai người về phòng rồi hắn hỏi Lục Giai Ý chú Đường là ai.

“Cậu từng gặp rồi, cái người giúp mẹ tớ đẩy xe ấy.”

Thích Dương quên rồi.

Hắn là kiểu không nhớ mặt người, như lời Giang Triều nói, chính là không để tâm lên người người khác.

“Ông ấy có cửa hàng trên con đường trước tiểu khu này, là cửa hàng bán cá.” Lục Giai Ý nói, “Quan hệ giữa ông ấy và mẹ tớ tương đối tốt.”

Cậu và Thích Dương đã không có gì giấu nhau nữa, vì vậy thấp giọng nói: “Hai người họ dường như… có lẽ là muốn sống cùng nhau.”

“Cậu không thích à?”

Lục Giai Ý mở sách ra ngồi xuống nói: “Cậu nói chú Đường à? Kỳ thực ông ấy rất không tồi, cũng rất đẹp trai, đối xử rất tốt với mẹ tớ. Chỉ là…”

Chỉ là muốn cậu tiếp nhận ông, còn có chút khó khăn.

Thích Dương bỗng phát hiện mình rất có tâm cơ*.

(ngầm nuôi ý đồ gì đó)

Hắn nói với Lục Giai Ý: “Dì vẫn còn trẻ, nên tìm một người. Cậu muốn hiếu thuận thì không nên ngăn cản.”

Lục Giai Ý rất ngạc nhiên mà nhìn Thích Dương, nói: “Cậu sao lại nghĩ như vậy? Thế mẹ cậu…”

Cậu đột nhiên thấy chính mình nhắc đến mẹ Thích Dương thì có chút mạo phạm nhưng Thích Dương nói thẳng: “Mẹ tớ tái hôn, còn sinh cho tớ một cô em gái.”

Những chuyện này hai người chưa từng tán gẫu qua.

Lục Giai Ý rất tò mò, ghé vào lưng ghế, nói: “Em gái cậu là cùng mẹ khác cha à?”

Thích Dương “ừ” một tiếng, lấy điện thoại ra cho cậu xem ảnh em gái mình.

“Lớn lên so với cậu đúng là có chút giống.” Lục Giai Ý mỉm cười, cậu lần trước nhìn từ phía xa nên không thấy rõ. Dung mạo cô bé khá giống Thích Dương, có chút sắc bén, rất có dáng vẻ đại tiểu thư.

“Hôm nào gọi nó tới cho hai người gặp mặt.” Thích Dương nói.

Lục Giai Ý lại cười, “Mẹ cậu tái hôn, cậu ủng hộ sao?”

“Đó là chuyện của bà ấy, tớ không quản.” Thích Dương nói.

Lục Giai Ý cảm thấy chính mình thực sự không thể thoải mái như vậy. Nói thật ra, cậu bây giờ có thể đối với chuyện của Lâm Tú Anh và Đường Tam Nhi mắt nhắm mắt mở*, chủ yếu là vì cậu không phải “Lục Giai Ý”, cảm thấy bản thân không có quyền lên tiếng. Nếu là cậu, mẹ nuôi Phùng thị muốn tái hôn, cậu có lẽ sẽ phản đối. Nhưng mà mẹ nuôi cậu cũng không thể tái hôn, chỉ có người nghèo ăn no hay không cũng thành vấn đề mới không để ý vấn đề thanh danh trinh tiết.

(đứng trước một việc mình không tán thành nhưng lại không thể ngăn cản, đành làm như không nhìn thấy)

Thích Dương nói: “Cậu cũng không thể theo mẹ cậu cả đời. Một mình bà ấy tìm một người bầu bạn cũng tốt, đối với cậu cũng tốt. Bà hạnh phúc thì cậu cũng nhàn nhã thoải mái hơn.”

Theo lý mà nói thì đúng là như thế.

Cậu rất nghiêm túc mà nhìn Thích Dương. Hắn hỏi: “Sao vậy?”

“Cảm thấy cậu rất giỏi, muốn học tập cậu.”

“Chủ yếu là chỗ của chúng ta không theo kịp. Ở thành phố lớn, kết hôn ly hôn đều là chuyện bình thường.”

