Editor: Đá bào
Beta: Gió
—
1. Giai đoạn phản ứng
Chuyện tình cảm của Trần Cương Sách từ trước đến nay luôn diễn ra rất chóng vánh.
Chỉ mất hai đến ba phút để thấy vừa mắt một đối tượng, sau khi chia tay chỉ cần không mất quá một tuần để có thể hoàn toàn quên đi đối phương. Anh không bao giờ lưu luyến tình cảm nên thường thì chỉ có người kia tìm trăm phương ngàn kế muốn nối lại tình xưa với anh.
Thỉnh thoảng anh cũng nghe thấy đối phương dùng danh tiếng của anh để đi rêu rao khắp nơi.
Anh thì không quan tâm nhưng Chí Cảnh Đình lại nuốt không trôi nên hay ra mặt giải quyết thay.
Thủ đoạn của Chí Cảnh Đình thô bạo và tàn nhẫn, ra tay với tình cũ của anh mà không hề nể nang gì.
Những người trong vòng đều nói rằng Chí Cảnh Đình không giữ mặt mũi cho Trần Cương Sách, anh ta nghe vậy chỉ ngậm lấy điếu thuốc mỉm cười thản nhiên.
Với giao tình sâu đậm của anh ta với Trần Cương Sách, nếu Trần Cương Sách không ngầm cho phép, sao anh ta dám ra tay tàn nhẫn với những người phụ nữ kia?
Vì vậy sau khi nghe tin Trần Cương Sách bị đá, phản ứng đầu tiên của Chí Cảnh Đình là sốc.
Phản ứng thứ hai là: Cô gái này không phải kẻ lừa đảo đấy chứ? Có cần tôi giúp điều tra thêm không?
Trước đây Trần Cương Sách luôn ngầm đồng ý nhưng lần này lại khác.
“Đừng chọc vào cô ấy,” Anh nói.
Ánh đèn trong quán bar mờ ảo, sương khói khắp nơi tựa như bao trùm toàn bộ thế giới mờ mịt.
Những nam nữ trẻ tuổi uống rượu say khướt đến gần như sa đọa, đôi tay cứ như rắn không xương mà quấn quanh thân thể người khác giới.
Nơi đây là một thế giới mà ngay cả không khí cũng bị bao phủ bởi một làn sóng nhiệt mơ hồ. Chỉ có duy nhất khu vực trung tâm chỗ Trần Cương Sách mới toát ra vẻ lạnh lùng xa cách khó tiếp cận.
Ban ngày, anh đàm phán với đối tác, nghiên cứu cổ phiếu, quậy tung tạo nên cơn sóng thị trường rồi lạnh lùng xoay chuyển tình thế về phía mình. Đến đêm, những sự ngụy trang của ban ngày sẽ biến mất, trong vòng anh là một cậu quý tử đẹp trai đào hoa điển hình, sinh ra để dạo chơi dưới nhân gian.
Hôm nay là một khoảnh khắc hiếm hoi thấy anh mất tinh thần.
Trong lòng Chí Cảnh Đình không khỏi kinh hãi nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ trêu chọc thường ngày: “Cũng không phải chưa từng chia tay, sao cậu lại ủ rũ như vậy?”
Trần Cương Sách lắc lắc ly rượu trong tay nhưng không hề uống.
Không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, cười gằn với ý vị không rõ ràng: “Lần đầu tiên bị vứt bỏ, cảm giác cũng khá là mới mẻ.”
“Trông sắc mặt cậu không giống như đang cảm thấy mới mẻ.”
“Vậy trông giống gì?” Trần Cương Sách ngước mắt, tỏ vẻ khiêm tốn muốn tìm kiếm đáp án.
Chí Cảnh Đình suy tư hồi lâu, đột nhiên vỗ tay một cái: “Dùng một câu nói đang trend hiện nay thì là…Giống như chó con bị ướt mưa.”
