Trăng Gió Nơi Đây

Chương 7




Editor: Gió

Beta: Bảo Trân



Vào khoảnh khắc anh hôn lên môi cô, tất cả giống như điềm báo trước vậy. Trong không gian kín lặng yên, hoa anh đào rơi đầy trời, ánh mặt trời chiếu xuống, không gian trở nên thật dịu dàng.

Lưng Nguyễn Sương dựa vào cửa phòng học, một tay nắm chặt máy tính ôm trước ngực, tay còn lại kéo cánh tay của Trần Cương Sách.

Trước khi bước vào phòng học này họ không hề có bất kì suy nghĩ nào khác. Ít nhất là Nguyễn Sương cũng chỉ đơn thuần muốn kéo anh vào đây, tránh đi ánh mắt của những người cùng khoa. Nhưng giờ cô dựa lưng vào cửa, còn Trần Cương Sách dựa sát vào cô.

Đi dạo trong trường không mục đích hơn hai tiếng đồng hồ, hôm nay bầu trời quang đãng, nhưng anh lại thấy mình như không nhìn thấy ánh sáng. Trên người đầy vẻ lạnh lùng, giống như tảng băng chưa tan đầu hạ. Xung quanh bị hơi thở của anh bao vây, cô ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt càng ngày càng sát lại gần mình của anh. Sau đó là nụ hôn vừa trong và ngoài dự đoán.

Có từng do dự không?

Chắc đã có.

Nhưng sau khi nghe thấy lời anh nói, Nguyễn Sương nhón chân lên, thu lại khoảng cách giữa hai đôi môi. Một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước, giờ trở thành một nụ hôn lưỡi thật sâu.

Ông trời như cũng đang giúp đỡ họ, phòng học này vì vị trí có thể ngắm được hoa anh đào nên sinh viên vô cùng yêu thích, trong vòng bạn bè của Nguyễn Sương có rất nhiều người đăng ảnh chụp tại đây. Vậy mà hôm nay, ngay lúc này, lại không có một ai. Không rõ là sự trùng hợp vô tình, hay chính là sự sắp xếp của vận mệnh.

Sau khi hôn xong, hai người trầm lặng trong giây lát. Trần Cương Sách ổn định lại hơi thở, vừa định mở lời lại bị Nguyễn Sương chen ngang.

Cô chớp đôi mắt long lanh, tóc có hơi rối, bản thân cô cũng biết điều ấy nên đưa tay vuốt tóc. Đối với nụ hôn đột ngột vừa rồi, thái độ của cô chính là: “Hôn thì cứ hôn, sao còn làm rối tóc tôi vậy? Vất vả lắm tôi mới tết được mái tóc đuôi sam đẹp như vậy.”

Mà ở dưới mái tóc đuôi sam, có buộc sợi dây buộc tóc màu gạo trắng. Tóc cô rất dài, mái tóc được tết lại, trông rất dịu dàng. Bây giờ thì hay rồi, tóc bị anh làm rối, cô tháo tóc ra mái tóc xoăn xõa xuống vai.

Sau khi sửa sang lại đầu tóc xong cô nói, “Tôi đi họp nhóm đây.”

Rồi mở cửa phòng học rời đi.

Trần Cương Sách ở lại bên trong, một hồi sau cảm nhận lại, cứ cảm thấy lời nói hành động vừa rồi của cô rất quen tai quen mắt, giống như…

Giống như gì nhỉ.

Giống tra nam mặc quần lên là không chịu trách nhiệm. Còn cô là tra nữ hôn xong quay mông bỏ đi. Không hỏi tại sao anh lại hôn, cũng không trách cứ hành động đường đột ấy, cô chỉ bảo anh ở đây đợi cô. Giống như hoàng đế thời cổ đại, gọi người đến hầu hạ. Giới tính của họ tráo đổi rồi.

Trần Cương Sách bật cười, nhưng vẫn ngồi lại trong phòng học, yên tâm đợi cô quay lại.

…Sủng hạnh anh.



Họp nhóm diễn ra vào thứ hai hàng tuần, tất cả tiến sĩ, thạc sĩ do giáo sư dẫn dắt đều tham gia. Quy trình cuộc họp đều khá giống nhau, mỗi người lên bục báo cáo tiến độ học tập, nghiên cứu luận văn gần đây của mình.

Giáo sư của Nguyễn Sương là Trương Huỷ, nổi tiếng nghiêm khắc trong giới nghiên cứu học thuật, nhưng ở ngoài lại là một người giáo viên dễ gần. Mỗi lần họp, giáo sư đều chuẩn bị rất nhiều hoa quả điểm tâm.

