Trăng Gió Nơi Đây

Chương 27-2




Editor: NU

Beta: Bảo Trân



Trần Cương Sách liếc cậu ta, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.

Bàng Tiện không thể hiểu được suy nghĩ của Trần Cương Sách. Mấy năm nay anh thay phụ nữ hết người này đến người khác, họ dường như chỉ là những sản phẩm có thời hạn sử dụng, cơ bản không bao giờ kéo dài quá một tháng. Chỉ có duy nhất Nguyễn Sương, chớp mắt đã ở đó hơn nửa năm. Mặc dù vụ cá cược giữa cậu ta và Quý Tư Âm chỉ kéo dài không quá một năm nhưng Bàng Tiện lại có tâm tư riêng. Cậu ta nghĩ có lẽ lãng tử cũng có ngày sẽ quay đầu, mà Nguyễn Sương có thể chính là lý do.

Suy nghĩ một lúc, Bàng Tiện giống như lơ đãng mở miệng nói: “Dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ có tuyết, Quý Tư Âm cũng không biết nghĩ gì mà cứ phải kéo Nguyễn Sương đến chùa Thiên Trúc, đến đó cầu cái gì không biết?”

Chí Cảnh Đình là người gốc Nam Thành, có hiểu biết nhiều về các ngôi chùa lớn.

“Cầu nhân duyên.” Anh ta liếc nhìn Trần Cương Sách, cười mỉa mai: “Xong, Nguyễn Sương muốn đi cầu Phật để ngài tìm cho cô ấy người bạn trai tiếp theo.”

Trần Cương Sách quay đầu nhìn anh ta, nụ cười trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng. 

Sau đó xung quanh càng trở nên sôi động hơn, Trần Cương Sách đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi nên rời đi sớm.

Chí Cảnh Đình ở phía sau dùng giọng điệu thô lỗ trêu chọc: “Để mai tôi tới xem có phải cậu lập bàn thờ trinh tiết ở nhà hay không.”

Trần Cương Sách cảm thấy ngột ngạt trong lồ ng ngực, như có thứ gì kẹt lại ở đó, không có chỗ nào để xả.

Sau khi tài xế đưa anh về nhà, anh bảo tài xế tan làm trước. 

Trần Cương Sách không biết mình ngồi trong xe bao lâu, vô cảm nhìn cây Catalpa trong sân qua khung cửa xe, những hàng cây tươi tốt giờ đây chỉ còn lại những cành lá trơ trụi.

Vào mùa hè khi lá xanh sum suê, người giúp việc ngày ngày dốc lòng chăm sóc. Nhưng sau một mùa thu, giờ đây chỉ còn lại những cành khô trơ trụi. Cũng giống như Nguyễn Sương vậy, dù trước đó anh có đối xử tốt với cô như thế nào, nhưng chỉ cần có điều gì khiến cô không vui, cô lập tức phủi sạch toàn bộ.

Tại sao cô lại vô tâm như vậy?

Trần Cương Sách đẩy cửa xe ra, gió lạnh ùa vào cổ họng khiến toàn thân tê dại. Anh giơ chân đá vào cây Catalpa. Thân cây hơi rung lắc nhưng vẫn đứng thẳng trong đêm đông.

Tại sao anh lại yêu một người như vậy?

Cơn gió lạnh làm anh mất trí, Trần Cương Sách quay người bước vào xe, dẫm chân ga. 

Hai ba giờ sáng, những con đường lạnh lẽo, vắng tanh, chỉ còn lại tiếng mưa rơi lẻ loi cô quạnh. Anh vượt qua không biết bao nhiêu đèn đỏ, chiếc xe tốc độ cực cao đột ngột phanh gấp, theo quán tính kéo anh ngả người về phía sau, khiến lưng đập vào ghế lái.

Anh ngẩng đầu lên, bên phải là những cây mộc lan đã tàn lụi và những cây catalpa đang mục nát, còn bên trái là một bức tường màu vàng sẫm. Dưới mái hiên của bức tường cao cao có tấm bảng ghi tên “Chùa Thiên Trúc”.



