Trăng Gió Nơi Đây

Chương 3




Editor: Đá bào

Beta: Bảo Trân



Khi Nguyễn Sương ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh Trần Cương Sách, chỉ trong chớp mắt xung quanh liền trở nên yên tĩnh nhưng sự im lặng ngắn ngủi này rất khó phát hiện. Sau giờ nghỉ, những người khác vẫn làm những gì họ nên làm.

Trên bàn trước mặt anh có rất nhiều đồ uống, phần lớn là rượu cocktail vị trái cây. Nguyễn Sương chọn một chai sữa đậu nành không cồn. Sữa đậu nành được đựng trong chai thủy tinh, dụng cụ mở nắp chai ở ngay bên cạnh. Cô rất quen thuộc với các động tác mở nắp chai, ấn, áp, nâng lên rồi nhấc nắp chai mở ra. Cô cắm ống hút vào chai uống sữa đậu nành.

Ánh mắt của Trần Cương Sách vẫn luôn dừng trên người cô. Gió đêm nóng ẩm thổi vào đọng lại nơi đáy mắt của Nguyễn Sương, cô cảm thấy ánh mắt anh nghiêm túc đến mức dịu dàng lạ thường nhưng anh không nói hay làm gì, chỉ nhìn cô. Có người đang nói chuyện với anh, rõ ràng cảm nhận được anh không chú tâm. Anh đang nhìn chăm chú vào từng hành động của Nguyễn Sương mà không hề che đậy, cử chỉ gióng trống khua chiêng như đang ngầm công khai vậy. Mấy người xung quanh nhìn nhau sau đó lén nhìn mà đánh giá Nguyễn Sương với vẻ mặt chán ghét, họ đều có chung sự nghi hoặc.

—— Từ khi nào mà Trần Cương Sách lại thích kiểu người như Nguyễn Sương vậy?

Không ai dám bàn tán về chuyện của Trần Cương Sách, nhưng chuyện về Nguyễn Sương thì có thể. Đương nhiên, chính sự đố kỵ đã khiến con người ta phát điên.

Bàng Tiện và Nguyễn Sương biết nhau đã khoảng ba đến năm năm. Mặc dù vừa rồi cậu ta gọi cô một tiếng thân mật là “Người đẹp Sương Sương” như thể đang ở chốn không người nhưng mối quan hệ của họ cũng chỉ dừng ở mức là quen sơ. Bàng Tiện hỏi Nguyễn Sương chứ không thắc mắc chuyện khác: “Cậu có bật lửa không? Tôi không thấy bật lửa của mình.”

Người ở bên cạnh nói đùa: “Trông cô ấy giống người biết hút thuốc sao?”

Người Bàng Tiện nồng nặc mùi rượu, rõ ràng là đã say và đang hành động loạn: “Không biết hút thuốc thì có thể học. Em gái sương sương, tôi sẽ dạy cậu cách hút thuốc.”

Nguyễn Sương cười không nói gì.

Trần Cương Sách nháy mắt ra hiệu với người bên cạnh, người đó tiến tới và lôi Bàng Tiện đi sau đó có người đi tới bưng một đ ĩa đồ nướng ngon ý bảo Nguyễn Sương ăn. Cô lịch sự nói lời cảm ơn, chỉ là hiện tại cô không muốn ăn nên uống hết một chai sữa đậu nành, sau đó muốn đi vệ sinh.

Ai có thể ngờ rằng, sau khi ngồi xuống gần nửa tiếng lời đầu tiên cô nói với Trần Cương Sách sẽ là: “Tôi vào nhà vệ sinh.”

Trần Cương Sách đột nhiên nảy ra ý muốn trêu chọc: “Cần tôi đi cùng không?”

Thế mà Nguyễn Sương lại gật đầu: “Nếu anh muốn đi cùng tôi, cũng được.”

