Editor: Đá bào
Beta: Gió
—
3.
Sau khi chia tay, Trần Cương Sách rất ít khi nhớ tới Nguyễn Sương.
Cô biến mất khỏi tầm mắt anh nhưng không biến mất khỏi thế giới của anh.
Sẽ luôn có người đến nhắc nhở anh rằng anh đã từng vì cô mà nhờ vả rất nhiều mới mua được gốc cây đại thụ kia.
Cho nên anh dứt khoát không sống trong căn hộ đó nữa.
Ngôi trường nổi tiếng nhất ở Nam Thành là Nam Đại có bảy cơ sở, năm trong số đó nằm ở tại thành phố. Thỉnh thoảng, khi đi dạo trên các con phố, ngước lên là có thể thấy khuôn viên Nam Đại.
Hàng năm ngân hàng đều sẽ tuyển dụng nhân viên mới và gần một nửa trong số đó đến từ Nam Đại.
Trong tâm trí Trần Cương Sách, anh luôn nghĩ đến Nguyễn Sương vào những thời điểm không thích hợp.
Ngay cả khi bỏ lại công việc, thì trong cuộc sống…
Anh thích đưa cô đi ăn ở nhiều nhà hàng khác nhau nên dù có đến nhà hàng nào anh cũng sẽ luôn nhớ đến cảnh tượng khi đưa cô đến đó.
Quần áo trong tủ của anh thường là ba màu xám, đen, trắng. Hôm nào cô hứng lên, sẽ chọn một chiếc áo sơ mi trắng mặc vào để quyến rũ anh.
Khi anh cạo râu, cô còn cố tình chọc chọc bọt trên mặt anh, khiến anh cạo râu cũng không được yên.
Cô sống nồng nhiệt, cô yêu cũng vậy.
Cô khác với tất cả những người phụ nữ mà anh từng tiếp xúc. Tình yêu của cô được đặt ngang hàng với anh, cô không coi anh như một kính ngưỡng, cô cũng không bao giờ lấy lòng anh để nhằm lấy được lợi ích gì đó từ anh.
Cô thích anh chỉ đơn giản vì anh là Trần Cương Sách.
Điều cô muốn ở anh là đôi mắt anh, là một chút cảm giác đau lòng và yêu thương từ anh.
Trần Cương Sách cảm thấy ham muốn này của cô trong tình yêu thật nực cười và trẻ con, nhưng trong lúc cười nhạo cô anh vẫn cam tâm tình nguyện trao cho cô tất cả những gì cô muốn.
Không ai có năng lực như cô, năng lực khiến anh mê mẩn như bị ma xui quỷ khiến, vì vậy quá trình quên cô có chút gian nan. Anh bắt đầu với một giai đoạn rút lui dài không thấy hồi kết, sẽ thật tốt nếu anh thực sự có thể buông bỏ hoặc dừng lại.Thay vì mỗi ngày đều lên mạng xem dòng trạng thái của cô như kẻ điên rồ hay tìm kiếm những manh mối liên quan đến cô trong vòng bạn bè của Quý Tư Âm, tìm kiếm những dấu vết mà cô có thể để lại.
Cuộc sống của cô vẫn phong phú và đầy màu sắc và nó sẽ không vì thiếu đi anh mà trở nên đơn bạc.
Nói đúng ra, cô còn vui vẻ hơn khi sống không có anh.
Trong quá khứ, hầu như ngày nào cô cũng ở bên cạnh anh. Nếu có thể chấm điểm cho người yêu tối đa 100 điểm thì Trần Cương Sách sẽ cho cô 99 điểm theo quan điểm hoàn toàn công bằng và khách quan.
Một điểm còn lại là do anh ích kỷ riêng, mong muốn cô trở thành người yêu của mình.
Nếu tình yêu của em không thuộc về anh thì cuộc đời anh cũng chẳng còn chút ý nghĩa nào.
