Editor: Đá bào
Beta: Bảo Trân
—
Quý Tư Âm vẫn luôn ngưỡng mộ bộ não tốc độ cao của Nguyễn Sương.
Hồi còn đi học Nguyễn Sương chỉ liếc mắt mấy cái đã giải ra được một bài toán mà Quý Tư Âm vắt óc mãi không giải được, sau đó còn cầm bút nhanh chóng viết ra các bước giải. Tình cảm của cô ấy với Nguyễn Sương không chỉ có tình bạn thân thiết mà còn có sự ngưỡng mộ.
“Tớ thật sự muốn mở não của cậu ra xem bên trong có cài máy móc gì hay không đấy.” Quý Tư Âm nói.
“Dù sao thì nó cũng khác với bộ não tình yêu.”
Quý Tư Âm tức giận bật cười, không có chút tự tin nào nhưng vẫn vặn lại: “Yêu đương chứ không phải làm kinh doanh nên có động não cũng vô ích. Chẳng lẽ tớ phải tìm hiểu tâm ý bạn trai mình giống như đoán ý đồ của những người khác sao? Yêu không phải là một bài kiểm tra mà ngày nào cũng vắt óc đoán xem đối phương đang nghĩ gì. Khi yêu đương tớ chỉ nghĩ làm sao để đối tốt với anh ấy nhất có thể, làm sao để bày tỏ ra là tớ thích anh ấy.”
Sau đó cô ấy hỏi Nguyễn Sương: “Cậu không như thế sao?”
Nguyễn Sương bị sững sờ trước câu hỏi của cô ấy. Không phải vì cô chưa bày tỏ tình yêu với Trần Cương Sách, cũng không phải vì cô không tốt với Trần Cương Sách mà cô phát hiện bản thân đã vận dụng hết trí não để có thể hòa hợp được với Trần Cương Sách. Cô thích Trần Cương Sách, thậm chí tình yêu này còn rất trong sáng. Những điều cô muốn từ Trần Cương Sách không liên quan gì đến tiền tài và danh vọng mà chỉ đơn giản muốn anh yêu cô. Chỉ thế mà thôi.
Cách yêu của Quý Tư Âm là không hy vọng xa vời, không mong hồi đáp. Nhưng Nguyễn Sương thì cần đối phương đáp lại. Trong mối quan hệ tình cảm cô là kẻ hay tính toán. Trước giờ cô là người có tài hùng biện nhưng sự trầm mặc đột ngột ngay lúc này lại khiến Quý Tư Âm bất an.
Quý Tư Âm mở miệng do dự hỏi: “Cậu thích anh ấy không?”
Nguyễn Sương nói: “Thích.”
Cô lặp lại một lần nữa: “Tớ rất thích”.
Quý Tư Âm hỏi cô: “Vậy cậu có muốn kết hôn với anh ấy không?”
Nguyễn Sương cười nói: “Nếu tớ nói tớ chỉ muốn yêu đương với anh ấy thì cậu có cho rằng tớ là kẻ cặn bã không?”
Quý Tư Âm: “…Có một chút nhưng nghĩ lại thì hai người mới ở bên nhau có mấy tháng, có vẻ còn quá sớm để nói đến chuyện kết hôn.”
Nguyễn Sương trêu chọc: “Cậu có muốn cưới Trần Bá Ân không?”
“Có chứ.”
“Hai người mới yêu nhau được vài ngày thôi.”
“Ừ,” Quý Tư Âm thở dài. Nói về tình yêu thì cô ấy là tiền bối của Nguyễn Sương, cô ấy chia sẻ chân thành với tư cách là một chuyên gia tình trường: “Mỗi người đều có cách hiểu khác nhau về tình yêu. Đối với tớ mà nói, minh chứng tốt nhất cho tình yêu mà tớ dành cho anh ấy chính là kết hôn, nhưng điều đó không thể áp dụng cho tình yêu của cậu, đúng không?”
Khóe miệng Nguyễn Sương hơi cong lên.
“Hơn nữa tớ nghĩ cậu và Trần Cương Sách không bền.” Quý Tư Âm nói.
Không chỉ Quý Tư Âm mà Bàng Tiện cũng nói điều này.
Họ không hề né tránh khi đề cập tới chuyện đó, mỗi khi bắt đầu một mối quan hệ mới họ sẽ dội một gáo nước lạnh vào đối phương và nói rằng chuyện tình khẳng định không lâu bền. Còn có một lần Quý Tư Âm mở cả bàn cược để xem chuyện tình yêu của Bàng Tiện có thể kéo dài được ba tháng hay không. Rất nhiều người đã tham gia đặt cược, thậm chí Nguyễn Sương cũng bị Quý Tư Âm ép tham gia. Cô đặt cược về phe không thể trụ nổi ba tháng và hai người là những người duy nhất đặt cược vào lựa chọn này. Đúng như dự đoán, Bàng Tiện chỉ kiên trì được một tháng liền chia tay. Nguyễn Sương và Quý Tư Âm kiếm được bộn tiền. Vì thế mà bọn họ cũng có thể dội một gáo nước lạnh lên Nguyễn Sương mà không chút dè dặt.
