Trăng Lạnh Trường Bình

Quyển 1 - Chương 14: Kim thiền xảo thoát xác




Một tiểu nhị mày thẳng mắt xếch, tay chân có vẻ vụng về đi tới.

Cận Nam kéo hắn lại, nói: “Lão Bạch kiền loại tốt nhất, mấy món ăn bảng hiệu của Bích nguyệt sa các ngươi, gọi mấy cô nương nữa đến đây.” Nếu đã tới chỗ như thế này, vậy nhất định phải gọi vài cô gái, Nguyệt Tịch muốn xem, thiếu chủ bồi xem, hắn Cận Nam tự nhiên cũng nhân cơ hội mà xem.

Tiểu nhị cúi đầu khom lưng liên tục vâng dạ, một lúc sau liền bưng lên một vò tử Bạch kiền. Bên cạnh là một cô gái diêm dúa lòe loẹt rất lẳng lơ, nàng ta lắc lắc cái mông bước đến, khi trông thấy Nguyệt Tịch thì bỗng che miệng cười khanh khách. Cận Nam trừng nàng, nàng ta chẳng thèm để ý, chỉ vẫy tay cười nói với xung quanh: “Ai da, mọi người mau đến xem, có một tiểu cô nương đến Bích nguyệt sa chúng ta này.”

Hừ, lão tử đây cũng là lần đầu dẫn đàn bà con gái đến chốn như này, mặt Cận Nam thoáng chốc lộ vẻ xấu hổ. Sắc mặt Cận Vi vẫn bình tĩnh như thường, ung dung xách vò rót một chén rượu. Cận Nam thấy thái độ của thiếu chủ, hậm hực cười lạnh hai tiếng. Trái lại Nguyệt Tịch lại cười hì hì nói: “Chẳng lẽ tiểu cô nương thì không thể đến đây sao?”

“Nơi này của chúng ta, chỉ cần là nam nhân, bảy tám mươi sắp chết đến nơi cũng được, mới mười mấy huyết khí phương cương cũng không sao, thậm chí cả sơn quỷ yêu quái đã thành tinh, chỉ cần có gậy gộc, đều có thể đến. Nhưng một tiểu cô nương yểu điệu như cô thì…” Nàng kia uốn éo người, tỉ mỉ nhìn Nguyệt Tịch, chậc chậc nói, “Một cô nương tươi ngon mọng nước thế này không sợ bị lão hồ ly ở đây ăn sao…”

“Thế nào gọi là có gậy gộc?” Nguyệt Tịch quay người hỏi Cận Vi. Cận Vi nhất thời ho khan một trận, Cận Nam lại lập tức phun ngụm rượu trong miệng ra.

Nàng kia cười nói: “Nếu không phải đàn bà thì đều có gậy gộc. Tiểu cô nương, ngay cả nói như vậy rồi cô còn không hiểu mà lại dám đến đây?”

“Không biết mới cần học, tiểu sư huynh, ngươi nói đúng hay không?” Nguyệt Tịch quay sang Cận Vi cười nói. Cận Vi chỉ chăm chú uống từng chén từng chén rượu, không kiên nhẫn thúc giục: “Xem náo nhiệt xong chưa? Xem xong vậy sớm trở về ngoan ngoãn chép sách cho ta.”

Nguyệt Tịch mỉm cười, quay sang cô gái kia nói: “Cô nghe chưa, là tiểu sư huynh dẫn ta tới đây đấy chứ. Nơi này của các cô có hồ ly sao? Ở đây sạch sẽ như vậy sao lại có hồ ly chứ? Hồ ly ở đâu nào?”

“Hồ ly?” Nàng ta ngẩn ra, sau đó cười đến gập người, thật vất vả mới đứng vững, đám nữ tử bên kia tựa hồ nghe thấy náo nhiệt bên này liền xông qua đây, vây Nguyệt Tịch và nàng ta vào giữa: “A Viên, có chuyện gì buồn cười đấy?…”

“Tiểu Mai, tới đây tới đây, có thấy tiểu cô nương đến nơi này của chúng ta…”

Một đám nữ tử ríu rít cao giọng cười đùa ầm ĩ. Ngày thường các nàng mua vui chuốc cười để chiều lòng khách, hôm nay gặp được một tiểu cô nương trẻ tuổi không hiểu thế sự để tùy ý các nàng pha trò, lập tức mọi người đua nhau mà cười, người này truyền người kia, cơ hồ muốn náo loạn Bích nguyệt sa đến mức lật trời.

Cận Vi vẫn một mực ngồi im uống rượu, thấy các nàng ta vây quanh Nguyệt Tịch vừa lúc cho hắn thanh tĩnh một lúc. Chợt thấy hồi lâu mà vẫn không nghe thấy tiếng của Nguyệt Tịch, đột nhiên trong lòng cả kinh, “Bốp” một cái vỗ bàn đứng lên, đưa tay lôi một cô gái vây ở bên ngoài ra, nàng ta lập tức la lên: “Vị đại gia này, người làm gì thế? Đau ta…” Nhưng khi quay sang nghĩ muốn ném cho Cận Vi một ánh mắt mị hoặc, thì cả người gần như muốn treo lên người hắn.