Anh hầu như không bao giờ chụp ảnh và album ảnh trên điện thoại của anh cũng trống rỗng.
Nhưng mỗi khi thấy ảnh của cô, tay anh cứ như mất khống chế mà nhấn nút “lưu xuống” trong vô thức.
Sau khi tỉnh táo lại, anh sẽ phỉ nhổ mấy hành vi hèn hạ này của mình, thế nhưng, anh vẫn không xóa bỏ nó.
Những lời cầu nguyện với Đức Phật rõ ràng là không có tác dụng gì.
“Tỉnh táo hơn, tỉnh táo thêm chút nữa.”
Dù biết là vô lý nhưng vẫn tỉnh táo chìm đắm.
Cuộc sống của anh không hề nhàn nhã, lịch trình hàng ngày luôn dày đặc và anh gần như không có thời gian để nghỉ ngơi, ngay cả thời gian ngủ cũng không quá sáu tiếng.
Thỉnh thoảng rảnh rỗi anh sẽ đến quán bar ở Chí Cảnh Đình.
Chí Cảnh Đình hay trêu tức anh, lặp đi lặp lại mấy câu này nhưng chỉ giống như một quyền đấm vào lớp bông. Trần Cương Sách không đau không ngứa mà cười lạnh lùng hoặc có khi thì giơ ly rượu lên, mỉm cười có chút lơ đãng.
Chí Cảnh Đình chửi anh không được liền đổi sang nhờ một người khác.
Người ra tay đương nhiên là Đoạn Chuẩn Ngạn, kẻ độc mồm nhất trong số họ.
Đoạn Chuẩn Ngạn nói: “Quay đầu lại cũng không phải chuyện đáng xấu hổ.”
Chí Cảnh Đình tức giận gầm lên: “Tôi bảo cậu mắng cậu ta chứ không nhờ cậu khuyên lùi!”
Đoạn Chuẩn Ngạn mở hai tay, nhún nhún vai, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ai có thể mắng được cậu ta? Từ trước đến nay cậu ta luôn là người có chính kiến, có mục đích, có mười con trâu kéo cũng không quay đầu lại.”
Chí Cảnh Đình: “Trước đây không phải đều là cậu kéo cậu ta trở lại sao?”
Đoạn Chuẩn Ngạn: “Lúc trước là cậu ta kéo tôi trở về.”
Chí Cảnh Đình: “Cậu chỉ khoác lác là giỏi, cậu ấy khuyên cậu đừng ra tay với con gái của bảo mẫu, cậu nghe sao?”
Đoạn Chuẩn Ngạn: “Cậu ta chỉ nói, ra tay đừng quá tàn nhẫn.”
Chí Cảnh Đình: “…”
Chí Cảnh Đình thực sự không thể hiểu rõ được hai người này, trước kia hai người họ là hai kẻ cấu kết làm chuyện xấu cùng nhau nhiều nhất. Một người có vẻ không phải là người tốt, còn người kia thực sự không phải là kẻ tốt, lúc tụ lại một chỗ, họ thực sự không làm ra được chuyện gì tốt đẹp. Nếu không khiến cho ai đó táng gia bại sản thì cũng là chia rẽ gia đình.
Anh ta chỉnh lại: “Đáng lẽ tôi không nên nói chuyện với hai người. Đó là lỗi của tôi.”
Sau khi Chí Cảnh Đình rời đi, Đoạn Chuẩn Ngạn cầm ly rượu trên bàn, cụng ly với Trần Cương Sách.
Trần Cương Sách lười biếng liếc anh ta một cái.
Đoạn Chuẩn Ngạn cười nói: “Thích thì theo đuổi lại đi, không có gì đáng xấu hổ cả.”
Trần Cương Sách ngẩng đầu, trong mắt trống rỗng, lại có vẻ thờ ơ.
