Trăng Gió Nơi Đây

Chương 8




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Đá bào

Beta: Bảo Trân



Nguyễn Sương đã nghe qua quá nhiều lời ngon tiếng ngọt, biết rằng những lời yêu cuối cùng cũng chỉ là sản phẩm của cảm xúc, lời thề và tình yêu đều có hạn sử dụng. Nhưng cô buồn bã phát hiện ra, cô sẽ đợi đến trước ngày hết hạn, nuốt lời thề và tình yêu vào trong tâm trí, khiến nó bào mòn lý trí.

Cô đứng trên ban công, phía xa là khuôn viên trường yên tĩnh. Đèn trong khu giảng dạy đều đã tắt nhưng khu ký túc xá vẫn sáng rực. Gió đêm có lúc mạnh lúc yếu, tiếng nhịp tim đập trong đêm giống như nhịp điệu của gió. Giọng nói của Nguyễn Sương dần dần dịu dàng hơn: “Tôi không tức giận.”

Trần Cương Sách mỉm cười, có một loại trầm lặng mà bao dung dịu dàng: “Cứ coi như tôi đang buồn chán không có việc gì làm, muốn tìm em nói chuyện, em có thể vui lòng trò chuyện cùng tôi một lát được không?”

Cô giả vờ bình tĩnh: “Được thôi, tôi sẽ nói chuyện với anh một lúc.”

Cô nương này rất biết làm giá.

Trần Cương Sách thoải mái dựa vào ghế sô pha, cô cũng không giấu diếm vẻ tự phụ của mình.

Anh là người có kinh nghiệm tình trường, không có kiểu phụ nữ nào mà anh chưa từng gặp qua. Tỏ ra thanh cao, tán tỉnh dây dưa đến khi tình cảm nồng nhiệt rồi đột ngột rút lui khiến đối phương có cảm giác mất mát. Nhưng cách tiếp cận của những người đó đều chứa đựng mục đích rất mạnh mẽ. Không giống như Nguyễn Sương. 

Thái độ của cô từ đầu đến cuối đều tỏ rõ. Cô có hảo cảm với Trần Cương Sách, nhưng hảo cảm đó không đủ để thay đổi bản thân vì anh, không đủ để thay đổi cả chính cuộc sống bình thường của cô. Nói thẳng ra, tình yêu trong mắt Nguyễn Sương, vừa quan trọng lại vừa không quan trọng. Cô yêu một cách mãnh liệt và đơn thuần, miễn là đối phương vẫn luôn xuất hiện trong cuộc sống của cô. Một khi người kia rời xa mình, dù bất kể là đối tượng nào cô cũng có thể bỏ bê tình yêu này, thậm chí là từ bỏ.

Dạo gần đây anh cố tình nhàn rỗi đến phiền phức nên có rất nhiều thời gian ở bên cô. Nói thế nào nhỉ, mọi chuyện xảy ra như một sự trùng hợp vậy. Trùng hợp đến mức Trần Cương Sách còn nghi ngờ là do vận mệnh đang cố ý quấy phá.

Nguyễn Sương miễn cưỡng nói: “Vậy nói chuyện với anh một lát.” Thực tế, tối hôm đó chủ yếu là Nguyễn Sương nói chuyện, còn Trần Cương Sách ở đầu dây bên kia lắng nghe.

Thời điểm muốn nói chuyện nhiều nhất của một người trong đời có lẽ là trong những năm tháng sinh viên. Khi ấy chưa bị xã hội vùi dập, cũng không cảm thấy mệt mỏi hay chán nản, trong mắt đều là ánh sáng hy vọng. Đầu tiên cô kể về việc cô và Quý Tư Âm gặp nhau như thế nào, điều mà Trần Cương Sách cảm thấy hứng thú. Sau đó, nói về lý do vì sao Bàng Tiện lại gọi cô là Người đẹp Sương Sương. Sau đó, lại nói về lịch trình bận rộn của các bạn học, những người không về nhà trong dịp Tết Thanh Minh mà ở lại Nam Thành.

Vì thế cô nghe thấy Trần Cương Sách hỏi mình: “Vốn dĩ em định nói, muốn gặp tôi vào dịp lễ Thanh Minh đúng không?”

Nguyễn Sương ừ một tiếng.

“Em định đi đâu tìm tôi?”

“…” Nguyễn Sương dường như hiểu ra điều gì đó, “Anh có kế hoạch gì cho Lễ Thanh Minh không?”

Trần Cương Sách nói: “Về Tông Châu cúng bái tổ tiên.”

Trong cùng một tỉnh nhưng phong tục dân gian ở các vùng vẫn khác nhau.

