Trăng Gió Nơi Đây

Chương 30-2




Editor: Gió

Beta: Bảo Trân



Tin tức truyền khắp toàn quốc.

Điện thoại Trần Cương Sách đặt trên mặt bàn, màn hình liên tục hiện lên thông báo tin nhắn chúc mừng, duy chỉ có Nguyễn Sương – người trong thời gian phong tỏa ngày ngày liên lạc với anh, nay lại không có bất kỳ tin nhắn nào.

Chiếc xe đến đón anh đỗ ở bên ngoài khách sạn. Ông nội anh lo lắng không yên gần ba tháng nay, thậm chí còn bị đưa vào ICU một lần, đi qua quỷ môn quan nhưng lòng vẫn lo lắng đứa cháu trai không nghe lời nhất. Sau khi nhận được tin gỡ bỏ phong tỏa ông lập tức cho người đến đón anh. 

Trần Cương Sách ngồi vào xe. Đường trở về lặng yên, cảm xúc vô cùng hỗn loạn, những hồi ức chất chồng lần lượt hiện lên trong đầu. Cuối cùng anh nhận ra rằng hai người không phải không thể nói tiếp. Thứ cô muốn là tình yêu, anh lấy toàn bộ tình yêu của mình cho cô, cô còn điều gì không hài lòng nữa? Nhiều tình yêu hơn một chút có lẽ giống như nước trong bọt biển, cố gắng vắt ra vẫn sẽ có, anh nguyện lòng yêu cô nhiều hơn một chút, chút nữa, và chút nữa. Vậy nên anh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Nguyễn Sương.

Một giây sau màn hình hiện lên nhắc nhớ hệ thống cùng với một ký hiệu cảm thán màu đỏ, Nguyễn Sương đã chặn anh. Wechat, điện thoại, thậm chí cả email, bất kỳ phương thức nào anh có thể liên lạc, cô đều chặn.

Gương mặt giấu trong bóng tối của Trần Cương Sách cũng dần hoà vào với sắc trời ảm đạm, âm u, lặng lẽ. Vào giây phút này, cuối cùng anh cũng nhận ra được sự bạc tình cũng như lạnh lùng nơi cô.



Nguyễn Sương chặn tất cả phương thức liên lạc với Trần Cương Sách một cách dứt khoát. 

Đồng thời cũng cắt đứt liên hệ với Bàng Tiện, vốn hai người họ cũng không được coi là bạn bè, cùng lắm cũng chỉ là quan hệ hợp tác. Nguyễn Sương cảm nhận được cảm tình của Bàng Tiện dành cho mình rất phức tạp. Cậu ta vừa khâm phục năng lực của Nguyễn Sương, cho rằng cô và Trần Cương Sách có thể dài lâu, nhưng lại vừa cảm thấy Nguyễn Sương không xứng với Trần Cương Sách, cái gọi là ‘lâu dài’ giữa hai người cũng sẽ có hạn, không thể mãi mãi bên nhau được. Từ gia cảnh, học lực, chiều cao cũng như nhan sắc, cái gì Nguyễn Sương cũng có, nhưng cậu ta biết bên cạnh Trần Cương Sách có rất nhiều người phụ nữ giống cô. Mà bọn họ đều tốt hơn Nguyễn Sương một điểm, tốt hơn rất nhiều lần, đó là gia đình họ có thể giúp đỡ cho Trần Cương Sách rất nhiều trong công việc. Mà mối quan hệ giữa cô và Trần Cương Sách cũng giống như Trần Bạc Văn và Quý Tư Âm vậy. Bọn họ có thể yêu nhau nồng nhiệt, nhưng tình yêu ấy mãi thuộc về bóng tối vĩnh hằng.

Bên ngoài cửa sổ có tiếng sấm, mưa gió dữ dội, tháng tư là tháng xuân tệ nhất.

Quý Tư Âm đ ến tìm Nguyễn Sương. Cô mở cổng ra, thấy cả người cô ấy bị mưa làm ướt sũng, đau lòng đưa ô ra che rồi kéo cô ấy vào nhà. Trong nhà chỉ có mình Nguyễn Sương, bố mẹ cô ăn cơm bên ngoài vẫn chưa về.