Đoạn Chuẩn Ngạn nói: “Tôi nghe nói bạn trai cũ của cô ấy vẫn còn rất thích cô ấy, người phụ nữ này khá có năng lực, khiến cả hai người bạn trai cũ đều vẫn yêu mình.”
Trần Cương Sách cuối cùng cũng phản ứng lại: “Cô ấy có thể có năng lực gì gì? Cậu còn thật sự khen cô ấy?”
“Cô ấy không có năng lực sao?”
“Ừm, lúc ở bên tôi, cô ấy không lấy một xu nào, cũng không ngầm đòi tôi phải tặng quà cho cô ấy.”
“Chỉ có kiểu phụ nữ này mới có bản lĩnh.” Đoạn Chuẩn Ngạn cười xuỳ, “Cô ấy không nhận gì cả, chỉ lấy đi trái tim của cậu.”
“…”
Trần Cương Sách nhìn lên trần nhà.
Trần quán bar tràn ngập ánh sáng lập loè, như sóng biển dâng cao rồi hạ xuống. Ánh sáng xanh thẫm trông kỳ quái và ảo diệu.
Anh nhắm mắt lại vì mệt mỏi, vì bất lực, vì đó là sự thật anh phải đối mặt nhưng anh không muốn đối mặt, cũng không dám đối mặt.
Làm sao để đối mặt với chính mình đây?
Anh từng nghĩ rằng anh sẽ chơi bời cả đời.
Anh từng nghĩ mình sẽ không bao giờ yêu ai hay bị ai ràng buộc bởi tình yêu.
Đương nhiên cũng sẽ không bị Nguyễn Sương trói buộc. Nếu phải dùng một từ để hình dung thì anh nghĩ, đó là thuần phục.
Khi còn trẻ, anh có đọc qua một cuốn sách, trong đó có câu – “Nếu em thuần phục được anh, chúng ta sẽ cần nhau. Đối với anh mà nói, trên thế giới này em là độc nhất vô nhị; anh đối với em, cũng là duy nhất trong thế giới.]
Nhưng cô vẫn không chế ngự anh.
Chính anh là người bị cô thuần phục, để cô trở thành người duy nhất trong thế giới của mình.
Anh trở thành kẻ tò mò trong cuộc đời cô, ở nơi góc tối âm u cô quạnh quan sát nhất cử nhất động của cô.
Cô cười lên thật đẹp.
Cô xinh đẹp hơn trước nhiều.
Trước kia ánh sáng của cô chỉ có thể chiếu sáng một mình anh, nhưng giờ đây cô lại là một ngôi sao cực kỳ tỏa sáng, thu hút sự chú ý của mọi người.
Trần Cương Sách cũng đang ngước nhìn cô.
Người chủ trì thấy anh nhìn chằm chằm vào Nguyễn Sương liền hỏi: “Có cần tôi mời cô Nguyễn tới dùng cơm cùng anh không?”
Quá khứ đã trôi qua lâu rồi, chuyện giữa anh và Nguyễn Sương đã sớm bị người khác lãng quên.
Tất nhiên anh không cố nhớ đến cô nhưng cô luôn tồn tại trong thế giới của anh. Như không khí, như gió, như mọi thứ hữu hình và vô hình trên cuộc đời này.
Hậu quả nghiêm trọng của giai đoạn đó để lại là để cô trở thành liều thuốc phiện tinh thần trong cuộc đời anh, khiến anh hoàn toàn không thể quên được cô.
Trần Cương Sách lắc đầu cười nói: “Cô ấy trông rất giống bạn gái cũ của tôi.”
Người chủ trì nói: “Có lẽ hai người có duyên, có cần tôi giới thiệu một chút không?”
Một thực tế phổ biến trong kinh doanh.
Trần Cương Sách nói: “Không cần, tôi không có hứng thú với những sự lựa chọn thay thế.”
Không ai thích thứ thay thế.
Nhưng cô không phải kẻ thay thế.
Cô là độc nhất vô nhị.
