Trăng Hướng Phía Tây

Chương 42




Trần Hề không để bụng: “Cậu cho rằng tớ là cây gậy trúc sao, người ta có thể tiện tay nhấc lên.”

Bạch Chỉ phản bác: “Hôm qua tên người nước ngoài kia không phải...”

“Cho nên sau đó cậu ta bị đánh,” Trần Hề ngắt lời cô ta, “Khoan nói đã, tớ cũng đi vệ sinh.”

Bạch Chỉ đành dặn dò một câu: “Các cậu thật là, đi nhanh về nhanh!”

Trần Hề từ gian nhà vệ sinh đi ra, vòi nước cảm ứng tự động phía trong không chảy nước, cô đổi sang vòi bên cạnh, dòng nước mát lạnh tràn qua tay cô, Trần Hề ngẩng đầu nhìn vào gương. Gương trong trường rất lớn, lao công cũng lau rất bóng, gương soi hình người rất rõ ràng, khoảng cách ở đây gần, Trần Hề chỉ có thể nhìn thấy từ phần eo mình trở lên.

Dòng nước ngưng lại, Trần Hề vẩy hai tay, lùi về sau vài bước, nhìn thấy nửa người trên hoàn chỉnh của mình trong gương.

Vừa rồi thật ra Phương Nhạc chỉ ôm một thời gian rất ngắn, chắc cũng chỉ một giây, nhưng lần đầu tiên Trần Hề biết thì ra eo mình rất sợ nhột, trong giây phút eo cô xuất hiện cảm giác chân thật, cô như con mèo xù lông, sống lưng cứng còng, cũng may Phương Nhạc buông tay nhanh, nếu không sau khi Bạch Chỉ hô “cắt”, ngay cả cô cũng sẽ bị mắng.

Trong nhà vệ sinh không người, Trần Hề kéo vạt áo thun một lần nữa, vuốt phẳng áo nhét vào lưng quần, lại kéo quần jeans cao hơn cả hồi nãy, còn cài chặt thắt lưng.

Cô chống nạnh, soi mình trong gương một lúc, sau đó mới không nhanh không chậm đi khỏi nhà vệ sinh.

Phương Nhạc và Trần Hề không đi nhà vệ sinh cùng khu, Phương Nhạc về trước cô, lúc này anh đang tùy tiện đập bóng rổ hai cái trên sân bóng, giơ cánh tay xoay tay, bóng nhẹ nhàng rơi vào rổ.

Bạch Chỉ phía xa xa thúc giục: “Rồi rồi, hai diễn viên chính đã đến đủ, hai người các cậu diễn thử một lần trước đi.”

Phương Nhạc đón lấy quả bóng bắn lên từ dưới mặt đất, chờ khi Trần Hề tới gần, anh nhẹ nhàng ném bóng về phía cô, khi ngẩng đầu lên lại nghĩ có thể Trần Hề không đón được, anh lập tức thu thế, Trần Hề đã giang hai tay chuẩn bị đón, kết quả thành công dã tràng, cuối cùng vẫn là Phương Nhạc tự đưa bóng rổ vào tay cô.

Bạch Chỉ thấy cảnh này, lắc đầu nói: “Hai người họ thật không ăn ý.”

Hai kẻ không ăn ý đứng dưới giá bóng rổ, Phương Nhạc hỏi Trần Hề: “Bắt đầu nhé?”

Trần Hề ôm bóng rổ: “Đến đây đi.”

Phương Nhạc đứng sau lưng Trần Hề, cụp mắt nhìn thấy sau tay và cổ cô, cổ cô nhỏ dài, sau tai còn có một chút tóc mai hơi xù xù. Tay Phương Nhạc đụng vào quần áo bên eo Trần Hề, mới phát hiện trên quần áo cô còn vệt nước chưa khô.

Phương Nhạc nhẹ nhàng nắm ở dưới, hình như nước đã khiến quần áo trở nên mỏng hơn, đã luyện độ mạnh yếu trong kịch bản nhiều lần, khi làm thực tiễn lại có một chút hỗn loạn.

