Editor: Đá bào+Gió
Beta: Bảo Trân
—
Sau khi xe của Lưu Bạch biến mất khỏi tầm mắt Nguyễn Sương, Nguyễn Sương quay người đi về phía quán cà phê. Trong lúc chờ cà phê pha xong, Nguyễn Sương chụp ảnh chiếc vòng ngọc gửi cho Trần Cương Sách. Cà phê đã làm xong, Nguyễn Sương nhận lấy rồi quay trở lại công ty. Đến văn phòng, điện thoại tiếp tục rung lên, là cuộc gọi video từ Trần Cương Sách.
Nguyễn Sương ấn nút nghe.
Phía bên anh là khung cảnh bầu trời mờ mịt, bên ngoài cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn là quang cảnh đầy bê tông cốt thép lạnh lẽo của thành phố. Nguyễn Sương chưa bao giờ đến văn phòng làm việc của anh nhưng thỉnh thoảng có nhìn thấy một số góc qua các cuộc gọi video.
“Mẹ anh đến tìm em à?” Anh hỏi ngay.
“Không có, em tình cờ gặp bà ấy trong thang máy.” Nguyễn Sương tò mò hỏi: “Chiếc vòng ngọc này có phải rất đắt tiền không?”
Trần Cương Sách nghe vậy, cười đùa nói: “Cho dù có đắt tiền đến mấy cũng không đắt giá bằng chiếc nhẫn cầu hôn trên tay em.”
Nguyễn Sương di chuyển chiếc nhẫn kim cương trong tay ra một lúc, chỉ vào nó, hỏi: “Anh mua nó khi nào?”
Trần Cương Sách nói: “Anh mua khi muốn cầu hôn em.”
Nguyễn Sương: “Vậy anh muốn cầu hôn em từ khi nào?”
Trần Cương Sách không chút do dự nói: “Ngày đầu tiên quen em anh đã muốn cầu hôn rồi.”
Nguyễn Sương cười nói: “Nghiêm túc một chút đi.”
Trầm mặc một lát, Trần Cương Sách nói: “Sau cái đêm chúng ta gặp lại nhau anh có tới công ty tìm em, em còn nhớ ngày đó không?”
Nguyễn Sương chậm rãi gật đầu: “Nhớ.”
Giọng điệu của Trần Cương Sách vẫn trầm ổn: “Hôm đó anh nhìn thấy rất nhiều bó hoa đặt ở quầy lễ tân, đều là của những người theo đuổi em gửi tới. Lúc ấy anh mới phát hiện ra bản thân mình không hào phóng như anh vẫn nghĩ. Trước đây anh luôn cho rằng người phụ nữ mình thích cũng phải là người được cánh đàn ông săn đuổi, ngoài anh ra sẽ có rất nhiều người đàn ông khác thích cô ấy, điều này ít nhất cũng chứng tỏ rằng anh có mắt nhìn không tồi.”
“Nhưng ngày hôm đó khi nhìn thấy rất nhiều hoa được đặt ở quầy lễ tân của công ty em, anh…” Anh cúi thấp đầu, không hề khó chịu hay xấu hổ khi bộc lộ mặt tối của mình. Anh đặc biệt tỏ ra thẳng thắn, “Anh rất ghen, cũng rất keo kiệt, anh chỉ nghĩ em nên thuộc về anh.”
Nếu như chỉ là bạn gái, anh nghĩ vẫn chưa đủ. Anh không muốn cô chỉ là bạn gái của anh. Anh quay lại không phải với ý định chỉ yêu đương mà đã có suy nghĩ muốn ở bên cô suốt đời.
Nguyễn Sương kinh ngạc: “… Anh còn nhớ ngày đó em nói với anh lời gì không?”
“Ừm?” Anh cười nhẹ.
“Anh nói muốn theo đuổi em nhưng em lại nói không được.” Nguyễn Sương ngập ngừng, “Vậy mà anh còn muốn cầu hôn em?”