Nghe vậy, Trần Cương Sách khẽ cười lạnh, không vui nói: “Cậu mới là chó ấy.”
Tiếng trống thình thình dồn dập, tiếng nhạc khiến thái dương anh nhức nhối.
Trần Cương Sách đặt ly rượu trong tay xuống, một chân giẫm xuống đất trước rồi bước xuống ghế.
Anh nói: “Không có tâm trạng, về nhà đây.”
Chí Cảnh Đình bày ra nét mặt kỳ quái, vội vàng đi theo Trần Cương Sách ra khỏi quán bar.
Gió đông lạnh thấu xương, Chí Cảnh Đình chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, run rẩy vì lạnh.
Lại nhìn Trần Cương Sách trước mặt, anh cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nhưng dáng đi lại thẳng tắp, thoạt nhìn không có chút biểu hiện nào là bị lạnh.
Chí Cảnh Đình cùng anh lên xe, lúc thắt dây an toàn, Trần Cương Sách lạnh lùng nhìn anh ta: “Cậu qua đây làm gì?”
Chí Cảnh Đình nói: “Tôi và vị hôn thê cãi nhau, tối nay không về nhà, phiền cậu chứa chấp tôi một đêm.”
Bộ dạng anh ta cà lơ phất phơ, mặt dày vô sỉ cực kỳ.
Trần Cương Sách nói: “Cậu có nhiều nhà như vậy sao phải tới chỗ tôi?”
Chí Cảnh Đình nói: “Không phải căn nhà bên kia của cậu có trồng một cái cây cổ thụ sao? Tốn bao nhiêu tâm sức như vậy, ngay cả cựu thị trưởng cũng biết, cuối cùng lại đào lên chỉ để lấy lòng một cô gái. Trước đây tôi thật sự chưa từng thấy cậu làm thế với một cô gái nào.”
Trần Cương Sách liếc anh ta một cái: “Lăn khỏi đây.”
Chí Cảnh Đình vui vẻ: “Mới nói mấy câu thôi đã không vui rồi.”
Đôi mày Trần Cương Sách âm trầm.
Hai người từ khi mới sinh ra đã gắn bó thân thiết với nhau, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh, Chí Cảnh Đình không trêu chọc nữa.
Anh ta hất cằm về phía trước: “Lái xe đi, tôi uống rượu rồi, tài xế bị cô ấy mang đi rồi, tôi không lái xe được, lại lười tìm chỗ khác ngủ. Cứ coi như cậu rủ lòng thương cho tôi tá túc một đêm.”
Trần Cương Sách không còn sức lực đối phó anh ta, đành lái xe đưa anh ta về nhà mình.
Chỗ anh về không phải căn hộ nơi anh sống cùng Nguyễn Sương mà là một căn hộ khác ở trung tâm thành phố.
Chí Cảnh Đình vô tri mà trêu chọc anh: “Cậu sợ nhìn vật nhớ người nên không dám ở chỗ đó à?”
“…Ngậm miệng lại được không?” Sắc mặt Trần Cương Sách lúc này đã tối đen như bầu trời đêm bên ngoài.
“…Ok.” Chí Cảnh Đình thành thật mà ngậm miệng.
Chí Cảnh Đình ngủ ở phòng khách, nửa đêm còn bận rộn tám chuyện điện thoại với một cô gái nào đó.
Đàn ông xuất thân như bọn họ quả thật không có chút đạo đức nào, dù đã có vợ sắp cưới nhưng ở bên ngoài vẫn trêu hoa ghẹo nguyệt. Mà vợ sắp cưới của anh ta cũng không phải kiểu phụ nữ nội trợ nhàn nhã yên phận, cô ta ở bên ngoài cũng đang bao nuôi một nam sinh viên đại học khác.
Không ai nói với ai cả.
Vì vậy trong nhận thức của Chí Cảnh Đình, trên đời này căn bản không có thứ gì được gọi là tình cảm sâu đậm, cũng không tồn tại thứ gọi là thâm tình, một lòng một dạ.