Đám Bạch Chỉ cách khá xa, đều đang nói chuyện riêng, xung quanh sân bóng rổ không còn người nào khác, tiếng động cực nhỏ được phóng đại trong không gian này, hơi thở của Phương Nhạc dừng trên đỉnh đầu cô, Trần Hề cảm thấy sau lưng hơi nóng bức, cô nắm quả bóng rổ một cách vô thức, bóng rổ cứng ngắc, siết không nổi.

Trần Hề nhìn chằm chằm rổ bóng hùng vĩ bất khuất bảo: “Anh đừng làm tôi ngã đấy.”

“Không đâu.”

Phương Nhạc dùng sức, tay anh rất to, gần như hoàn toàn bao lấy eo cô, thịt trên eo Trần Hề bất giác co rụt lại, bụng nhỏ cũng hóp lại, ngay sau đó tầm nhìn của cô đã được lên đến độ cao mà trước kia cô chưa từng được trải nghiệm, khác với ngày hôm qua cô bị người ta đánh lén, giây phút này cô được luồng sức mạnh vừa dồi dào vừa vững chãi nâng lên giữa không trung: “Lộp bộp ——”

Cuối cùng cô cũng ném vào rổ được rồi.

Lúc rời khỏi sân bóng rổ đã hơn 3 giờ, Bạch Chỉ nói bọn họ rất may mắn, vừa định đi đã có nam sinh đến đây chơi bóng. Bạch Chỉ được một tiếng trống tăng thêm sự hăng hái, quyết định đưa đỉnh Quang Minh trở thành nơi quay cảnh quay cao trào.

Cảnh cao trào này là màn khóc, nữ chính bị cuộc sống và học tập ép tới thở không nổi, cuối cùng cũng bùng nổ cảm xúc trước mặt nam chính, nhưng nữ chính không thể gào khóc, cô khóc rất đẹp, tốt nhất là giống nữ chính Quỳnh Dao rơi từng giọt nước mắt một.

Trần Hề đề xuất ý kiến từ tận đáy lòng: “Tớ cảm thấy nhỏ thuốc nhỏ mắt mới có thể đạt được hiệu quả rơi từng giọt nước mắt một, tớ nên nhỏ thuốc nhỏ mắt.”

“Không được,” Đạo diễn Bạch yêu cầu nghiêm khắc: “Cậu nhìn mấy diễn viên khóc giả trên phim truyền hình đi, hoặc là gào khan mà không rơi nước mắt, hoặc là giả mù sa mưa nhỏ hai giọt thuốc nhỏ mắt, trong ánh mắt không có chút cảm xúc nào. Khán giả cũng không phải người mù, diễn viên còn không nhập tâm vào nhân vật được, sao người xem có thể nhập tâm vào cốt truyện.”

Trần Hề cảm thấy diễn khóc quá khó, cô hoàn toàn không biết nên khóc thế nào. Bạch Chỉ để cô từ từ chuẩn bị cảm xúc, trong phòng nhiều người ồn ào, Trần Hề cần yên tĩnh, cô đi ra từ đỉnh Quang Minh, đi đến trước cửa sổ giữa cầu thang.

Cửa sổ là kiểu chốt cũ kĩ, bình thường chắc là ít mở ra, chốt gỉ sét loang lổ, Trần Hề không mở ra được.

Sau lưng có một bàn tay đưa đến, tay gần như gấp hai lần tay cô, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, sức mạnh vẫn dồi dào vững chãi như cũ, nhẹ nhàng rút chốt ra.

Phương Nhạc đẩy nửa bên cửa sổ, hỏi: “Không khóc được?”

Trần Hề đẩy cửa sổ bên cô ra, rối rắm nói: “Khóc như thế nào đây, không có lí do gì anh có thể khóc được không?”

Phương Nhạc: “Nhớ lại chuyện buồn?”

Trần Hề vịn cửa sổ, ra hiệu cho Phương Nhạc nhìn lên không trung, trên trời mặt trời treo cao, ánh sáng lóa mắt.

“Ánh mặt trời đẹp như vậy, chuyện buồn ở đâu ra?”

Phương Nhạc nhìn về phía Trần Hề, cô hiểu cách tự tiêu hóa cảm xúc của mình, đúng là cô không có “chuyện buồn”.

Trần Hề nói qua loa: “Hay là tôi nói Bạch Chỉ nhỏ thuốc nhỏ mắt nhé?”