Cuộc họp dài dần đi đến hồi kết, giáo dư hỏi mọi người tết Thanh Minh có kế hoạch gì không: “Nếu không về nhà, có muốn đi dã ngoại với cô không?”

“Hôm nào vậy ạ? Bọn em đã hẹn đến đền Độn cầu duyên rồi.”

Nhận được cái lườm của giáo sư, “Muốn yêu đương lại đi cầu Phật, sao nghiên cứu sinh rồi còn mê tín vậy? Ra ngoài mấy đứa đừng có bảo mình là học sinh của cô đấy nhé.”

Mọi người bật cười, bầu không khí vô cùng thoải mái dễ chịu.

Giáo sư ngẫm nghĩ rồi nói, “Chồng cô là giáo sư viện hàng không, ông ấy có rất nhiều sinh viên vẫn còn độc thân, hay là Thanh Minh mấy đứa còn độc thân đến nhà cô cùng ăn cơm?”

“Aaaa, cô Huỷ cô quả đúng là đã đẹp người lại còn tốt bụng nữa.”

“Chị Huỷ, em yêu chị.”

“Chị Huỷ tốt bụng nhất trần đời!”

Trong giây lát, những lời nịnh nọt vang lên không ngừng.

Giáo sư bật cười, “Ai đi thì gửi +1 vào nhóm để cô tổng kết số lượng, xem xem nấu bao nhiêu món.”

Thông báo nhóm chat liên tục vang lên, có người nghi hoặc, “Nguyễn Sương, cậu không đi sao?”

Giáo sư nói: “Sương Sương, em cũng đi đi, thầy của em có nhiều sinh viên đẹp trai lắm, cô còn định giới thiệu cho em nữa đấy!”

“Lão Trương!!”

Lời vừa nói ra, mọi người xung quanh bèn công kích, “Lão Trương cô thiên vị Nguyễn Sương quá rồi đấy.”

Lúc khen thì chị Trương, lúc công kích lại là lão Trương, mọi người đều thành thật như vậy.

Giáo sư bất đắc dĩ phất tay, “Ai bảo Sương Sương đã xinh đẹp lại chịu khó chứ. Nếu con trai cô lớn hơn chút nữa thì tốt, nhất định cô sẽ thuyết phục Sương Sương làm con dâu cô, nhưng Sương Sương này,” Cô chống cằm, mặt chân thành nhìn Nguyễn Sương, nói ra lời từ tận đáy lòng, “Em có chấp nhận tình chị em không? Nếu không ngoài dự định năm nay con trai cô cũng thi lên thạc sĩ vào Nam Đại, đợi thằng bé đến trường rồi, hai đứa yêu đương một trận nồng nhiệt trong trường, em thấy thế nào?”

Trong khoa đều biết, giáo sư Trương đáng sợ thích Nguyễn Sương đến nhường nào. Xinh đẹp chỉ là phụ, quan trọng là thái độ cố gắng học tập, không ganh đua, tính tình ôn hoà của cô.

Giáo sư là người đầu tiên vào phòng học, tất nhiên không nhìn thấy người đàn ông anh tuấn cạnh Nguyễn Sương ban nãy.

Đàn em đứng cạnh Nguyễn Sương đột nhiên lên tiếng, dùng giọng điệu tiếc nuối, “Chị Huỷ, giấc mơ có con dâu của chị bị một anh chàng siêu cấp đẹp trai huỷ luôn rồi.”

Giáo sư ngây người, “Gì cơ?”

Mọi người xung quanh nhìn Nguyễn Sương, cười ái muội, giáo sư phản ứng lại, “Sương Sương, em có bạn trai rồi à?”

Ngay lập tức mọi người dùng ánh mắt đầy ái muội nhìn qua, Nguyễn Sương cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Rõ ràng cô cũng biết mối quan hệ này không đi đến đâu, một khi chia tay sẽ trở thành đề tài bàn tán của mọi người. Nhưng cô vẫn cười vui vẻ đáp, “Hình như có rồi ạ.”

“Hình như là sao? Có là có, chưa có là chưa có chứ.”

“Đại khái là…bạn trai 80%?” Nguyễn Sương giống như cô gái nhỏ bị tình yêu làm mê đắm, buồn lòng nhíu mày, “Anh ấy vẫn chưa tỏ tình với em.”