“Tại sao không?” Anh hiếm khi ngang ngược như vậy, giọng điệu thản nhiên như đã nắm chắc phần thắng trong tay “Gặp khó là bỏ cuộc không phải phong cách của anh.”
“Anh từng gặp khó khăn gì sao?”
“Không có.”
“…”
“Anh thì có thể gặp phải khó khăn gì chứ?” Cuộc đời của anh đã được định sẵn là thuận buồm xuôi gió ngay từ khi mới chào đời.
“Vậy ý anh là sao khi nói câu, ‘Gặp khó là bỏ cuộc không phải phong cách của anh.’”
“Anh sẽ không gặp khó khăn nhưng không có nghĩa là sẽ không gặp phải một chút chuyện khó giải quyết.” Trần Cương Sách nói: “Anh thích giải quyết mọi chuyện hơn là trốn tránh.”
Nguyễn Sương trầm tư một lát hỏi: “Nếu như em vĩnh viễn không đồng ý quay lại thì anh định làm thế nào?”
Trần Cương Sách bình tĩnh nói: “Nếu em không đồng ý quay lại anh cũng sẽ không làm khó em, Nguyễn Sương, những chuyện như tình cảm không thể ép buộc được.”
Nguyễn Sương: “Vậy anh sẽ ở bên người phụ nữ khác à?”
Ý cười của Trần Cương Sách nở rộ: “Em sẽ ở bên người đàn ông khác chứ?”
Nguyễn Sương: “Em hỏi anh trước mà.”
Hai người họ bản chất đều có phần lười nhác, hay nói cách khác, họ là những người không thèm nói dối. Trên thực tế những cặp đôi đang yêu hoặc mới cầu hôn không thích hợp để bàn luận về mấy vấn đề này. Nhưng cả hai người họ lại giống như không hiểu phong tình, nghiêm túc thảo luận nghiên cứu về chuyện này.
Khoé môi Trần Cương Sách cong lên, chậm rãi nói: “Đúng vậy, anh sẽ cưới người khác. Còn em, không phải cũng đi xem mắt với người đàn ông khác sao?”
Nguyễn Sương nói: “Em cũng sẽ kết hôn với người đàn ông khác.”
Không ai trong hai người họ chịu thua đối phương.
“Sau khi kết hôn, mỗi người chúng ta hẳn sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc.” Nguyễn Sương mô tả những kỳ vọng trước đây của cô về hôn nhân: “Một cặp vợ chồng có cùng mục tiêu, tôn trọng nhau và sống hòa thuận. Nhưng có lẽ em sẽ không nắm tay anh ta, không hôn, càng không mang thai và sinh con.” Lúc này, cô buộc tội Trần Cương Sách: “Anh có làm được thế không? Em cảm thấy anh vẫn sẽ là một công tử chơi bời trác táng.”
Trần Cương Sách rất chột dạ, dù sao trong cuộc trò chuyện giữa anh và mẹ anh cũng có đề cập đến——
Anh có thể tùy tiện tìm một đối tượng để kết hôn nhưng sau khi kết hôn, anh sẽ có rất nhiều tình nhân ở bên ngoài và biết đâu một ngày nào đó cũng có thể có một vài đứa con riêng. Những đứa trẻ ấy không nhất thiết phải cùng một mẹ.
“Tại sao ngay cả nắm tay và hôn cũng không thể?” Trần Cương Sách hỏi cô.
“Có một từ gọi là ‘tình yêu thể xác’ anh đã nghe nói đến chưa?”
Điều đáng sợ hơn cả rung động chính là tình yêu thể xác. Bạn không yêu tâm hồn người ấy, thứ bạn muốn chạm vào chỉ là cơ thể người ấy. Trong khoảnh khắc làn da chạm vào nhau, bạn sẽ có một cảm giác thỏa mãn chưa từng thấy. Giống như bạn đang mắc chứng nghiện động chạm da thịt và người ấy chính là liều thuốc chữa trị duy nhất. Loại yêu thích này không liên quan gì đến ham muốn tình dục mà chỉ cần tiếp xúc với người ấy, bạn mới bình tĩnh lại được. Loại yêu thích này mới là trí mạng.