“ Lễ Phật cầu phúc phải đến sớm.”

Từ tối hôm qua đến sáng hôm nay Quý Tư Âm cứ lặp đi lặp lại câu này mãi.

Đồng hồ sinh học của Nguyễn Sương là bảy giờ nên cô cố ý đặt đồng hồ báo thức vào lúc sáu giờ để phòng trường hợp Quý Tư Âm không dậy được, vì cô ấy đã chơi game cả đêm không ngủ.

Trước khi khởi hành, Nguyễn Sương thuyết phục Quý Tư Âm: “Nếu cậu buồn ngủ quá thì hôm khác chúng ta đi?”

Sau khi thức suốt đêm, hốc mắt của Quý Tư Âm trũng xuống, trên khuôn mặt trắng nõn có hai quầng thâm màu nhạt dưới mắt. Cô ấy lắc đầu, vẻ mặt bướng bỉnh nói: “Không được, tớ muốn đi. Qua đó mất khoảng nửa tiếng, tớ ở trong xe chợp mắt một lát là được.”

Nguyễn Sương cãi không lại cô ấy nên đã gọi xe qua ứng dụng di động. Vẫn chưa tới giờ cao điểm buổi sáng nên sáng sớm đường rất thông thoáng, càng tới gần khu chùa thì nhiệt độ càng giảm.

Chùa Thiên Trúc nằm trong núi, Nam Thành là một thành phố phía nam, cây cối sinh trưởng trên núi là cây thường rất tươi tốt. Núi non sương sớm tựa như chốn thần tiên.

Trận tuyết đầu tiên ở Nam Thành năm đó cũng chính là vào ngày hôm ấy. Đầu tiên là những hạt tuyết nhỏ xíu bám vào cửa sổ ô tô, sau đó là vô số bông tuyết bay lơ lửng trong không trung, gió và sương như gột rửa dãy núi.

Bên tai là giọng nói của Quý Tư Âm: “Tuyết rơi rồi.”

Nguyễn Sương ừ nhẹ: “Tuyết rơi rồi.”

Quý Tư Âm lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh đăng lên WeChat, dùng cách này để lưu lại trận tuyết đầu mùa.

Một lúc sau, xe đã đến nơi. 

Tài xế nói: “Xe bên ngoài không được phép lái vào nên tôi chỉ có thể đưa các cô đến đây. Hai người cứ đi dọc theo con đường phía trước, đến cuối đường rẽ phải sẽ tìm thấy chùa Thiên Trúc.”

Những bông tuyết mềm mại rơi xuống vai liền biến thành nước. Khi đi ngang qua cửa hàng, Nguyễn Sương đã ghé vào mua một chiếc ô. Chiếc ô trong suốt rất mỏng, vì nằm ở cảnh khu nên giá cũng cao hơn vài mấy lần.

Quý Tư Âm thích đến mức cầm ô lên rồi nhờ Nguyễn Sương chụp ảnh cho mình. Cô ấy đứng trước chùa, với những mái hiên rộng và những bức tường màu vàng nghệ làm nền. 

Nguyễn Sương vì để tìm góc chụp ảnh mà đi ra ngoài chùa Thiên Trúc mấy bước, cô chợt dừng lại, tựa hồ phát hiện ra điều gì đó. Quý Tư Âm gọi cô mấy lần cô cũng không đáp trả, tò mò nhìn theo ánh mắt của Nguyễn Sương.

Đó là một chiếc ô tô màu đen sẫm đậu bên ngoài chùa.

Quý Tư Âm nửa nghi nửa ngờ bước đến gần Nguyễn Sương, cầm ô che sương và tuyết rơi cho cô. Nhìn kỹ sẽ thấy rõ biển số xe, không cần phải động não cô ấy cũng biết đây là xe của ai.