“Như vậy cũng không tốt mà”, Lục Giai Ý nói, “Vẫn là trước khi kết hôn tìm hiểu kỹ càng, kết hôn rồi phải có trách nhiệm, nếu kết hôn ly hôn đều thành chuyện bình thường vậy cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.”

“Điều này quan điểm của chúng ta giống nhau đấy.” Thích Dương nói.

Lục Giai Ý cười, xoay người lại tiếp tục đọc sách.

Lần trước sau khi có thành tích thi tháng, cậu và Thích Dương không được tự nhiên cả một thời gian dài. Tự cậu cảm thấy rất ngượng ngùng, còn có chút chua xót. Nhưng sau khi vượt qua được, tình cảm hai người lại càng tốt hơn trước. Cậu cảm thấy bây giờ đã không còn sợ để Thích Dương thấy bất kỳ khuyết điểm hay khó khăn gì nữa. Không biết chính là không biết, dù là vấn đề đơn giản đến đâu cậu đều có thể hỏi ra miệng, bởi vì cậu biết Thích Dương sẽ không cười cậu.

Thích Dương cũng không còn cố ý hỏi cậu nữa. Chỉ là lúc làm đề thỉnh thoảng không nhớ bài khóa, hắn cũng không mở sách mà trực tiếp hỏi cậu. Năng lực ghi nhớ của cậu càng tốt hơn hắn, kiến thức trên sách chỉ cần đã học qua thì đều nhớ cực kỳ lâu.

Hai người sáng sớm ăn ở căng tin, buổi trưa về nhà ăn, chiều thì ra quán, gần như mỗi ngày đều dính lấy nhau như hình với bóng. Khiến Lục Giai Ý ấn tượng sâu nhất vẫn là mỗi ngày lúc tan học từ trong trường đi ra. Trường họ quản lý rất nghiêm ngặt, bất kể là học sinh ngoại trú hay nội trú ban ngày đều không được phép đi ra ngoài. Mỗi lần họ đi ra, con đường ngoài trường vắng tanh vắng ngắt. Trời đông giá rét, những gốc cây ngô đồng hai bên đường chỉ còn dư thân khô trơ trọi. Trong trường ồn ào náo nhiệt, người trường vắng lặng tịch liêu. Điều này khiến Lục Giai Ý ấn tượng khó quên. Cậu ngồi đằng sau xe, túm lấy áo Thích Dương, hắn còn nói: “Cậu đừng thò đầu ra.”

“Tớ muốn nhìn phía trước mà.”

“Đằng trước có cái gì mà nhìn.” Thích Dương nói, “Cậu nấp sau lưng tớ đi, gió lạnh.”

Lục Giai Ý liền dán sát vào lưng Thích Dương. Lưng hắn rất rộng, thay cậu cản lại gió mưa.

“Tớ đã nói cậu đấy, lúc mới ngồi cùng bàn với cậu thực sự không nghĩ là chúng ta sẽ thân như thế này.” Lục Giai Ý nói, “Lúc đó tớ còn sợ cậu nữa cơ.”

“Sợ cái gì?”

“Nói chuyện với cậu cậu đều chẳng để ý đến người khác, trông như rất khó ở chung.”

Vậy thì thật may mắn, may mắn hai người họ bây giờ có thể đi đến bước này.

“Bây giờ thì sao?” Thích Dương ngừng lại một thoáng, hỏi: “Bây giờ cậu cảm thấy tớ thế nào?”

“Bây giờ hoàn toàn khác nha.” Lục Giai Ý cười nói, chọt chọt lưng hắn.

Kỳ thực vẫn như vậy, tính cách Thích Dương so với lúc trước vẫn thế, không biến hóa bao nhiêu, vẫn lạnh lùng, không thích nói chuyện.

Nói là hoàn toàn khác cũng chỉ là đối với Lục Giai Ý mà thôi.

“Con người tớ tương đối vô vị.” Thích Dương nói, “Người nhà đều không chịu được tính cách của tớ. Sau này cậu đừng như thế là được.”

“Sẽ không đâu,” Lục Giai Ý nói, “Tớ cảm thấy rất tốt mà, tớ rất thích.”

Thích Dương đạp càng nhanh hơn, lên dốc rất dễ dàng. Hắn nói: “Lục Giai Ý.”

“Hả?”

“Chúng ta thi cùng một trường đại học nhé?” Hắn nói.

Thi cùng trường, ở cùng thành phố, sống cùng nhau.