Nguyễn Sương đã từng trải nghiệm qua điều đó trước đây, cô đã trải nghiệm qua trên cơ thể Trần Cương Sách. Tình yêu của cô không tương thích và cơ thể cũng không thể bị người nào khác xoa dịu hay làm cho run rẩy.
Vẻ mặt Nguyễn Sương bất đắc dĩ: “Không có cách nào khác, cùng anh nói chuyện xong lại nhìn vào người khác, thật không có ý nghĩa.”
“Quanh đi quẩn lại, có phải em thấy anh vẫn là người hấp dẫn nhất và mang đến cho em cảm giác nhất đúng không?” Trần Cương Sách nhướng mày cười xấu xa.
Nụ cười của anh không hề có ý tốt. Cứ nói rõ ràng đi – em có đặc biệt hài lòng với kỹ năng trên giường của anh không?
Nguyễn Sương giận dữ cúp điện thoại.
–
Tan làm, tài xế của Trần Cương Sách tới đón cô.
Bây giờ đang là cuối năm, ngân hàng có rất nhiều việc phải giải quyết với vô số cuộc họp mỗi ngày. Buổi trưa Nguyễn Sương gửi tin nhắn cho Trần Cương Sách, anh không trả lời ngay được vì đang họp. Họp xong, nhân lúc được nghỉ ngơi ăn trưa, anh mới gọi điện cho cô.
Nguyễn Sương biết anh bận bịu, ban đầu cô muốn về nhà nhưng sau khi lên xe lại đổi ý: “Chúng ta tới chỗ Trần Cương Sách đi.”
Cô ở nhà một mình cũng chán, chi bằng đến phòng làm việc của Trần Cương Sách đợi anh. Cô chưa từng đến ngân hàng nên bị nhân viên bảo vệ bên ngoài cổng chặn lại. Toà nhà cần quẹt thẻ để ra vào, đối với người ngoài như cô thì phải hẹn trước rồi lễ tân sẽ quẹt thẻ của họ để cho cô vào, nhưng cô chỉ vừa ngẫu hứng đến gặp Trần Cương Sách nên đương nhiên không có lịch hẹn trước.
Ở sảnh có quầy bar để nghỉ ngơi, đang là giờ ăn tối nên khu tài chính thương mại đèn vẫn sáng trưng, việc tăng ca cuối năm là chuyện hết sức bình thường.
Có một hàng dài người xếp hàng ở nhà hàng, mùi thức ăn phảng phất trong không khí. Nguyễn Sương chịu đựng cơn đói, gửi tin nhắn cho Trần Cương Sách.
Nguyễn Sương: [Em đang ở trụ sở ngân hàng.]
Nguyễn Sương: [Bảo vệ không cho em vào.]
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy Trần Cương Sách trả lời lại. Nguyễn Sương không thích hối thúc người khác, huống chi người đó là Trần Cương Sách – người cho dù có chuyện quan trọng trước mắt nhưng chỉ cần nhìn thấy tin tức về Nguyễn Sương cũng sẽ quay lại tìm cô trước. Cô đoán hiện tại anh không mang theo điện thoại di động hoặc có thể đang rất bận và không có nhiều thời gian cầm máy.
Cô khóa màn hình lại, đứng dậy đi đến nhà hàng xếp hàng mua phần ăn tối. Cô không mua phần ăn cho anh vì có một lần tình cờ biết được Trần Cương Sách có một đầu bếp riêng trong công ty, người này sẽ chuẩn bị bữa ăn hàng ngày cho anh.