Ngay cả các phương ngữ cũng khác nhau. Phương ngữ mà Nguyễn Sương nói là giọng Ngô nông nhẹ nhàng mà người khác thường nghe, gọi là phương ngữ Ngô. Nhưng ở Tông Châu, bốn tỉnh nằm ở khu vực phía đông nam nơi quê hương của Trần Cương Sách thì phương ngữ là Mân Nam. Người dân ở Tông Châu rất coi trọng việc thờ cúng tổ tiên trong Lễ Thanh Minh hàng năm, vào dịp này, trong nhà đều sẽ có người về tế bái tổ tiên.

Gia đình Nguyễn Sương thì không như vậy, từ khi cô có ký ức đến giờ, ấn tượng về tết Thanh Minh của cô duy nhất chỉ có phong tục ăn bánh Thanh Đoàn. Nguyễn Sương hỏi anh: “Vậy nghĩa là anh phải về Tông Châu vào dịp lễ Thanh Minh?”

*bánh Thanh Đoàn:



“Ừ, mấy ngày trước anh có nằm mơ, ông bà tổ tiên báo mộng rằng họ nhớ anh, bảo anh về nhà một chuyến.” Trần Cương Sách nói bằng một giọng không đàng hoàng.

Nguyễn Sương nghe vậy thì nổi da gà: “Chẳng lẽ anh đã làm chuyện gì trái với lương tâm nên mới bị tổ tiên trách phạt ở trong mộng?”

Trần Cương Sách thản nhiên cười: “Đúng vậy, điểm này đã bị em đoán được rồi.”

Nguyễn Sương không tin mấy lời nói ma quỷ của anh, cô hỏi: “Anh định ở Tông Châu bao nhiêu ngày?”

“Chưa biết.”

“Ồ.”

“Ồ là ý gì?”

“Không có ý gì.” Nguyễn Sương hít sâu một hơi nói: “Khi nào anh về thì nói cho tôi biết, tôi đi tìm anh.”

Trần Cương Sách không quá tin lời của cô, “Tốt nhất vẫn là tôi nên đi đón em, đợi em đến tìm thì không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào.”

Nguyễn Sương không vui, gửi cho anh vài biểu tượng cảm xúc nhe răng trợn mắt để thể hiện cảm xúc.

Sau đó, họ lại trò chuyện rất nhiều, điện thoại nóng lên khi đang sạc và gọi điện, dần dần cũng cảm thấy buồn ngủ. Họ giống như những thiếu niên thiếu nữ chưa từng yêu, trong đêm tối buồn chán mà giết thời gian, ẩn dưới lời nói đó là nỗi vương vấn khó giải thích. Trong điện thoại họ trò chuyện về mọi thứ, nhưng lúc cúp máy Nguyễn Sương chỉ bình tĩnh nói một từ “ngủ ngon”. Sau đó không có tin nhắn gì thêm. Trần Cương Sách cũng thế.

May là buổi sáng hôm sau Nguyễn Sương chỉ có lớp cho chính quy. Tổng giờ ngủ chưa đủ năm tiếng, cô ôm sách giáo khoa xuống lầu, mua hai ly Americano đá ở tầng dưới. Trên đường đến tòa nhà dạy học, cô uống xong một ly, cơ thể vẫn buồn ngủ nhưng đầu óc lại bị k1ch thích tỉnh táo lại.

Các lớp cho sinh viên đại học khác với các lớp học dành cho nghiên cứu sinh, các lớp học thường bắt đầu liên tục và không có thời gian tan học nghỉ ngơi. Tiết học bốn mươi phút kết thúc, giữa giờ có mười phút nghỉ giải lao.

Trong giờ học, cô thấy màn hình điện thoại sáng lên báo có tin nhắn gửi đến. Cô đợi cho đến khi chuông tan học reo mới kiểm tra tin nhắn. Đó là tin nhắn từ mẹ, hỏi cô có về nhà vào dịp Tết Thanh Minh không?

Trong khung chat vẫn hiển thị nội dung cuộc trò chuyện gần đây nhất.

Cô đã gửi một tin nhắn dài, một bài luận ngắn ba đến bốn trăm từ, mẹ cô trả lời bằng một tiếng “Ồ”.

Nguyễn Sương cầm lấy điện thoại di động rời khỏi phòng học. Mỗi tầng đều có phòng nghỉ dành cho giảng viên. Cô bước vào phòng nghỉ, thấy bên trong không có bóng người. Khi đi tới, mới phát hiện ra cả tầng này chỉ có lớp cô đang học là có tiết, còn các phòng học khác đều trống không.