Anh cũng không tin Trần Cương Sách sẽ có liên quan đến hai chữ này.
Cho đến tối hôm ấy, trong điện thoại có rất nhiều tin tức truyền đến.
Khoảng thời gian đó tình hình vốn đã bất ổn, số người tử vong ở thành phố đó đang ngày càng tăng lên, con số cao đến mức đáng báo động. Ngay cả những người có cuộc sống an nhàn thoải mái như họ cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Đối với bọn họ mà nói, điều đáng sợ nhất trong cuộc đời không phải là bị người mình yêu phản bội hay sự chửi bới của người thân mà chính là cái chết.
Một khi đã chết đi thì mọi thứ từng có đều chỉ là cát bụi.
Sau đó không hiểu sao lại có người nói Nguyễn Sương cũng ở đó.
Trần Cương Sách và Nguyễn Sương ở bên nhau hơn nửa năm, chưa từng có người phụ nữ nào có thể ở bên cạnh anh lâu như vậy. Hơn nữa trong thời gian ấy mọi hành động của anh quả thực quá lộ liễu, thể hiện tình cảm quá mức khiến cho mọi người trong vòng đều biết đến sự tồn tại của Nguyễn Sương.
Tin tức này nối tiếp tin tức khác.
[Ai nói?]
Người gửi tin nhắn không ai khác chính là Trần Cương Sách.
Người được hỏi sửng sốt, sau đó trả lời: […Quý Tư Âm nói vậy.]
Trong lòng Chí Cảnh Đình khẽ run lên, sau đó anh ta nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh.
Chí Cảnh Đình cũng vội vàng mở cửa, nhìn thấy Trần Cương Sách mặc đồ ở nhà bước ra ngoài, bên cạnh có một chiếc áo khoác. Anh thậm chí còn không có thời gian để thay quần áo.
Chí Cảnh Đình gọi anh lại: “Đừng nói với tôi là nửa đêm nửa hôm cậu đi tìm Nguyễn Sương đấy nhé.”
Trần Cương Sách không chút do dự: “Ừm, tôi qua đó một chuyến.”
Chí Cảnh Đình: “Cậu điên à?”
Trần Cương Sách bình tĩnh nói: “Một mình cô ấy ở bên đó, tôi không yên tâm.”
Chí Cảnh Đình: “Cô ấy đang ở cùng Quý Tư Âm.”
Trần Cương Sách: “Chính bản thân Quý Tư Âm còn không lo được, Nguyễn Sương còn phải chăm sóc lại cô ta đấy.”
Chí Cảnh Đình nhịn không được, tức giận nói: “Trần Cương Sách, cậu quên là hai người đã chia tay rồi sao?”
Màn đêm ngoài cửa sổ yên tĩnh, có tiếng tuyết rơi.
Trong phòng hơi ấm mờ mịt, Trần Cương Sách có cảm giác vô số bông tuyết ngoài kia đã biến thành gai nhọn đâm vào trái tim anh.
Anh thở dài một hơi nặng nề và nói: “Tôi đi tìm cô ấy không phải để nối lại tình cũ”.
Chí Cảnh Đình hỏi anh: “Vậy cậu đi tìm cô ấy làm gì?”
Trần Cương Sách nói: “Tôi chỉ muốn xác nhận rằng cô ấy đang an toàn.”
Nó không liên quan gì đến tình yêu hay ham muốn ích kỷ nào, tất cả những gì anh muốn là thấy cô an toàn.
Không có chuyến bay nào vào lúc nửa đêm, máy bay riêng của anh phải xin đường bay dài nên sẽ phải chờ đợi một thời gian khá lâu, vì thế anh đã chọn đi đường cao tốc.
Hơn tám tiếng lái xe trên cao tốc cũng đủ để anh tỉnh táo lại.