Có lẽ đây chính là điểm cô khiến người ta yêu quý, biết mềm mại, làm nũng đúng lúc.

Mọi người nói, “Cũng đúng, yêu đương nhất định phải tỏ tình mới được.”

“Quả đúng là 80%.”

“Anh trai 80!” Thậm chí còn có người đặt biệt danh luôn cho Trần Cương Sách.

Khi Nguyễn Sương nghe thấy ba chữ “Anh trai 80”, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Buổi họp đến 5 giờ thì kết thúc, giáo sư phải đi đón con tan học. Mọi người đều rất đói, vừa nghe thấy tiếng ‘Tan họp” của cô đã lập tức thu dọn đồ đạc chạy bay ra ngoài. Nguyễn Sương cùng mọi người đi ra.

Phòng học bên cạnh không còn lặng yên như ban nãy, có không ít người ngồi bên trong, mọi người đều giơ điện thoại ra chụp hoa anh đào bên ngoài cửa sổ. Ánh mắt cô đảo quanh, cuối cùng tìm thấy Trần Cương Sách đang ngồi ở trong góc. Anh đang nhìn vào mọi người tạo dáng chụp ảnh, không cảm nhận được sự tồn tại của Nguyễn Sương.

Cô từ cửa sau đi vào, nhẹ nhàng bước đến sau lưng anh. Nhưng lưng anh như mọc thêm mắt, vào lúc cô sắp lại gần anh lười biếng hỏi, “Xong rồi à?”

Nguyễn Sương nghi ngờ, “Sau lưng anh mọc thêm mắt đấy à?”

Anh hất cằm, chỉ về phía cái bóng in xuống mặt đất. Nguyễn Sương bật cười, tức giận với cái bóng của mình, “Sao lại bị nó bán đứng chứ?”

Trần Cương Sách cầm lấy túi máy tính trên tay cô, nhìn có vẻ nhẹ nhưng lại khá nặng, anh hỏi, “Mệt không?”

Cô nói cũng bình thường, sau đó lại hỏi anh, “Có phải anh đợi rất lâu rồi không?”

Trần Cương Sách cong môi, “Tôi vẫn chưa từng đợi ai lâu vậy, Nguyễn Sương, em cũng lớn mặt lắm đấy.”

Đối diện với sự trêu chọc của anh, Nguyễn Sương chỉ cười, cười vui vẻ khoác tay anh. Thiếu nữ với gương mặt xinh đẹp, cười lên sắc xuân phơi phới, âm thanh mềm mại ấy Trần Cương Sách từng chỉ được nghe qua điện thoại của Quý Tư Âm, giọng nói giống như sợi lông vũ khẽ vuốt qua mang tai.

“Anh không muốn sao? Tôi cũng không bắt anh phải đợi, Trần Cương Sách, là tự anh muốn đợi mà.”

Cô dùng giọng điệu thích hợp để nói lời tình ái, nói ra lời của một tên ăn chơi vô trách nhiệm, đẩy hết lỗi lầm lên người anh.

Trần Cương Sách cảm thấy cô thực sự là tra nữ, giận đến ngứa răng, “Nếu tôi không đợi thì sao?”

Nguyễn Sương chớp mắt, “Vậy tôi sẽ đi tìm anh.”

Trần Cương Sách không chút biểu cảm, khẽ hừ một tiếng, “Tôi thấy chưa chắc.”

“….Thật đấy.” Đi ra khỏi toà nhà, bên ngoài gió thổi len qua mái tóc, cô vén tóc qua mang tai, “Vốn dĩ tôi định đợt nghỉ lễ Thanh Minh sẽ đến tìm anh.”

“Không sợ tôi không gặp em sao?”

“Không sợ.” Cô đáp rất tự nhiên.

Trần Cương Sách không nói thêm nữa.

Mà Nguyễn Sương nói tiếp, “Lúc anh hôn tôi, cũng không sợ tôi sẽ đẩy anh ra sao?”

Trần Cương Sách cười một tiếng, khẽ nhướng mày, ánh mắt mang theo ý cười, có vài phần vui vẻ thoải mái.

Bọn họ đều có cảm giác chắc chắn khó mà nói thành lời. Chắc chắn mỗi lần tiến lại gần đối phương, đối phương đều sẽ chấp nhận.

Đi được vài bước đã đến chiếc Benz của Trần Cương Sách, anh nói, “Lên xe, đưa em ra ngoài ăn cơm.”