Cuối mùa xuân, anh nhận được thiệp mời từ chính tay bố của Quý Tư Âm.
Mời anh đến dự tiệc đính hôn của Quý Tư Âm.
Nụ cười trên môi anh nhạt dần rồi tắt hẳn.
Anh nhẹ nhàng nhận lấy và nói: “Nếu có thời gian, nhất định tôi sẽ đến đó”.
Lúc đó anh phải xử lý rất nhiều công việc của bản thân, làm liên tục không ngơi nghỉ suốt ngày đêm, mệt mỏi đến mức ngả đâu ngủ đó.
Cũng vì điều này mà anh vô tình đánh rơi điện thoại.
Chiếc điện thoại di động lưu tất cả hình ảnh của cô trong những năm gần đây, hình nền màn hình khoá và màn hình chính đều là ảnh của cô, ẩn giấu tất cả những góc khuất không ai biết của anh. Ngay cả những người bạn quen biết anh nhiều năm cũng không thể tin được rằng anh lại lưu luyến mãi không quên bạn gái cũ đến mức độ này.
Điện thoại di động cùng lắm chỉ là vật chứng, mà vật chứng thì có thể làm giả được nhưng trái tim lại không cách nào nói dối khi đối mặt với chính mình.
Trần Cương Sách nhất định phải thẳng thắn đối mặt với chính mình, sau khi bị mất điện thoại di động, anh đã rơi vào trạng thái mất hồn mất vía.
Có lẽ vận mệnh thần kỳ ở chỗ, nó rất giỏi trêu đùa con người.
Đêm trước lễ đính hôn của Quý Tư Âm, Trần Cương Sách lại mơ thấy Nguyễn Sương một lần nữa.
Trong giấc mơ, cô đang nói lời tạm biệt anh với một thái độ quả quyết, rằng cô sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.
Sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ, toàn thân anh ướt đẫm mồ hôi. Mồ hôi lạnh thấm vào cơ thể, tê buốt khiến anh chết lặng, cơ thể không có cách nào cử động được, đại não vẫn còn hoạt động, ý thức duy nhất trong đầu anh là: Anh muốn đi tìm cô.
Chỉ một lần thôi.
Chỉ đi tìm cô lần này thôi.
Chỉ cần cô liếc nhìn anh một cái, Trần Cương Sách sẽ không nhận thua.
Sau đó, anh đến dự tiệc đính hôn của Quý Tư Âm.
Lúc Bàng Tiện nhìn thấy anh, không khỏi trêu chọc: “Anh Cương Sách, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, anh nói thật đi, anh đến đây là vì Nguyễn Sương đúng không?”
Trần Cương Sách lạnh lùng nhìn cậu ta: “Tôi nhàn rỗi đến vậy sao? Vì một cô gái mà làm to chuyện?”
Bàng Tiện bán tín bán nghi: “Thật sự không phải vì Nguyễn Sương sao?”
Trần Cương Sách cười lạnh: “Chi bằng cậu cứ nói mấy năm nay tôi vì Nguyễn Sương mà thủ thân như ngọc.”
“…” Bàng Tiện cảm thấy điều đó là không thể, “Chuyện ấy không có khả năng.”
“Nhìn anh có vẻ không phải kiểu người cấm dục quá ba ngày.”
Trần Cương Sách chậm rãi lau tay, khóe môi nhếch lên: “Cậu rất hiểu tôi đấy.”
Bàng Tiện lại hỏi: “Vậy em mạo muội hỏi chút, trong khoảng thời gian này anh đang ở cùng người phụ nữ nào?”
“…”
“Người mẫu hay hot girl mạng?”
“…”
“Chẳng lẽ lại là những đối tượng xem mắt kia? Đến mấy đối tượng xem mắt mà anh cũng không buông tha sao?”
“…Tôi đi xem mắt chỗ nào?” Trần Cương Sách nghiêng mặt, đáy mắt hiện lên một tia khô khốc khó hiểu.