Nghĩ đến những người giàu có trong phim truyền hình, đặt vào thực tế, so với những người ở địa vị như Trần Cương Sách, bọn họ cũng chỉ là những người bình thường. Trước đây Nguyễn Sương từng viết một kịch bản dựa trên ấn tượng của cô về một cậu ấm nhà giàu sau khi xem nhiều bộ phim truyền hình và điện ảnh khác nhau. Lúc quay lại với Trần Cương Sách, cô mới nhận ra rằng thứ mình từng viết đâu phải cậu ấm nhà giàu, nam chính đó rõ ràng chỉ là cậu bé lọ lem trong hào môn thôi.
Nghĩ đến cuộc họp thảo luận kịch bản ngày hôm qua, một số biên kịch đã thảo luận về một chủ đề với khí thế hừng hực sôi nổi.
—— “Nữ chính có bảy người anh, mỗi người đều đứng đầu trong ngành của họ.”
“Có phải hơi quá rồi không? Ai nghĩ ra cái ý tưởng này vậy?”
“Cái quái gì đây?”
“Tôi biết đọc chữ nhưng khi kết hợp lại với nhau, tôi cảm thấy thật ảo tưởng và hoang đường. Đầu tiên, bảy người anh và một cô em gái, mẹ của họ hiện tại có ổn không đấy? Thứ hai, mỗi người anh trai đều đứng top đầu trong ngành của họ, thế là, bố của họ là Hoàng đế sao, trao cho mỗi người con một thái ấp à?”
Một giọng nói yếu ớt vang lên trong phòng họp, Trần Tụng Nghi hắng giọng: “Hồi em đi du học, đúng là có một người bạn mà gia đình cậu ấy vi diệu y như vậy.”
“…”
“…”
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.
Mọi người ngạc nhiên há hốc miệng.
Máy tính của Trần Tụng Nghi có kết nối với màn hình chiếu của phòng họp, cô tìm kiếm một dòng từ khoá, màn hình hiện lên kết quả tìm kiếm. Cái tên cô tìm kiếm, hiện ra một trang mạng giới thiệu nhân vật, tổng cộng có bảy cái tên, sự nghiệp của mỗi người đều vô cùng rực rỡ.
Trần Tụng Nghi nhìn quanh một vòng, mỉm cười: “Xem xong rồi chứ? Còn cảm thấy ý tưởng này vô lý nữa không? Đây là chuyện có thật, không có thay đổi nội dung gì cả.”
Có rất nhiều chuyện vô lý khó mà tưởng tượng ra được nhưng lại thực sự tồn tại, giống như việc trên đời này sẽ có người mang đầu bếp đi làm vậy. Mà người đó lại chính là bạn trai cô, bạn trai ăn đồ cao cấp do đầu bếp nổi tiếng chế biến, còn cô lại ăn phần ba mươi đồng đơn giản. Nguyễn Sương lặng lẽ lấy điện thoại ra, diễn vai cô vợ nhỏ vô lý, rảnh rỗi kiếm chuyện mà gửi tin nhắn cho Trần Cương Sách.
Nguyễn Sương: [Họ đều nói anh đối tốt với em.]
Nguyễn Sương: [Nhưng thực tế thì sao? Anh ăn đồ cao cấp, còn em ăn cơm hộp.]
Nguyễn Sương: [Em bị cho vào lãnh cung rồi đúng không?]
Cô và Trần Cương Sách đều thích nhập vai diễn như vậy, đại khái là do ban đầu khi Trần Cương Sách phát hiện ra kịch bản cô viết.
Nhân vật Nguyễn Sương từng viết rất đa dạng…
Nữ bác sĩ và nam chính đính hôn từ nhỏ của cô ấy.
Trần Cương Sách liền diễn vai bệnh nhân đến khám bệnh, vạt áo nửa cởi nửa không: “Bác sĩ, cơ bắp của tôi đau, cần cô xoa bóp giúp.”