Những lời này rơi vào tai Trần Cương Sách không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc. Khi nhớ lại những lời quen thuộc này từng phát ra từ chính miệng mình – “Muốn thì cứ việc nói to lên” – một làn khói đỏ rực cháy trên đầu ngón tay của Trần Cương Sách, làn khói chiếu sáng đôi mắt anh rồi biến mất, một nụ cười nở trên môi anh.

Có thể nói gì đây, cô gái nhỏ này khá thú vị. Nhưng dù có thú vị đến thế nào thì Trần Cương Sách cũng không đi theo cô vào nhà vệ sinh. Trong vòng tròn của bọn họ, khi một người đàn ông và một người phụ nữ cùng đi vào đó có thể liên tưởng đến quá nhiều thứ bẩn thỉu.

Nguyễn Sương nói xong câu kia thì thản nhiên đứng dậy, cũng không để bụng về lời vừa rồi. Sau khi cô bước vào nhà vệ sinh, bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân. Trong lòng cô chợt nhói lên, nghĩ thầm, không cẩu huyết đến vậy chứ? Nhưng mà, thế giới thật sự cẩu huyết như vậy.

Một giọng nữ nói: “Trần Cương Sách và Nguyễn Sương “dây dưa” nhau từ khi nào vậy?”

Một giọng nữ khác đính chính: “Đừng dùng từ bừa bãi như ‘dây dưa’ chứ? Mà tôi không nghĩ họ có liên quan gì đến nhau. Cả tối họ cũng không nói được mấy lời, chưa kể là cậu cũng biết Nguyễn Sương không phải là mẫu người mà Trần Cương Sách sẽ thích.”

Nguyễn Sương thắc mắc, vậy anh thích kiểu người gì?

Dường như có thể hiểu được tiếng lòng của cô, người ngoài phòng nói: “Trước giờ Trần Cương Sách chưa bao giờ quen kiểu con gái ngoan ngoãn khuôn phép như Nguyễn Sương, sợ đối phương sẽ yêu quá sâu đậm rồi đến lúc chia tay sẽ luỵ mà dây dưa không buông gây ra nhiều rắc rối.”

Cô gái ăn nói thô lỗ ban nãy mỉm cười thở phào: “Cũng đúng, xem ra là tôi đã suy nghĩ nhiều rồi.”

Tiếng nước xối xả, ba người bước vào, hai người đi trước. Người còn lại muốn hút thêm một điếu thuốc trong nhà vệ sinh, đã không hút thuốc cả đêm, hết chịu nổi rồi. Đáp lại, hai người cười nói vui vẻ.

Sau khi tiếng bước chân của hai người xa dần, Nguyễn Sương mở cửa buồng ra. Nhà vệ sinh có một mặt tường bằng kính, một cô gái đang cúi đầu châm điếu thuốc, lơ đãng liếc nhìn người phía sau qua gương, khi đã thấy rõ thì vai và cổ không khỏi run lên. Cùng với đó, động tác châm thuốc có chút không tập trung như thể ấn phải nút tạm dừng, điếu thuốc kẹp giữa hai đầu ngón tay cô ta đã lâu mà mãi không châm được lửa.

Nguyễn Sương rửa tay xong, lấy giấy lau khô, vẻ mặt bình tĩnh đi đến bên cạnh người cô ta, cầm điếu thuốc đặt trên bồn rửa lên, hút một điếu.

“Mượn tạm điếu thuốc.” Quai hàm của cô mềm mại mịn màng, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc được cắt tỉa gọn gàng, không sơn móng tay nhưng đầu ngón tay vẫn mềm mại ẩm ướt như sứ ngọc. 

Lửa được bật. Qua khóe mắt, cô cười lạnh: “Cám ơn.”

Điếu thuốc của quý cô kia dài và mảnh, cô ngậm nó giữa môi và răng. Trên đôi môi đỏ thẫm tỏa ra làn khói nhẹ. Người kia chợt choáng váng. Động tác cô hút thuốc giống như một người đã có nhiều kinh nghiệm.