Nguyễn Sương bảo Quý Tư Âm mau đi tắm nhưng cô ấy không chịu. Quần áo ướt sũng nên cũng không dám ngồi xuống sô pha, đành ngồi lên bậc cầu thang, vẻ mặt thất thần, “Tớ và Trần Bạc Văn chia tay rồi.”

Nguyễn Sương lấy khăn khô qua, nghe vậy nhàn nhạt ‘ừm’ một tiếng.

“Tớ không muốn chia tay với anh ấy.”

“Vậy đi tìm cậu ta làm hoà?”

“…Thôi.” Quý Tư Âm cúi đầu, “Anh ấy quỳ xuống trước mặt tớ mà khóc, chỉ riêng nước mắt thôi tớ cũng không trả nổi.”

Không phải Nguyễn Sương không biết, trong thời gian phong tỏa này bố mẹ Quý Tư Âm bắt cô đi gặp mặt những người cùng giới trong khu. Cho dù cô đã cố gắng nói rằng mình có bạn trai rồi nhưng vẫn không thể thay đổi suy nghĩ của bố mẹ. 

Dù sao cũng là bố mẹ ruột, hai người rõ nhất làm sao để kìm kẹp được cô ấy, “Người bạn trai kia có thể cho con cuộc sống như bây giờ không? Nếu có thì con cứ yêu đi, nhưng bố nhắc con một câu, bố sẽ cho ngân hàng khoá thẻ của con lại.”

Một túp lều tranh hai trái tim vàng cũng chỉ là vẻ đẹp hão huyền trong cổ tích. Mà hiện thực cuộc sống, mọi người đều phải chịu khuất phục.

Nguyễn Sương nấu một bát nước đường đỏ với gừng cho cô ấy. Quý Tư Âm dần bình tĩnh lại, cầm bát lên thổi đi hơi nóng phả lên, đột nhiên nói, “Bàng Tiện nói cậu rất dứt khoát, chia tay với Trần Cương Sách giống như muốn phủi sạch quan hệ với tất cả những người có liên quan đến anh ta vậy.”

“Cũng không hẳn là vậy, do công ty khác trả thù lao hấp dẫn hơn.”

“Ôi, Bàng Tiện keo vậy à?” Quý Tư Âm bất bình thay cô, lấy điện thoại ra, “Để tớ mắng cậu ta một trận.”

“Đừng…” Nguyễn Sương ngăn lại, bình thản nói, “Vốn dĩ tớ cũng không định tiếp tục hợp tác với cậu ta.”

Quý Tư Âm đắn đo một hồi nhưng cuối cùng cũng không nói ra.

….Là vì Trần Cương Sách sao? Hai người thật sự không thể tiếp tục được ư?

Nhưng khi nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, cô cảm thấy mình và Nguyễn Sương cũng không khác biệt gì lắm. Có nhiều khi không phải chỉ dựa vào tình yêu là đủ.

“Không mong đồng cam, chỉ cầu cộng khổ”, lời như nói đùa nhiều năm trước lại ứng nghiệm lên hai người một cách như vậy.

Quý Tư Âm nhịn lại. Ngày hôm sau lẳng lặng mua vé đi Maldives cho cả hai nhưng không thông báo trước cho Nguyễn Sương, sau đó kéo thẳng Nguyễn Sương đến sân bay. Nguyễn Sương bị cô ấy vội vàng kéo ra khỏi nhà, không cả kịp đem theo bộ quần áo để thay. Quý Tư Âm vỗ ngực, ý rằng cô ấy sẽ lo tất.

“Bạn thân tốt là phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, nếu đã cùng phải chịu cảnh chia tay khổ đau như vậy thì tiền của tớ tất nhiên phải cho cậu tiêu rồi.”

“Chỉ hy vọng có thể nhìn thấy cậu đăng lên vòng bạn bè rằng [Năm hai mươi ba tuổi, vui vẻ đến với Maldives, không dựa dẫm bố mẹ, nhờ bạn thân hết].”

Nguyễn Sương vô cùng bất lực, nhưng cũng cảm thấy buồn cười.