Phương Nhạc suy nghĩ, nói: “Bạch Chỉ còn đang viết kịch bản với Giả Xuân.”

“Ừ?” Cho nên?

“Tối hôm qua cậu ấy đã viết suốt cả đêm.” Phương Nhạc nói.

“Tôi biết.” Trần Hề không hiểu ý của Phương Nhạc.

Phương Nhạc thong thả nói: “Tôi cảm thấy, thái độ của Bạch Chỉ đối với chuyện quay clip ngắn, có thể tham khảo thái độ mỗi lần đợi thi của em.”

Trần Hề ngẩn ra.

“Mỗi người đều có sự coi trọng và kiên trì của chính mình, Bạch Chỉ rất cố gắng, nhưng tôi nghĩ cậu ta cũng sẽ không làm khó người khác quá.” Cánh tay Phương Nhạc bắc trên khung cửa sổ, nhìn Trần Hề mà nói: “Nếu thật sự không được, thuốc nhỏ mắt sẽ hỗ trợ em, nhưng em phải thử trước, không thể chưa từng thử đã nghĩ đến lối tắt.”

Giọng điệu của Phương Nhạc rất dịu dàng, Trần Hề ngửa đầu, hai người nhìn nhau. Làn gió mát thổi một chiếc lá nhỏ tới, chiếc lá này lúc trước nằm trên tường ngoài cửa sổ, không biết đã cưỡi qua bao cơn gió mới đến được chỗ này, hiện giờ nó lại một lần nữa đón gió bay đi.

Trần Hề cụp mắt nói: “Anh nói đúng.”

Mỗi người đều có sự coi trọng và kiên trì của chính mình, cô không nên coi nhẹ sự nỗ lực của Bạch Chỉ.

Phương Nhạc cũng không tính để Trần Hề nghĩ ra “chuyện buồn” gì, anh bảo Trần Hề lấy điện thoại ra, tìm hai bộ phim phóng sự cho cô.

Hai bộ phim phóng sự này, một bộ kể về liệt sĩ cách mạng, một bộ kể về tình thân và tình yêu giữa động vật, Phương Nhạc tua nhanh đến phần khiến người ta khóc, canh bên cạnh Trần Hề để cô xem.

Trần Hề vừa xem vừa tò mò hỏi anh: “Lúc anh xem đã khóc sao?”

Phương Nhạc không muốn trả lời, Trần Hề ngẩng đầu nhìn anh, Phương Nhạc đành phải nói: “Lúc tôi xem hai bộ phim này là vào hồi còn nhỏ.”

Trần Hề hiểu, cô cúi đầu xem màn hình điện thoại: “Đã hiểu.”

Phương Nhạc khoanh tay, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Tuyến lệ của Trần Hề không phát triển lắm, nhưng cố gắng một chút, vẫn có thể gom góp cảm xúc, Trần Hề đỏ mắt trở về phòng kính, Bạch Chỉ kinh ngạc vui mừng để mọi người vào vị trí của mình.

Nữ chính đau buồn rơi lệ, nam chính nâng mặt cô, ánh mắt hai người giao nhau, kể ra cảm xúc của từng người.

Đây là một phân cảnh dài, lần đầu tiên Phương Nhạc nâng mặt cô lên, nhìn từ trong đôi mắt ửng đỏ của cô chảy nước mắt, cô không làm “giống như từng viên trân châu” như nữ chính của Quỳnh Dao được, nhưng nước mắt là hàng thật giá thật, nỗi buồn cũng không phải giả bộ.

Trần Hề ngửa đầu, mặt trời ngoài cửa sổ sát đất lặn về hướng tây, ráng màu trải rộng nơi chân trời, thẳng tắp bằng phẳng, hoàng hôn đầy sự rực rỡ.

Ngón cái của Phương Nhạc đụng phải nước mắt của cô, đầu ngón tay anh bất giác hơi run run, ánh mắt nặng nề nhìn cô.

Không biết nhân vật của anh đang diễn ai.

Sau khi đi học được hai ngày, việc quay clip ngắn đã sắp kết thúc, giữa giờ học Trần Hề tìm Bạch Chỉ tám chuyện, cũng nói đến lần quay clip ngắn này của cô ta.

“Lần này cậu nỗ lực như vậy, là vì theo đuổi nghệ thuật, hay là muốn lấy giải thưởng?” Trần Hề tò mò.