“Tại sao Trần Cương Sách lại ở đây?” Quý Tư Âm hỏi.

“Có lẽ không phải là anh ấy.” Nguyễn Sương trả lời.

“Cậu có muốn đi qua xác nhận một chút không?”

Sương mù trong núi làm cho đôi mắt của Nguyễn Sương giống như chìm trong đầm lầy. Cô im lặng hồi lâu, sau đó mới đi về phía ghế lái. 

Qua cửa sổ ô tô cô nhìn thấy người bên trong có khuôn mặt quen thuộc, dáng ngủ quen thuộc, khi ngủ trông anh rất khác so với bình thường. Ngày thường ngả ngớn thiếu nghiêm túc là vậy nhưng khi ngủ anh lại luôn nhăn mày. Đôi khi Nguyễn Sương thức dậy sớm sẽ không nhịn được mà vuốt phẳng nếp nhăn giữa đôi lông mày anh, cô không thích bộ dạng anh cau mày. Cô cảm thấy cả đời này anh đã được định là người có danh vọng, mọi thứ nên diễn ra suôn sẻ cho dù là ở trong mơ. Đôi khi ngay cả bản thân Nguyễn Sương cũng không thể rõ được rằng rốt cuộc thứ cô yêu là vẻ hào nhoáng bề ngoài hay sự tổn thương trong anh – thứ mà chính cô cũng không hề hay biết.

Ý nghĩa của tình yêu là gì? Là đau lòng sao? Thật khó để giải thích mọi thứ.

Ngay cả việc tại sao lại gõ cửa kính xe đánh thức anh, cô cũng không thể đưa ra cho bản thân một lời giải thích hợp lý. Có lẽ lòng người vốn thật yếu mềm, cô không thể tàn nhẫn với Trần Cương Sách được.

Trần Cương Sách mơ mơ màng màng tỉnh lại, khi mở mắt ra nhìn thấy Nguyễn Sương, anh còn tưởng rằng mình đang nằm mơ. Sau khi cô biến mất khỏi cuộc sống, Trần Cương Sách bắt đầu bị ám ảnh bởi màn đêm, bởi chỉ khi đó Nguyễn Sương mới xuất hiện, và ở trong giấc mơ. Nhưng đây hẳn không phải là mộng, Nguyễn Sương đang lạnh lùng nhìn anh chằm chằm.

Lúc này Trần Cương Sách mới nhớ ra bọn họ vừa có một cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ, và anh là nguyên nhân của hết thảy ngọn nguồn. Anh đẩy cửa xe ra, tư thế giữa hai người họ đột nhiên thay đổi, ban đầu cô cao hơn còn anh thấp hơn, nhưng lúc này anh đang cúi đầu nhìn cô.

Trong lúc nhất thời không ai lên tiếng, khoảnh khắc của sự im lặng bủa vây.

Quý Tư Âm ở một bên chịu không nổi nữa, cô ấy run rẩy trong gió lạnh, răng môi va lập cập vào nhau: “Không thì hai người tiếp tục ở đây nắm tay nhìn nhau mà rơi nước mắt không nói nên lời đi. Tớ vào trong chùa để tránh tuyết đây.”

Lúc này Trần Cương Sách mới ý thức được Nam Thành thật ra đang có tuyết rơi. Anh cũng nhận thấy quần áo của cô bị tuyết làm ướt, liền c ởi đồ của mình phủ lên người cô.

Nguyễn Sương muốn tránh đi nhưng lại bị anh dùng sức giữ chặt, “Ngoan, mặc vào, đừng để bị cảm lạnh.”

Giọng điệu cưng chiều như thể chiến tranh lạnh tháng trước không còn nữa. Ở trong mắt anh, một mối quan hệ đã tan vỡ không cần phải hàn gắn, chỉ cần anh chịu cúi đầu nhường nhịn thì mối quan hệ đã tan vỡ sẽ được liền lại.