Nguyễn Sương giả bộ khó xử, đưa tay ra định xoa bóp cho anh, thế nhưng lại bị Trần Cương Sách ôm chặt lấy eo khiến cô ngồi lên đùi anh.
Anh nhướng mày đôi mắt đen láy đầy cấm kỵ, nói ra lời vô lại: “Có tin tôi có thể làm cô sướng không?”
Đến cuối cùng, bác sĩ và bệnh nhân, là bác sĩ không còn chút sức lực nào ngã vào lòng bệnh nhân.
Đường nét cơ bắp của Trần Cương Sách vô cùng rõ ràng và gợi cảm.
Và cả, kịch bản tình yêu đơn thuần của thanh mai trúc mã. Thiếu nam thiếu nữ mặc đồng phục trường, đơn thuần đến mức không cả dám nhìn vào mắt nhau, vành tai của hai người đều đỏ ửng. Nhưng sau khi Trần Cương Sách đọc được kịch bản của cô thì luôn sửa đi rất nhiều chi tiết.
Giọng anh rất trầm nói: “Em có biết chuyện tình giữa thanh mai và trúc mã thú vị nhất là gì không?”
Nguyễn Sương nhanh chóng trả lời: “Từ trước khi ý thức được sự tồn tại của tình yêu thì đã yêu đối phương rồi.”
Trần Cương Sách nhắm mắt cười bảo: “Không phải.”
“Vậy thì là gì?”
“Là ban đêm mơ thấy người ấy, sáng thức dậy phát hiện ga giường và đũng quần đã ướt rồi.”
Anh nói, là, đối phương chính là người đầu tiên xuất hiện trong giấc mộng xuân của mình.
Còn có.
Chuyện tình văn phòng, cấp trên mặt lạnh tính xấu và cô thư ký nhỏ mềm mại dễ thương.
Trần Cương Sách đặt Nguyễn Sương lên bàn làm việc trong thư phòng, dáng vẻ thư thái, anh nhướng mắt lên: “Tài liệu này viết không tốt, có cần tôi tận tay chỉ dạy cô phải viết như thế nào không?”
Nguyễn Sương chớp chớp mắt, vô cùng phối hợp, giọng ngọt ngào làm nũng, “Trần tổng, so với dùng tay, tôi càng thích dùng miệng hơn.”
Quả thực đã dùng miệng rồi, Trần Cương Sách cắn lấy môi Nguyễn Sương.
‘Cắn’ là động từ, còn việc họ làm, là từ ‘cắn’ được tách ra.
* ‘Cắn’ 咬, cắn được tách ra chính là chữ 口(khẩu) và 交(giao), tự ghép lại xem hai người làm gì nhé ^^
…
…
Chuyện đóng vai diễn như vậy rất nhiều, đây chính là tình thú trong cuộc sống của hai người, trải nghiệm này là thứ chỉ có Trần Cương Sách mới mang lại được cho cô. Về chuyện ‘tình’ Nguyễn Sương có hơi quái gở, so với việc dịu dàng như nước thì cô càng thích sự mạnh mẽ kích thích và thô bạo hơn. Mà Trần Cương Sách lại nắm bắt được rõ điều đấy.
Mọi người đi qua lại khu nghỉ ngơi, máy sưởi vô cùng ấm áp khiến đôi mắt Nguyễn Sương ửng đỏ lên. Cô không suy nghĩ nữa, sau khi gửi tin nhắn xong cúi đầu ăn cơm. Ăn được vài miếng lại có thông báo từ Wechat, mở máy lên quả nhiên là Trần Cương Sách gọi đến, cô nhấn nghe.
“Trần Cương Sách?”
“Ừm.” Anh khẽ thở gấp, “Em đang ở đâu vậy?”
“Đang ở ngân hàng trung tâm.”
“Anh biết, cụ thể là em ở chỗ nào vậy?”
Nguyễn Sương mở miệng, đang định nói thì giọng trầm thấp của Trần Cương Sách truyền đến.