Nhưng khi đã tỉnh táo, anh càng cảm thấy việc mình đang làm không hề sai.
Không có gì sai cả.
2.
Họ đã không quay lại với nhau.
Trần Cương Sách đã lĩnh hội được sự bạc tình bạc nghĩa của Nguyễn Sương.
Anh không hỏi cô ngọn nguồn là vì sao.
Người trưởng thành đôi khi có sự thấu hiểu ngầm với nhau để giữ gìn thể diện sau chia tay.
Đây là quan điểm của anh và anh cũng hy vọng mọi mối quan hệ của mình đều sẽ bắt đầu và kết thúc một cách tốt đẹp.
Đầu xuân năm sau, ông cụ Trần đến chùa Thiên Trúc để cầu phúc theo thông lệ hàng năm.
Tất cả con cháu của Trần gia đều đi theo.
Hàng năm chùa Thiên Trúc đều đóng cửa một ngày cũng là vì ông cụ Trần.
Cả một gia tộc lớn mạnh mà Trần Cương Sách lại đang đi ngay bên cạnh ông cụ Trần, địa vị rõ ràng.
Anh từ lâu đã được mặc định sẽ là người thừa kế và mọi vấn đề lớn nhỏ liên quan đến ngân hàng đều do anh làm chủ.
Trần Tụng Nghi đứng trong đám đông, nghe mọi người bàn tán rằng ông cụ Trần có ý định buông bỏ mọi quyền lực và để Trần Cương Sách tiếp quản hoàn toàn ngân hàng.
“Một kẻ như bố anh mà lại sinh ra được một đứa con trai như vậy.”
“Cho dù Vũ Tín không giỏi giang nhưng ít nhất ông ta cũng có mắt nhìn trong việc lựa chọn bạn đời. Với một người vợ cũ như Lưu Bạch, con trai ông ta hẳn cũng sẽ không kém cạnh.”
“Cũng đúng. Nhưng nếu Lưu Bạch muốn để Cương Sách tiếp quản công ty của cô ấy thì sao? Cương Sách phải làm thế nào?”
Những cuộc tranh đấu hào môn thường xảy ra trong giới nhà giàu thực tế lại không xảy ra ở Trần gia.
Thay vì một mình đảm đương mọi thứ thì mọi người trong gia tộc này càng muốn hướng tới cuộc sống nhàn nhã hơn, không cần phải vận động trí óc hay tính toán lòng người. Họ cứ yên tâm chờ chia cổ tức hàng năm và tận hưởng sự giàu có do niềm tin mang lại.
Tất cả mọi người đều đang quan tâm Trần Cương Sách, chú ý tới lựa chọn của anh trong tương lai.
“Anh ấy không còn trẻ nữa, đây là thời điểm thích hợp để tìm một người bạn đời phù hợp.”
Lúc đó Trần Tụng Nghi vẫn chưa tốt nghiệp, với con mắt nông cạn và kiến thức hạn hẹp, cô coi thường mấy chuyện như hôn nhân hào môn trong giới và xem thường mấy lời nói của các vị trưởng bối.
Vừa cầm nén hương cầu phúc, Trần Tụng Nghi vừa lặng lẽ bước đến bên cạnh Trần Cương Sách.
“Anh.”
“Ừm?”
Trần Cương Sách liếc cô một cái,
Trần Tụng Nghi nâng cằm, một mặt cầu xin: “Con cầu xin Đức Phật ban cho anh con một đại mỹ nhân.”
Trần Cương Sách nheo mắt, cười nhạt: “Thật sao?”
“Ừm.” Cô hỏi, “Anh cầu Đức Phật điều gì vậy?”
Nói rồi cô nhìn sang anh với vẻ mặt nghiêm túc, thành kính mà kiên định.