Nguyễn Sương vốn tưởng rằng mình sẽ chán ghét hành vi tự tiện này của anh, nhưng khi được anh ôm vào lòng, cô buồn bã phát hiện ra mình vẫn khao khát vòng tay và sự dịu dàng từ đôi bàn tay ấy.

“Vào cầu nguyện đi.” Trần Cương Sách ôm cô đi vào trong chùa.

Bên trong tấm kính ngọc bích vàng có một bức tượng cao lớn.

Nguyễn Sương nhận ba nén nhang, Trần Cương Sách đứng bên cạnh cô nhỏ giọng nói: “Cô gái nhỏ như em vẫn còn khá mê tín nhỉ.”

“…Đừng nói những lời này trước mặt Phật Tổ, Phật sẽ nghe thấy đấy.” Nguyễn Sương vẫn không chịu nổi sự khinh bỉ của anh, “Sớm muộn gì Phật cũng sẽ trừng phạt anh.”

“Anh nói gì Phật cũng sẽ nghe đúng không, vậy anh sẽ nói với ông ấy rằng xin ông ấy ban cho chúng ta cuộc sống viên mãn, hôn nhân hạnh phúc, thế nào?” Ngay cả trước mặt Đức Phật anh cũng bày ra bộ dạng ngả ngớn lông bông.

Nguyễn Sương bất lực.

Trần Cương Sách nói: “Được rồi, anh không nói lung tung nữa.”

Anh cũng nhận lấy ba nén nhang: “Anh cùng em bái Phật”.

Nguyễn Sương nói: “Bái Phật phải thành tâm.”

Trần Cương Sách: “Sao em biết anh không thành tâm?” Anh cười nhẹ, “Anh rất có lòng đấy.”

Nguyễn Sương cảm thấy bất lực. Ở trước mặt anh, mấy lời nói ngớ ngẩn của anh mới là chân lý.

Bước vào chánh điện, đối diện với Phật, Nguyễn Sương nhắm mắt lại cầu phúc. Khi nhắm mắt lại, cô luôn cảm thấy ánh mắt của người bên cạnh đang đổ dồn vào mình. 

Cô mở mắt ra, quay đầu lại định lườm anh một cái, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của anh, mọi phàn nàn và bất mãn đều thu lại. 

Rõ ràng Đức Phật đang ở ngay trước mặt, nhưng khi anh nhìn vào mắt cô, dường như cô mới chính là vị Phật mà anh thành tâm tôn thờ, chỉ có cô mới có thể thực hiện được mong muốn của anh.

“Nguyễn Sương, về nhà với anh nhé.” Trần Cương Sách mấp máy đôi môi nói.

Trong mắt Nguyễn Sương có một loại cảm xúc phức tạp. Cô trầm mặc một lát, đứng trước mặt Phật tổ, đối diện với nội tâm của chính mình, nhẹ giọng nói: “Trần Cương Sách, em thắp nén hương này là vì anh.”

“Hửm?”

“Em cầu đức Phật để anh trở lại bên em.”

Đôi mắt Trần Cương Sách lấp lánh, thanh âm khàn khàn dị thường, vừa cười vừa ho vài tiếng: “Về tâm nguyện của em, không cần phải nói với Phật, anh sẽ giúp em thực hiện.”

Anh cùng cô bước ra khỏi chánh điện, cắm nhang trong tay cô vào lư hương.

Anh âu yếm ôm cô vào lòng, giọng nói vô cùng trìu mến: “Nói đi, anh có bao giờ không thỏa mãn em? Ngày đó là do anh mất trí, em có quyền cho rằng anh say và điên nhưng đừng để trong lòng, bởi vì anh yêu em.”

Dù em có làm gì thì anh vẫn yêu em. Có lẽ mọi lỗi lầm trên cuộc đời này đều có thể chắp vá được bằng tình yêu.

Nguyễn Sương nghĩ rằng có lẽ cô không yêu anh, thứ cô yêu chính là hình ảnh bản thân như bị ‘ma xui quỷ khiến’ của mình.