“Anh nhìn thấy em rồi, em ngồi ở đó đừng đi đâu, anh qua ngay đây.”
Nguyễn Sương cong môi, nhìn xung quanh theo phản xạ. Ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài, lập tức bắt được bóng hình quen thuộc của Trần Cương Sách. Anh mặc tây trang cao cấp, dáng người vô cùng nổi bật, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Làn da khá trắng, gương mặt không chút biểu cảm, mái tóc rũ xuống trán cùng với đôi mắt đen và sâu. Anh tiến bước đến gần cô, cả người bao bọc bởi khí lạnh pha lẫn chút cấm dục. Sau đó khi nhìn thấy cô đuôi mắt anh lộ ra ý cười, gương mặt mang theo sự yêu thương chiều chuộng. Anh đứng ở trước mặt cô.
“Sao lại qua đây mà không nói trước với anh một tiếng?”
“Muốn cho anh bất ngờ.” Nguyễn Sương thành thật nói, miệng xị lại, “Nhưng lại bị bảo vệ chặn lại bên ngoài.”
Trần Cương Sách bật cười.
Nguyễn Sương không nhìn nổi nữa, “Anh còn cười được à, bạn gái của anh bị chặn lại ngoài cửa đấy. Lần sau anh đến phòng làm việc tìm em, em cũng cho bảo vệ chặn anh lại xem anh có còn cười được nữa không.”
Trần Cương Sách nhìn đồ ăn trước mặt cô, cầm thìa và hộp ném thẳng vào thùng rác. Làm xong một loạt các động tác, anh đưa tay ôm eo cô. Trần Cương Sách dán sát tay vào eo cô, cảm giác ấm áp truyền đến lòng bàn tay.
Anh dẫn cô đi vào bên trong, vô tội mà nói: “Không phải là do anh đang họp đấy sao? Còn chưa họp xong trợ lý đã nói với anh là em tới, anh lập tức qua mà. Miên Miên, cho dù em có oán trách anh thì cũng đừng trách móc vậy chứ.”
Anh nhấn thang máy, chậm rãi nói: “Chỉ số tức giận đã hạ xuống 50% chưa?”
“Vẫn còn 50%, anh định giải quyết thế nào đây?”
“Ừm…Lúc anh đi xuống đã dặn đầu bếp chuẩn bị bữa tối cho em rồi.”
Nguyễn Sương miễn cưỡng: “Còn 40%.”
Trần Cương Sách nói: “Lát nữa làm cho em thẻ ra vào, để khi nào em muốn cho anh bất ngờ thì chỉ cần quẹt thẻ vào là được.”
Nguyễn Sương nhíu mày: “Em xem trong phim, mỗi khi tiếp tân nhìn thấy bạn gái của giám đốc đều sẽ báo cho toàn bộ công ty, sau đó bảo vệ để cô ấy tự do đi vào.”
Đúng lúc thang máy cũng đến nơi, Nguyễn Sương và Trần Cương Sách cùng đi vào, bên trong thang máy chỉ có hai người.
Trần Cương Sách cong môi cười: “Anh cũng muốn làm vậy, nhưng không phải em thích khiêm tốn một chút sao?”
Nguyễn Sương mím môi, trong đầu hiện lên một hình ảnh khoa trương đến mức khiến cô ngượng ngập.
“…Thôi bỏ đi vậy, anh đưa em tấm thẻ ra vào là được.”’
“Thật sự không cần thông báo cho tất cả mọi người sao…gửi ảnh em qua email cho nhân viên, để họ nhìn thấy đã biết em là phu nhân giám đốc, sau này vào ngân hàng của anh đều có thể hưởng đãi ngộ của của VIP.”
Nguyễn Sương chỉ nghĩ đến việc gửi ảnh cô cho nhân viên thôi đã nổi hết da gà rồi.
“Em thấy em không giống phu nhân giám đốc.”
“Hửm?”
“Giống tội phạm bị truy nã hơn.”
“…”