Cận Vi đẩy nàng ta ra, lại nhìn Cận Nam một cái. Cận Nam lĩnh ý, lấy một nắm đao tệ* từ trong ngực ra tiện tay ném vung vãi trên mặt đất, “Keng keng keng” thanh âm tuy nhẹ nhưng lọt vào tai đám nữ tử vô cùng rõ ràng. Đám người lập tức im bặt, nhất tề quay đầu nhìn Cận Nam. (*đao tệ: tiền thời Xuân Thu)

“Cô nương nào giúp đại gia nhặt lên ba đao tệ, đại gia tặng nàng một.” Cận Nam cao giọng nói. Đám nữ tử vốn đứng gần Cận Nam nhất, vừa nghe lời này lập tức tranh nhau xông tới, ngồi xổm xuống tìm kiếm đao tê, có mấy người cơ trí tìm được mấy đồng liền nhét vào ngay trong ngực.

Nhưng vẫn không thấy bóng dáng Nguyệt Tịch đâu.

“Nguy rồi!” Cận Vi khẽ quát một tiếng. Đảo mắt thấy cô gái tên A Viên vừa cùng Nguyệt Tịch nói chuyện đang lắc mông đi lên lầu. Cận Vi lập tức lướt tới, chụp lên một bên vai kéo nàng ta lại: “Nha đầu chết tiệt kia đâu?”

“Đại gia, ở đây đều là nha đầu, ngài hỏi người nào?”

“Sư muội ta đâu?”

“A…Là tiểu cô nương kia,” A Viên lại cười khanh khách, “Chưa nói được mấy câu đã thẹn quá hóa giận mà bỏ đi, ôi, tôi chưa từng gặp qua tiểu cô nương dễ xấu hổ như vậy.”

“Nàng đi đâu?” Cận Vi lạnh lùng hỏi.

“Sao tôi biết được? Nơi này của tôi đông khách như vầy, ai rảnh rỗi thay ngài trông chừng nàng? Nói không chừng nàng vừa mắt người nào nên đi theo người ta rồi…” Một khách nhân từ trên lầu đi xuống, A Viên né người tránh sang một bên, đợi người kia đến gần thì đưa thân hình dựa sát vào, ánh mắt khẽ chớp chớp, khách nhân kia cười hì hì ôm nàng đi xuống cầu thang.

“Cận Nam!” Cận Vi trầm mặt, lớn tiếng gọi.

Cận Nam ba bước thành hai đến trước mặt Cận Vi, hắn cười lạnh nói: “Lục soát trong ngoài lâu này thật kỹ cho ta. Nha đầu chết tiệt kia không có võ công lại không thông thuộc đường đi, cũng không quen biết ai, ta không tin nó có thể chạy đi đâu?”

“Dạ…” Cận Nam ôm quyền, lập tức phóng xuống dưới lầu, chỉ nghe hắn ta lớn tiếng quát lên hùng hùng hổ hổ xông vào từng gian phòng kiểm tra qua. Cận Vi đi thẳng lên lầu, đảo mắt một vòng, trên lầu có chừng mười gian khách phòng nhưng chỉ có hai ba gian đóng cửa. Hắn cười lạnh đến trước gian phòng ở cánh bắc, một cước đá tung cửa phòng, bên trong là một đôi nam nữ ngồi trước cửa sổ đối diện sông đang uống rượu vui cười, thấy hắn đá cửa tiến vào thì sợ hãi đến mức dán người vào tường.

Cận Vi hơi mỉm cười, nhanh chóng vọt đến trước cửa hai gian phòng phía nam. Hắn hơi do dự, đưa tay khẽ đẩy cửa một gian, cửa không mở, bàn tay lập tức vận kình, then cài bên trong ứng tiếng mà gãy đoạn. Hắn đẩy cánh cửa ra, nhìn thấy trong phòng đặt một tịch tháp, một nam tử trẻ tuổi vận thanh sam ngồi bên mép tháp, chăn gấm trên tháp gồ lên thật cao.

Nam tử đang đưa tay vén chăn gấm, nghe thấy động tĩnh thì chậm rãi thả tay xuống, xoay người nhìn Cận Vi ngoài cửa: “Vị huynh đài này…”

Cận Vi cảm thấy người này trông rất quen, nhìn vào đôi mắt kia liền nhận ra hắn là người trẻ tuổi ngồi bên bờ sông uống rượu hồi chiều. Lại đưa mắt nhìn chăn gấm, hình như quấn một người không lộ ra mặt, chỉ có vài sợi tóc đen tán loạn trên gối, hiển nhiên bên trong là một cô gái, chăn gấm hơi rung động, có vẻ cô gái này đang hơi căng thẳng.

Hắn xông vào phòng muốn vén chăn gấm lên. Nam tử kia đưa tay cản hắn lại: “Huynh đài, Bích nguyệt sa mặc dù là nơi mua vui chuốc cười, nhưng cũng không thể vô lễ coi khinh như vậy, xin hãy thu tay lại.” Cận Vi hừ lạnh một tiếng, bàn tay phải khẽ đảo thuận lợi chế trụ tay trái của nam tử này, nhưng gã nam tử chỉ khẽ cười, bàn tay trái như linh xà, vô thanh vô tức trượt ra khỏi tay của Cận Vi.

Công phu của Cận Vi cố nhiên chẳng được coi vào đâu, mà công phu của hắn, so với Cận Vi cao hơn rất nhiều.