Bạch Chỉ nói: “Nào có lần nào là tớ không nỗ lực, phàm là hoạt động văn nghệ ở trường, tớ cực kỳ nỗ lực!”

Trần Hề rất biết lắng nghe: “Ồ, vậy mỗi lần cậu hoạt động văn nghệ, là theo đổi nghệ thuật, hay muốn lấy giải thưởng?”

“Đương nhiên là muốn lấy giải thưởng, thật ra tớ cũng muốn theo đuổi nghệ thuật, nhưng tớ không mơ mộng đơn giản như vậy, độ cao này với tớ mà nói quá xa xôi.” Bạch Chỉ hơi xấu hổ, cô hỏi Trần Hề: “Có phải suy nghĩ của tớ quá thực dụng không?”

“Thực dụng không có gì không tốt, có thực dụng mới có cạnh tranh, tuy cạnh tranh có mặt tốt mặt xấu, nhưng dù sao cũng phải cạnh tranh thì xã hội mới có thể phát triển.” Trần Hề nói: “Thật ra đổi góc độ khác mà nói, có người mơ mộng dùng khoa học để tạo phúc cho loài người, có người mơ mộng mua xe mua nhà, theo ý tớ mơ mộng không chia cao thấp, sự nỗ lực không nên bị hạ thấp.”

Như lời Phương Nhạc vậy đấy, mỗi người đều có sự coi trọng và kiên trì của mình.

Bạch Chỉ ôm eo Trần Hề, nhào vào lòng cô nói: “Hu hu, Hề Hề cậu thật tốt.”

Trần Hề xoa đầu cô ta, nói: “Nếu muốn lấy phần thưởng, chủ đề của clip ngắn này có phải không phù hợp lắm không.”

“Hả?” Bạch Chỉ ngẩng đầu từ trong lòng cô: “Vì sao?”

“Phong cách của trường chúng ta dù có thoáng đến đâu, các giáo viên cũng sẽ không công khai ủng hộ tình cảm khác tình bạn giữa học sinh nam và học sinh nữ.”

Phong cách giáo dục trường số 8 thoáng thật đấy, sân thể dục, bờ hồ, góc khuất của khu dạy học trong trường học có thể thường xuyên nhìn thấy các cặp đôi gà bông ở cạnh nhau, các giáo viên mắt nhắm mắt mở với chuyện này, dù sao mọi người đều lớn lên từ độ tuổi thanh xuân nảy mầm này, chỉ cần đám học sinh bảo vệ được điểm mấu chốt, hơn nữa không ảnh hưởng đến học tập, sẽ không có ai can thiệp đến bọn họ.

Nhưng chuyện này không thể để ra ngoài, nếu clip ngắn muốn giựt giải thưởng, phải gạt qua đường dây cao thế, tốt nhất có thể khiến chủ đề thăng hoa hơn một chút.

Sau khi Trần Hề đưa ra kiến nghị này cô cũng không quan tâm tiếp, Bạch Chỉ xắn tay áo một lần nữa thức đêm phấn đấu, hôm sau Bạch Chỉ nói muốn quay thêm mấy cảnh, phân cảnh cao trao lúc trước cũng không hủy bỏ, chẳng qua nhiều cảnh quay hơn, trực tiếp khiến tình cảm mập mờ ngây thơ của thiếu nam thiếu nữ này chuyển thành ca tụng ông cha.

Trường số 8 có lịch sử lâu đời, sáng tạo ra giai đoạn trước kháng chiến, vết thương trên mặt nam chính để lại vào thời kháng chiến đó, ký ức của anh cũng bị tổn hại sau khi chết trận.

Linh hồn của anh quay về trường học, trong ngôi trường này, anh nhìn thấy thời đại hòa bình mà anh mong đợi nhất, mặc kệ là nam hay nữ, đều có thể tiếp nhận giáo dục một cách bình đẳng, tương lai cố gắng đáp đền tổ quốc.

Ở cảnh quay cuối cùng, nữ chính nói lời thoại của cô với nam chính: “Ông, cháu sẽ học thật chăm chỉ!”

Vết thương trên mặt anh sắp khỏi hẳn, huyệt thái dương giật giật, ánh mắt bình tĩnh nhìn Trần Hề.