Sau khi hút vài hơi Nguyễn Sương dập tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác. Trước khi rời đi vẫn không nhịn được cười khẽ một tiếng, trong nụ cười có chút giễu cợt: “Thuốc này không ổn, hút xong có cảm giác bị hôi miệng, tôi khuyên cô nên đổi loại thuốc khác.”

Nguyễn Sương không quay lại sân sau nữa, cô gửi tin nhắn cho Quý Tư Âm sau đó ra ngoài bắt taxi về nhà. Trong xe taxi có mùi máy lạnh không dễ chịu nên Nguyễn Sương hạ cửa sổ xe xuống hứng gió đêm mát lạnh để tỉnh táo.

Quay đầu lại nhìn chiếc ghế trống bên cạnh, do dự một lúc không biết có nên nhắn tin cho Trần Cương Sách báo cô đã về nhà hay không. Cuối cùng cô vẫn quyết định không gửi, lặng yên coi như không nói gì.



Chỗ ngồi bên cạnh Trần Cương Sách vẫn luôn để trống.

Khoảng nửa giờ sau, sau khi chơi một vòng rượu Bàng Tiện say khướt đã trở lại. Cậu ta ngồi vào chỗ ngồi, vừa tỉnh táo được một chút lại ngơ ngác nhìn chiếc ghế trống bên cạnh Trần Cương Sách, trong đầu vẫn còn nhớ một người.

“Nguyễn Sương đâu? Anh Cương Sách, Nguyễn Sương mà anh đã tốn mất mấy tiếng đồng hồ ở Nam Thành để đi đón đâu rồi?”

Trần Cương Sách đang nhìn chằm chằm vào nơi đó, vẻ mặt lạnh lùng cô tịch, ánh mắt trầm lặng và rất lạnh. Ai tinh mắt cũng đều có thể thấy tâm trạng của anh lúc này không được tốt.

Bình thường Bàng Tiện cũng nhìn ra được nhưng hôm nay cậu ta say quá, bướng bỉnh hỏi đi hỏi lại: “Nguyễn Sương đâu? Cậu ta chơi bài giỏi nhất, mấy người các cậu đi tìm đi, bảo cậu ta chơi bài với tôi.”

Không ai dám lên tiếng. Quý Tư Âm khoan thai đến muộn, ngửi thấy bầu không khí căng thẳng không rõ nguyên do.

Bàng Tiện kéo cô ấy lại, hỏi: “Cậu đi gọi Nguyễn Sương tới đây, tôi muốn chơi bài với cậu ta.”

Quý Tư Âm cạn lời: “Nguyễn Sương đã về nhà rồi. Nhà cô ấy có hệ thống kiểm soát ra vào, buổi tối phải về nhà trước mười giờ.”

Vẻ mặt của Bàng Tiện xen lẫn vẻ ngây ngốc: “Cậu ta là cô bé Lọ Lem hay sao? Đến Lọ Lem cũng được ở bên ngoài đến mười hai giờ cơ mà!”

Lời vừa nói xong, khiến mọi người xung quanh bật cười. Khóe miệng Trần Cương Sách cũng cong lên. Anh mở khóa điện thoại, mở vòng bạn bè của Nguyễn Sương.

Vòng kết nối bạn bè của cô đã hiển thị được ba ngày, bài đăng mới nhất có bốn bức ảnh là cuốn sách cô đọc gần đây, những bông hoa nở rộ ở dưới ký túc xá, chú mèo hoang bên đường và có cả một bức ảnh selfie của cô. Toàn thân cô toát lên khí chất của một thiếu nữ trẻ trung và đầy nghệ thuật.

Trước đây đối với kiểu phụ nữ như thế này anh vẫn giữ quan điểm *xin miễn thứ cho kẻ bất tài. Anh thừa nhận cô có vài phần xinh đẹp nhưng còn lâu mới đến mức rung động lòng người. Dù sao bao năm qua xung quanh anh cũng có quá nhiều oanh oanh yến yến, trong đó có một số người còn có thể được gọi là quốc sắc thiên hương.