Nguyễn Sương châm một điếu thuốc, hút xong, bấm vào khung trò chuyện. Cô gõ trên bàn phím các chữ h, u, i rồi lại xóa từng chữ một.

Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại trả lời: [Người hướng dẫn tạm thời sắp xếp một nhiệm vụ, con sẽ không về nhà vào cuối tuần.]

Mẹ cô vẫn trả lời như thường lệ: [Ồ.]

Sau đó bà chuyển thêm hai nghìn tệ nữa cho cô: [Chăm sóc bản thân, giờ đang đổi mùa, con nhớ mua thêm vài bộ quần áo đẹp, mẹ yêu con.]

Do khoảng cách thế hệ nên chữ “ồ” trong miệng mẹ cô cũng giống như chữ “tốt”chúng ta hay dùng.

Nguyễn Sương hít hai hơi, sau đó dập điếu thuốc ném vào thùng rác. Cô tìm một viên kẹo ngậm họng, ngậm vào khoang miệng, vị mát lạnh và mùi thuốc lá quyện vào nhau. Cô lại lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Quý Tư Âm.

Cô hỏi: [Không phải cậu nói muốn chơi bài trong Tết Thanh Minh sao? Cậu hỏi Bàng Tiện xem cậu ta còn muốn chơi với tôi không?]



Công ty truyền thông của Bàng Tiện đặt tại Khu Văn hóa và Sáng tạo ở Nam Thành. Cậu ta thu mua lại một công ty MCN, chuẩn bị mở rộng hoạt động kinh doanh. Ban đầu nó chỉ phục vụ một hoạt động duy nhất là đào tạo và bồi dưỡng những người nổi tiếng trên Internet. Giờ cậu ta dự định nắm bắt xu hướng quay chụp video ngắn và làm về nó.

Khi Nguyễn Sương và Quý Tư Âm đ ến, Bàng Tiện đang chọn kịch bản video ngắn cùng nam nữ chính.

Trong văn phòng có vách ngăn bằng kính, cửa sổ cao từ trần đến sàn được kéo rèm che kín. Màn chiếu chuyển đổi giữa các slide, slide này nối tiếp slide kia, đều là ảnh các cô gái.

Nguyễn Sương nghĩ thầm, chẳng trách bố cậu ta cho rằng cậu ta không điều hành một công ty mà là một câu lạc bộ khiêu dâm. Ai muốn làm nữ chính lại đi gửi tới mấy bộ ảnh bikini gợi cảm này vậy?

Khi hai người bước vào, Bàng Tiện với hai quầng thâm dưới mắt, khuôn mặt gầy gò, đang tỏ ra rất buồn rầu mà nói: “Tôi không hiểu, tôi yêu cầu họ gửi ảnh chụp cuộc sống hàng ngày, sao lại gửi tới toàn ảnh gợi cảm hở hang thế này? Đàn ông thì cũng thôi đi, tại sao phụ nữ cũng gửi ảnh bikini cho tôi?”

Nguyễn Sương nghe vậy không nhịn được mà bật cười: “Đàn ông không tính là có ý gì?”

Bàng Tiện nhận ra mấy lời mình nói rất dễ gây hiểu lầm nên nhanh chóng thanh minh lại: “Giới tính thu hút tôi là nữ.”

Vùng quan tâm của Quý Tư Âm lại khác với Nguyễn Sương. Đôi mắt cô ấy sáng lên đầy kinh ngạc: “Có cả ảnh đàn ông lộ ngực trần sao? Ôi, đừng keo kiệt thế, cho tôi xem đi! Sẽ không nhìn vào thứ không lộ ra đâu!”

Bàng Tiện bội phục cô ấy, chuyển PPT với vẻ mặt vô cảm. Những bức ảnh của những người đàn ông cơ bắp chỉ mặc qu@n lót lần lượt hiện ra.

Nguyễn Sương tế nhị nhận xét: “Cậu nhận làm người mẫu đồ lót à?”

Quý Tư Âm là người thành thật, không ngừng kinh ngạc mà “oa” lên, sau đó hỏi một câu khiêu khích: “Tớ rất tò mò, tại sao ngực của họ còn to hơn tớ? Liệu ngực tớ có thể to hơn nhờ tập gym không? Nếu vậy thì tớ cũng muốn đi tập gym.”

Bàng Tiện trợn mắt, tức giận mắng: “Cậu có thể chú ý vào những điểm bình thường được không?”

Quý Tư Âm tò mò: “Điểm bình thường gì chứ? Là nhìn qu@n lót bọn họ giống Nguyễn Sương sao?”

Nguyễn Sương cạn lời.