Trong ấn tượng của cô, anh trai không phải là người tin vào thần phật, trước đây mỗi khi đến chùa Thiên Trúc, anh chỉ đi lướt qua, cầm nén hương chắp tay cho có lệ. Khi ông nội nhìn thấy cảnh đó đều sẽ mắng anh: “Đức Phật đang dõi theo đấy, đừng có làm gì không nghiêm chỉnh”.
Trần Cương Sách chậm rãi cúi đầu, trong đôi mắt đen nhánh mang theo một tia hẹp hòi.
Giọng anh lạnh lùng, chậm rãi nói: “Cầu xin sự tỉnh táo, ngày càng tỉnh táo hơn nữa.”
Trần Tụng Nghi bối rối nhìn anh.
Như thể chỉ là ảo giác, giây tiếp theo, trong mắt Trần Cương Sách lại tràn ngập ý cười trêu chọc. Anh đưa tay xoa xoa đầu Trần Tụng Nghi: “Năm nay em tốt nghiệp nhỉ? Sau khi tốt nghiệp có dự định làm gì? Nếu không có thì về nhà làm một công chúa nhỏ đi, anh nuôi em.”
“…Em không thèm!” Cô thẳng thừng từ chối, “Em không muốn làm một cô công chúa nhỏ chỉ biết duỗi tay khi mặc quần áo và há miệng khi ăn. Em muốn kiếm tiền để nuôi chính bản thân mình và có một sự nghiệp lẫy lừng.”
Ở một góc độ nào đó, một thời điểm nào đó.
Trần Cương Sách nhìn Trần Tụng Nghi, có hơi thất thần.
Sự thất thần của anh rơi vào mắt Trần Tụng Nghi, khiến cô có cảm giác như anh trai đang nhìn một người khác thông qua cô.
Trần Tụng Nghĩa kéo tay áo Trần Cương Sách: “Anh?”
Gọi mấy lần, Trần Cương Sách mới phản ứng lại, anh nói: “Đi thôi.”
Trần Tụng Nghi do dự gọi anh: “Anh.”
“Ừm?”
“Em nghe nói anh từng vì một người mà đã mạo hiểm mạng sống của chính mình.” Những lời đồn đại tưởng nhảm nhí đó cuối cùng vượt qua cả Thái Bình Dương và đến tai Trần Tụng Nghi. Cô nói rất đơn giản như kiểu không cần đoán cũng biết trong câu chuyện này nhất định có rất nhiều lời tâng bốc.
Trần Cương Sách thản nhiên cười nói: “Mọi người đều nói đùa thôi.”
Trần Tụng Nghĩa hỏi: “Thật sao?”
Trần Cương Sách tỏ ra bất cần hỏi lại: “Em cho rằng anh sẽ vì một người phụ nữ mà liều mạng sao? Anh của em thiếu phụ nữ hả?”
Trần Tụng Nghi mạnh dạn lắc đầu.
Trần Cương Sách nói: “Không có gì.”
Anh rời đi trước.
Trần Tụng Nghi nhìn bóng lưng anh.
Những lời thì thầm rơi xuống từ bầu trời, mưa tầm tã.
Những lá cờ cầu nguyện màu đỏ tung bay trong không trung, thổi lên những lời cầu nguyện của vô số tín đồ.
Bốn phía được bao quanh bởi những ngọn núi xanh tốt, anh đứng nơi đó, dáng người cao lớn thẳng tắp, trông thật cô đơn và lẻ loi.
Trước đây Trần Tụng Nghi từng nghĩ rằng chẳng có điều gì anh cô muốn mà lại không có được, cũng sẽ không bao giờ cô đơn bởi bất kỳ mối quan hệ nào nhưng vào khoảnh khắc này, nhìn bóng dáng anh hòa vào đám đông ồn ào.
Tất cả những gì cô thấy là sự cô độc của anh.
Cô chợt thấy thương anh trai.
Rõ ràng anh ấy đã có tất cả mọi thứ nhưng trong đôi mắt kia lại có vẻ hoang vu cuồng dã, không có cây cối nào có thể mọc ở đó.