*xin miễn thứ cho kẻ bất tài: không nằm trong phạm vi quan tâm

Nhưng cô không giống họ, còn về khác biệt như thế nào thì chính anh cũng không thể nói ra được. Trần Cương Sách thở dài, anh hiếm khi cảm thấy bất lực như vậy.

Bàng Tiện ngồi xổm bên cạnh hỏi anh: “Anh Cương Sách, anh có thể mang Nguyễn Sương về chơi bài với em được không?”

Nếu là người khác, có thể sẽ có tâm tư khác nhưng đối với Bàng Tiện mà nói, việc chơi bài thú vị hơn nhiều so với chơi với phụ nữ. Cô là vua trong mấy trò bài bạc, làm sao Bàng Tiện có thể quên được?

Trần Cương Sách kiên nhẫn dỗ dành cậu ta: “Tôi phái người đi Ma Cao tìm bạn chơi bài với cậu được không?”

Bàng Tiện lắc đầu: “Không được, em muốn Nguyễn Sương.”

Trần Cương Sách cười như không cười mà nói: “Cậu muốn tranh người với tôi à.”

Vẻ mặt say khướt của Bàng Tiện ngơ ngác nhìn anh: “Anh cũng muốn Nguyễn Sương chơi bài với mình à?”

Hai mắt Trần Cương Sách mờ mịt như ngọn lửa bốc cháy từ nơi xa, chôn vùi trong con ngươi đen nhánh, tối tăm đến mức chỉ còn lại hậu cảnh. Anh đột nhiên mỉm cười dịu dàng và trả lời câu hỏi trước đó của Bàng Tiện: “Tôi sẽ hỏi cô ấy khi nào có thời gian, sẽ chơi bài với cậu.”

Đương nhiên Trần Cương Sách sẽ không tự mình đi hỏi. Anh và Nguyễn Sương dường như đang phân cao thấp, xem ai cúi đầu gửi tin nhắn cho đối phương trước.

Người truyền lời, không ai khác chính là Quý Tư Âm.

Lúc đó cô ấy không tìm thấy ai ở bàn mạt chược, vừa hỏi thì được biết mọi người đi chơi hết rồi.

Sau khi chơi rất nhiều hoạt động trong nhà thì tất nhiên cũng muốn đổi trò khác. Nhưng Bàng Tiện lại không vậy, trong những thói xấu của thiếu gia nhà giàu như cờ bạc, nghiện ngập, gái gú, cậu ta chỉ động đến ‘cờ bạc’. Trong cái may có cái rủi, trong cái rủi có cái may, chỉ dính mỗi cờ bạc, cố chấp mà gọi đến. Bàn mạt chược chỉ có ba người là Bàng Tiện, Quý Tư Âm và Trần Cương Sách bị gọi tới cho đủ số lượng nhưng cho dù Trần Cương Sách có tới bù số, vẫn không thể gom đủ một bàn.

Bàng Tiện hỏi Quý Tư Âm: “Mối quan hệ của cậu đâu, bạn bè của cậu ở đâu?

Quý Tư Âm hỏi ngược lại cậu ta: “Không phải bình thường cậu cũng hô mưa gọi gió sao? Bạn bè cậu đâu?”

Hai người trừng mắt nhìn nhau. Quý Tư Âm gãi gãi đầu, mở danh sách bạn bè WeChat trên điện thoại đọc từng cái tên ra rồi vặn lại phản bác từng cái một.

“Cậu ấy sẽ không.”

“Cậu ấy chắc chắn đang ở cùng bạn trai.”

“Cậu ấy chơi bài rất tệ, lại còn thích chửi bới nữa.”

Nghĩ tới Nguyễn Sương, cô cũng gạt đi: “Nguyễn Sương thì khẳng định đang ở Nam Thành.”