Bàng Tiện gần như vừa nằm xuống đã bị người trong công ty gọi đến xem ảnh. Cậu ta đã buồn ngủ và kiệt sức, sau khi xem một đống ảnh vẫn chưa chọn ra được người nào phù hợp, cậu ta ném những bức ảnh cho Nguyễn Sương.

“Em gái sương sương, lựa giúp tôi.”

“Sao không để tôi chọn?” Quý Tư Âm nói: “Khiếu thẩm mỹ của tôi khá tốt đó!”

“Cậu?” Bàng Tiện cẩn thận nhìn cô ấy vài giây sau rồi lắc đầu nói: “Bỏ đi.”

“Ý cậu là gì?”

“Mấy người bạn trai mà cậu từng hẹn hò, người sau toàn xấu hơn người trước. Thẩm mỹ tốt ở chỗ nào?”

Quý Tư Âm tức giận, muốn đánh nhau với cậu ta.

Hai người lại cãi nhau, quen nhau đã gần hai mươi năm nhưng không bao giờ nể nang chuyện vạch trần khuyết điểm của đối phương.

Một người hỏi: “Bạn trai tôi xấu chỗ nào? Chắc nhóm bạn gái của cậu thì đẹp lắm đây?”

Một câu trả lời khác: “Bạn gái xấu nhất của tôi vẫn xinh hơn cậu.”

Sau đó lại có lời phản đối: “Cũng phải, nghĩa là cậu có gu thẩm mỹ khá độc đáo, chỉ thích những khuôn mặt đã phẫu thuật thẩm mỹ.”

“…”

“…”

Ồn ào không chịu được.

Giữa lúc mọi người đang náo loạn, Nguyễn Sương cầm máy tính mà Bàng Tiện đã đặt sang một bên, kéo đến trước mặt.

Máy tính được kết nối với màn chiếu. Mỗi khi ảnh trên máy tính được trượt sang bên, nhân vật chính trên màn hình sẽ thay đổi tương ứng. Có khá nhiều bức ảnh tươi mát nhưng nếu kéo ngược lại thì hầu hết vẫn là những bức ảnh đời thường.

Nguyễn Sương nhìn thấy một bức ảnh, dừng lại vài giây, sau đó lướt qua xem bức ảnh tiếp theo. Trong phòng họp có một vách ngăn bằng kính ngăn cách hai không gian, Nguyễn Sương đang ngồi bên trong, đột nhiên có người ở hành lang bên ngoài tiến tới.

Không lâu sau khi Trần Cương Sách ra khỏi đường cao tốc, anh nhận được cuộc gọi từ Bàng Tiện. Anh trầm mặc một lúc rồi yêu cầu tài xế quay đầu. Công ty của Bàng Tiện và Nam đại ở hai hướng khác nhau.

Không ai chú ý đến sự xuất hiện của anh. Anh im lặng đứng ở bên ngoài, nhìn thấy màn hình liên tục chuyển đổi rồi đột nhiên dừng lại.

Người đàn ông trên màn chiếu mặc áo trắng quần đen, đường nét trên khuôn mặt góc cạnh, dịu dàng, toát ra vẻ tao nhã. Trông anh ta đẹp trai hơn những người đàn ông khác trong những bức ảnh trước đó. Nhưng cũng không đến mức phải nhìn chằm chằm lâu như vậy chứ?

Vẻ mệt mỏi thể hiện qua quầng thâm nơi mí mắt khiến mắt anh càng sâu hơn một chút, lông mày nhướng lên rồi bước vào trong.

Chiếc ghế bên cạnh đột nhiên bị kéo ra, phát ra một tiếng động không nhẹ cũng không nặng. Nguyễn Sương lơ đãng nghiêng đầu, không ngờ lại bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm. Những suy nghĩ như lạc vào chốn thần tiên của cô đột nhiên bị cắt đứt, hô hấp cũng như bị rút mất một nửa.

Để tạo hiệu ứng màn chiếu, rèm của cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn được đóng chặt khiến căn phòng tối mờ.

Khuôn mặt của Trần Cương Sách được ánh sáng chiếu vào, như phác hoạ trong bóng tối, không gian tối tăm khiến khuôn mặt vô cảm của anh càng xa cách và lạnh lùng hơn. Ánh mắt anh bình tĩnh lướt qua khuôn mặt cô rồi dừng lại ở màn hình máy tính. Lời nói tiếp theo của anh giống như mặt hồ tĩnh lặng bị đám mây xám xịt bao phủ, vừa như những gợn sóng nhẹ nhàng, lại vừa như thủy triều có thể nhấn chìm con người ta.

Anh hỏi không nhanh không chậm: “Em thích phong cách của anh ta hay là của tôi?”