Đó là ngày 18 tháng 4 năm 2020, Nguyễn Sương và Quý Tư Âm ở lại Maldives một tuần. 

Sau khi về nước cô lập tức quay lại trường nghiêm túc học hành, cô là sinh viên thạc sĩ, còn một năm rưỡi nữa mới tốt nghiệp. Về đến trường cô vẫn là học sinh ngoan thường thấy, nghiêm túc đi học, chăm chỉ ôn bài, cả ngày ở trong thư viện đọc sách. Vì tình hình dịch bệnh nên nhà trường không cho phép người ngoài vào, trong trường vô cùng yên tĩnh.

Có lần Nguyễn Sương tìm phòng học để ôn bài, vừa bước vào đã nhìn thấy những cánh hoa anh đào mềm mại bay khắp nơi. Một mảnh kí ức nào đó hiện lên, năm ngoài cô và Trần Cương Sách ở trong phòng học không người hôn nhau, vòng tay anh vô cùng dịu dàng, giống như một người yêu dịu dàng lại nhẫn nại nhất thế giới này. Cô tưởng rằng bản thân mình đủ máu lạnh, cho đến khi hồi ức đã bán đứng chính mình. Tình yêu sẽ bị thời gian mài mòn theo tháng năm, cô nghĩ, cô cần thời gian để quên đi những kí ức đó. Cô rời khỏi phòng học, sau đó một năm rưỡi, không hề quay lại đó thêm một lần nào.



Năm 2020, video ngắn và web drama phát triển rầm rộ.

Trong số kịch bản Nguyễn Sương đã bán, quanh đi quẩn lại, Trần Bạc Văn vẫn là nam chính. Cô tưởng rằng lúc hai người gặp lại sẽ rất ngượng ngạo, sẽ có ngăn cách, nhưng Trần Bạc Văn vẫn tỏ ra rất tự nhiên, cũng rất trưởng thành. Mặt mũi cậu ta đã mất dần đi vẻ ngây thơ của học sinh, bình thản chào hỏi cô, ở trước mặt mọi người giải thích mối quan hệ giữa họ, “Bộ phim đầu tiên tôi đóng là do chị Nguyễn Sương giới thiệu, cũng là kịch bản do chị ấy viết, nói ra thì chị ấy chính là ngôi sao may mắn của tôi.”

Lời cậu ấy nói rất hài hước, nói xong mọi người xung quanh đều bật cười, bầu không khí vui vẻ hài hoà. 

Năm đó, mọi người trong giới đều gọi Trần Bạc Văn và Nguyễn Sương là “kẻ bạt mạng”. Số kịch bản Nguyễn Sương viết khiến mọi người kinh ngạc và nghi ngờ rằng có người viết hộ. Còn Trần Bạc Văn quay phim ngày đêm, tất cả những bộ phim ngắn nổi tiếng nhất đều có bóng dáng của cậu. Mà số phim ngắn cậu đóng, có đến hai phần ba là kịch bản của Nguyễn Sương.

Họ dần liên lạc nhiều hơn, thỉnh thoảng cũng hẹn ra ngoài ăn cơm. Sau khi quen thân, Trần Bạc Văn nói cô là người phàm trần, bảo cô yêu không chân thành, ngày cả kịch bản cô viết cũng vậy. Rõ ràng nam nữ chính đều yêu nhau, nhưng lại sống chết không muốn bày tỏ tình yêu của mình, mặc cho hiểu lầm dày vò.

Nguyễn Sương khẽ nói một câu, “Chính vì có nhiều hiểu lầm nên mới có nhiều tập như vậy để quay. Mà khán giả cũng thích kịch bản như thế, số liệu nói lên tất cả, mà tiền trong thẻ của cậu cũng có thể chứng minh được điều đó.”

Trần Bạc Văn không cãi lại được cô, lắc đầu hỏi: “Chị muốn đổi thể loại không, nói thật thì tôi diễn tổng tài bá đạo chán đến sắp muốn nôn rồi, ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy cảnh mình đẩy nữ chính vào tường, nói mấy lời buồn nôn kiểu ‘Người phụ nữ này, cô đang đắm chìm trong d*c vọng sao?’.”