Bàng Tiện nói: “Mọi người trong vòng đều nói anh đang đi xem mắt. Người nhà ai cũng đang giới thiệu cho anh.”
Trần Cương Sách: “Không có đi.”
Sau đó Bàng Tiện dường như đã bắt được thóp của anh, hả hê nói: “Anh nói anh đã buông bỏ, anh nhìn xem, anh vẫn vì Nguyễn Sương mà không tình nguyện chịu đi xem mắt.”
Trần Cương Sách bất đắc dĩ: “Tại sao nhất định phải kéo Nguyễn Sương vào chuyện của tôi?”
Bàng Tiện lúng ta lúng túng: “…Em luôn cảm thấy, hai người có thể quay lại với nhau.”
Trần Cương Sách đang ngồi trong phòng tiệc ồn ào, đôi mắt trống rỗng, trong tầm mắt, anh nhìn thấy Nguyễn Sương rời khỏi phòng tiệc, chưa đầy nửa phút sau Chu Hoài An cũng đi ra ngoài. Đôi mắt anh lúc ấy giống như một vùng chết chóc, lạnh lẽo và tối tăm.
Bàng Tiện không để ý tới tâm trí đang lang thang của anh, đẩy anh một cái: “Chu Hoài An đã đi theo rồi, sao anh không qua đó xem xem?”
Trần Cương Sách dừng một chút, ném cho cậu ta một ánh nhìn lạnh lẽo: “Trông tôi giống kẻ rảnh đến phát điên sao?”
Lời thốt ra khỏi miệng, Trần Cương Sách cũng ý thức một điều rằng, sự rời đi của Nguyễn Sương dần để lại một khoảng trống trong cơ thể của anh.
Anh đã học được thói khẩu thị tâm phi và giỏi nhất là chuyện nghĩ một đằng nói một nẻo.
Anh không nghĩ về chuyện quá khứ sao?
Anh không muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ sao?
Nhưng anh đi theo để làm gì?
Cô ghét nhất là những mối quan hệ dây dưa không dứt, cũng chán ghét kiểu người hạ mình khép nép cầu xin sự tha thứ.
Mà giữa anh và cô, không ai phải tha thứ cho ai.
Anh từng nghĩ rằng có lẽ khoảng cách tốt nhất giữa hai người họ là khi cô tỏa sáng rực rỡ còn anh đứng trong đám người nhìn cô từ phía xa.
Nhưng vận mệnh thật sự đã trói buộc hai người lại với nhau, quanh đi quẩn lại một vòng, chiếc điện thoại di động bị thất lạc của anh lại thực sự nằm trong tay cô.
Lồng ngực anh phập phồng, ốm đau mấy ngày liền, thân thể kiệt quệ, lúc này đột nhiên tan biến ngay khi anh nhìn thấy cô.
…Những năm qua không có anh ở bên cạnh, em có vui vẻ không?
Nguyễn Sương: “Vui.”
Trần Cương Sách cười: “Nhưng anh thì không.”
Thời gian trôi qua đã tôi luyện sự tàn nhẫn của cô.
Cô đi rồi.
Nhưng Trần Cương Sách lại cười, khoé miệng dần cong lên.
Anh đã nghĩ cô sẽ không tự mình đến để đưa lại chiếc điện thoại cho anh.
Cái nóng thiêu đốt do cơn sốt cao quét qua cơ thể anh, anh ho và thấy lồng ngực khó thở nhưng chỉ cảm thấy sự hỗn loạn trước mặt ngày càng rõ ràng hơn.
Anh vẫn như trước, giống như lần gặp cô trước đây, trong đầu chỉ có một suy nghĩ – Anh tin là anh yêu em, cũng tin rằng việc yêu em sẽ không làm anh cảm thấy mệt mỏi, sát lại gần em là mới điều ý nghĩa nhất khi yêu em.