Đến gần rồi Nguyễn Sương mới nhận ra đây là một chiếc Maybach. Cũng không biết anh lấy được thẻ đỗ xe trong trường bằng cách nào, nghĩ đến liền hỏi.

Trần Cương Sách nhàn nhạt giải thích, “Một người dì có học EMBA vài năm ở trường em, vì tiện đi học nên có làm thẻ thông hành.”

Chiếc xe này là Maybach kiểu cũ, xem ra là của người dì đó rồi. Lúc dì anh làm thẻ thông hành cho xe, chắc là không ngờ được sẽ có một ngày, nó sẽ trở thành công cụ để anh tán gái. Nghĩ vậy, khoé môi cô cong lên.

Tối đó Trần Cương Sách đưa cô đến một nhà hàng Michelin, mỗi món lượng đồ ăn đều rất ít. Đồ ăn ít cũng có lợi, như vậy sẽ nếm thử được nhiều món hơn. Ăn tối xong, Trần Cương Sách đưa cô về trường.

Nguyễn Sương vẫn tưởng rằng anh sẽ đưa cô đến khách sạn. Nhưng anh đạp ga khá nhanh, tốc độ giới hạn 60 cây, màn hình trên xe hiển thị 60, sắp đến mức vượt tốc độ. Không có chút ý định nào muốn giữ cô qua đêm?

Nguyễn Sương không khỏi nghi ngờ tối nay anh có cô em nào ở bên. Nhưng sau khi tắm xong, đang định giặt quần áo, điện thoại trên bàn rung lên. Tay vẫn đang vuốt, vuốt vài lần mở khóa được màn hình, cô nhấn nút nghe.

“Đang làm gì vậy?” Anh hỏi.

“Vừa tắm xong, chuẩn bị đi giặt quần áo.” Nguyễn Sương hỏi anh, “Sao vậy?”

“Không sao.”

Toà nhà của nghiên cứu sinh không mất điện, nhưng cô ở tầng cao. Sau 10 giờ tối có nhiều người tắm, nước không đủ, nên lượng nước rất ít. Nguyễn Sương vội đi giặt quần áo, thấy anh không có việc gì quan trọng, vội vàng cúp máy, “Vậy tôi đi giặt quần áo đây.”

Nói xong, vội vàng cúp máy.

“…”

Trần Cương Sách đưa tay chạm lên sống mũi. Anh vô cùng lặng yên, nói ra sợ sẽ bị trêu cười. Anh chủ động theo đuổi một cô gái, kết quả trong mắt người ta, anh còn không quan trọng bằng việc giặt quần áo. Nhưng anh không nói gì, kiên nhẫn chờ đợi. 

Điện thoại có rất nhiều tin nhắn gửi đến, Trần Cương Sách chọn lọc trả lời. Khoảng nửa tiếng sau, điện thoại rung lên. Là tin nhắn của Nguyễn Sương.

Cô hỏi: [Anh đang bận sao?]

Ngồi im một tư thế trong một thời gian dài, cổ có hơi tê. Trần Cương Sách xoa cổ, đổi sang một tư thế ngồi thoải mái, sau đó nhấn gọi cho cô.

“…Alo.” Giọng cô mềm mại, trong đêm thanh gió lặng, còn khiến anh say hơn cả ly rượu trước mặt, “Anh không bận sao?”

Trần Cương Sách cười nói, “Tối muộn rồi tôi còn bận gì được chứ?”

Nguyễn Sương: “Trên đường đưa tôi về anh lái nhanh vậy, tôi còn tưởng tối nay anh có hoạt động gì khác.”

Trần Cương Sách nghe ra được, cô gái nhỏ đang phàn nàn về anh. Anh rất vô tội, bình thường ra ngoài đều có tài xế, nếu lái xe chắc chắn là đi cùng bạn lên đường cao tốc. Trên đường cao tốc lái như vậy đã là chậm lắm rồi, nhưng ở đây trong thành phố tốc độ giới hạn là 60 cây, trong mắt anh tốc độ ấy còn chậm hơn rùa.

“Tối nay quả thực có hoạt động.” Anh nói.

Giọng Nguyễn Sương nhàn nhạt, thậm chí còn giục anh, “Vậy anh bận việc đi.”

Bộ dáng vô tâm, Trần Cương Sách sắp bị cô làm cho tức chết rồi. Nhưng anh vốn là người không hay tức giận, lại hiếm khi gặp được cô gái mình thích. Có thế nào đi nữa thì khoé miệng vẫn cong lên lập tức nói, “Không phải đang bận dỗ em đấy sao?”