Bàng Tiện rất hưng phấn: “Không hỏi thì làm sao biết cậu ta có ở Nam Thành hay không? Cứ hỏi cậu ta là được!”

Quý Tư Âm cảm thấy cậu ta rất phiền phức, “Nguyễn Sương nhà tôi chỉ chơi bài không chơi tiền, cậu quên rồi sao?”

Nguyễn Sương rất am hiểu các loại cờ và hoạt động giải trí bài bạc, nhưng cô có nguyên tắc riêng, không chơi tiền.

Bàng Tiện cũng có nguyên tắc, cậu ta chỉ chơi tiền. Nhưng nguyên tắc đặt ra chính là để phá vỡ, Bàng Tiện đang định nói: “Không chơi tiền.” Lời còn chưa đến bên miệng thì Trần Cương Sách, người vẫn luôn im lặng đột nhiên cất tiếng: “Nói với cô ấy, thắng tính cho cô ấy, thua tính cho tôi.”

Bàng Tiện không nhận ra có điều gì không ổn: “Anh Cương Sách có nhiều tiền, không sợ thua lỗ. Cậu mau gọi cho Nguyễn Sương đi.”

Quý Tư Âm trợn mắt: “Tôi và Nguyễn Sương quen biết nhau nhiều năm như vậy, chưa từng thấy cô ấy thua cuộc.”

Bàng Tiện thề không bỏ qua, rất giống với dáng vẻ say rượu la lối khóc lóc như đêm đó: “Tôi không quan tâm, cứ gọi Nguyễn Sương là được.”

Quý Tư Âm không lay chuyển được cậu ta nên vẫn gọi Nguyễn Sương. Tin nhắn như đá chìm đáy biển, không có hồi âm, nhưng điện thoại chỉ đổ chuông vài tiếng Nguyễn Sương đã bắt máy.

Giọng nói truyền đến hiện tại không giống với giọng ngày thường, giọng của Nguyễn Sương cũng không hợp với vẻ ngoài của cô, nó quá mức ngọt ngào giống như mứt trái cây được pha thêm rất nhiều si-rô. Nhưng chỉ khi nói chuyện với Quý Tư Âm thì trong giọng Nguyễn Sương mới có vài phần làm nũng và giận hờn còn lại đa số là bình tĩnh và thờ ơ.

“Có chuyện gì vậy, Tư Âm?”

“Cậu đang làm gì thế?” Quý Tư Âm hỏi.

“Tớ vừa tan học, định đi thả diều với các bạn cùng lớp.”

Quý Tư Âm nhún vai với hai người, vẻ mặt ý nói: Hai người xem, tôi đã bảo cô ấy ở Nam Thành mà.

Nguyễn Sương cười: “Sao đột nhiên lại gọi điện cho tớ? Nhớ tớ sao?”

Trong suốt tháng ba, gió nam thổi qua khắp thành phố. Người ở trong môi trường lạnh lẽo và ẩm ướt một thời gian dài, đại não giống như bị dính thành hồ nhão, không thể hoạt động bình thường.

Nhưng cô lại nói một câu “nhớ tớ sao”, mặc dù không phải nói với anh. Giọng nói dịu dàng đó như ăn mòn da thịt hòa vào xương cốt, nhanh chóng bám vào bộ não hỗn loạn của anh. Con người trong lúc không tỉnh táo thường sẽ nảy sinh những suy nghĩ kỳ quái.

Sau này Nguyễn Sương nói với Trần Cương Sách rằng, những việc người ta thường làm trong trạng thái không tỉnh táo, gọi chung là lãng mạn.

Mà lúc ấy suy nghĩ trong đầu Trần Cương Sách chính là, dường như anh cũng không phải không thể cúi đầu.

Bốn tiếng lái xe trên đường cao tốc, lại lái xe thêm hai tiếng nữa cũng không phải là vấn đề gì quá ghê gớm.