“Thần kinh à.” Nguyễn Sương bị chọc tức mà bật cười, “Trước giờ tôi chưa từng viết mấy câu đó nhé?”

“Tôi biết, chỉ là tôi cảm thấy…rất mệt rồi.”

Không chỉ có Trần Bạc Văn cảm thấy mệt mỏi, sau 2020, phim ngắn đã đến thời kì đỉnh cao, và cùng với việc được gỡ phong tỏa nó cũng dần hạ nhiệt. Cuối 2020, thị trường phim ngắn lập tức ảm đạm. Trần Bạc Văn nổi tiếng đến mức độ được mọi người lấy ra làm ví dụ thành công để học tập, tình tiết bị mô phỏng liên tục, nhưng tình tiết cẩu huyết cũng chỉ có vậy.

Vào năm thứ ba Trần Bạc Văn và Nguyễn Sương làm nghề này, hai người quyết định thành lập phòng làm việc. Bọn họ lăn lộn ba năm cũng có những mối quan hệ nhất định, lại có tài nguyên cũng như kịch bản. Số tiền Trần Bạc Văn kiếm được nhiều hơn Nguyễn Sương rất nhiều, anh là đại cổ đông, ông chủ lớn của phòng làm việc. Trần Bạc Văn biết rõ mình không có khả năng điều hành kinh doanh, cũng không có khả năng lãnh đạo. Vì vậy anh chỉ phụ trách lựa chọn diễn viên cũng như kịch bản, phần còn lại đều giao cho Nguyễn Sương. Nguyễn Sương lại là người muốn không ngừng hoàn thiện bản thân, vì vậy mãi cho đến bốn tháng sau, phòng làm việc mới chính thức được thành lập.

Trước ngày thành lập, một mình Nguyễn Sương đến đền ‘cầu tài lộc’. Người học cao đều cho rằng đền đền chùa cầu nguyện là một việc làm ngốc nghếch, và giờ đây cô trở thành kẻ ngốc đó.

Trong chùa hương khói bay lượn, nhìn xung quanh thấy đều là những người trẻ khoảng hơn hai mươi.

Nguyễn Sương thắp hương, chắp tay cầu Phật, nói ra ước nguyện lòng mình, sau đó cô cắm hương vào lư. Đột nhiên có người đụng phải vai cô, tàn hương rơi vào lòng bàn tay, đường tình cảm mờ mờ trong lòng bàn tay bị tàn hương che đi, không tìm thấy dấu vết. Đường vận mệnh trong lòng bàn tay khó tìm, người từng yêu cũng đã rời xa.

Sau khi thắp hương cho Phật Tổ xong cô xuống núi, con đường núi thật dài, bốn xung quanh đều là rừng cây rậm rạp. Cô men theo con đường phía trước, đột nhiên nhìn thấy biển chỉ đường, rẽ trái là đường xuống núi, rẽ phải sẽ lên đến đền Độn. 

Đột nhiên có chiếc Maybach màu đen đi qua trước mắt, biển số xe là một dãy số liên tiếp. Chiếc xe dần đi vào bãi đỗ, sau đó cửa xe mở ra, một đôi vợ chồng trung niên bước xuống. Người vợ mặc sườn xám, người chồng mặc tây trang, ông ôm eo vợ mình, gương mặt tràn đầy hạnh phúc.

Nguyễn Sương nhìn họ đi qua trước mắt, rồi rời đi. Mà cô đứng ở đó, vết thương bị tàn hương làm bỏng đột nhiên hơi đau, một mảnh kí ức nào đó lại sống dậy, thật mạnh mẽ.

Trong ký ức, có người lái Maybach đỗ ở trước đền, ở đây thâu đêm chỉ để cầu xin một câu tha thứ từ cô.

Trần Cương Sách.

Đã rất lâu cô không nhớ đến anh, lúc lẩm bẩm cái tên này đột nhiên có cảm giác tựa như mơ một giấc mơ hoang đường. Anh giống như một người chỉ xuất hiện trong mơ. Nhưng ba năm trôi qua, anh lại không hề xuất hiện trong giấc mơ, cũng chẳng xuất hiện trong cuộc sống của cô.