Thật ra ngay cả Nguyễn Sương cũng có ý nghĩ này, nhưng khi nghe Quý Tư Âm nói ra như vậy ánh nắng chói chang của mùa hè nóng bỏng như xuyên vào mắt, khiến toàn thân cô đau nhức.
Mỗi người trong số họ đều đang cầm một chiếc ô và cúi đầu đi về phía trước. Nghiễm nhiên là họ không để ý rằng phía sau có một chiếc ô tô đang từ từ tiến lại gần. Quý Tư Âm nói xong thì quay đầu lại, nhìn thấy bên cạnh có một chiếc ô tô màu đen đang hạ kính xuống một nửa, khi nhìn thấy bóng dáng người bên trong làm cô sợ đến mức suýt chút nữa nhảy cẫng lên khỏi mặt đất ba mét.
“Trần, Trần Cương Sách.” Cổ họng cô ấy phát ra tiếng cười gượng gạo, “Nguyễn Sương nói anh ra ngoài có việc, sao đã về rồi?”
Không có gì đáng sợ bằng việc đang nói xấu bạn trai của bạn thân thì bị bắt tại trận, lại còn là mấy lời hư hư thật thật. Trong lòng Quý Tư Âm đang rối bời vì không chắc anh có nghe thấy hay không, cô ấy nghĩ tốt hơn là nên nói trực diện, anh muốn giết hay xẻo thành từng mảnh thì tùy.
Trần Cương Sách nói: “Giải quyết xong rồi à.”
Tài xế dừng xe, Trần Cương Sách mở cửa lấy ô từ tay Nguyễn Sương. Chiếc ô che phủ một vùng bóng tối rộng lớn và ngăn cách Nguyễn Sương khỏi ánh sáng chói lóa nhưng gần như toàn bộ cơ thể của Trần Cương Sách lại phơi dưới ánh mặt trời.
Anh cau mày: “Ánh nắng chói chang thế này sao em không gọi người đến?”
Nguyễn Sương cười nói: “Người khác không dỗ được cậu ấy.”
Bạn thân của cô đã phơi nắng bên ngoài một lúc nên không thể vào phòng máy lạnh ngay được. Hồi mới thân cả hai từng thề, không mong đồng cam nhưng nhất định sẽ cộng khổ.
Quý Tư Âm gãi gãi đầu cười ngượng ngùng.
Trần Cương Sách để Nguyễn Sương ngồi ở ghế sau trong khi anh vẫn đang giữ cửa.
Quý Tư Âm chớp chớp mắt, cảm thấy vừa mừng vừa lo nên cô ấy chỉ vào mình: “Anh đang mời tôi lên xe à?”
Lông mày Trần Cương Sách giương lên vẻ bất cần: “Nếu không thì là gì? Cô ấy đi đón cô nhưng không biết đến khi nào cô ấy mới ra cổng đón tôi?”
Giọng nói của anh dõng dạc, nguy hiểm và chứa đầy sự ghen tị.
Trước kia Quý Tư Âm thường là người “show ân ái” nhưng hôm nay lại ở vị trí người chứng kiến, oán giận mà trừng mắt nhìn Nguyễn Sương. Cô ấy không dám trừng mắt nhìn Trần Cương Sách. Sau khi lên xe liền lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Nguyễn Sương.
[Thật đáng sợ, tại sao anh ấy có thể ân cần đến như vậy chứ? Đột nhiên tớ có cảm giác hai người có thể kết hôn thật.]
Từ trước tới giờ Quý Tư Âm luôn là bậc thầy lật mặt nên Nguyễn Sương chỉ đáp lại cô ấy bằng một biểu tượng cảm xúc “cạn lời”.
Về đến nhà, Quý Tư Âm rất biết mình biết ta mà nhường không gian cho hai người họ. Nguyễn Sương cùng Trần Cương Sách đi vào phòng bếp. Nguyễn Sương định rửa một ít hoa quả thì Trần Cương Sách giành lấy chỗ hoa quả trong tay cô, đứng trước chậu rửa.
Nguyễn Sương đứng sang một bên không nhịn được mà hỏi anh: “Ban nãy có một người phụ nữ đến tìm anh, anh có nhìn thấy không?”
Trần Cương Sách cười nhẹ với vẻ vô cùng hứng thú: “Nghe nói em không cho cô ta vào.”
Nguyễn Sương suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô ta nói là người nhà của anh nhưng em nghĩ nếu cô ta là người nhà thì sẽ gọi cho anh trước khi đến.”
“Nhân viên cũ của công ty,” giọng điệu của anh còn lạnh lùng hơn cả máy điều hòa, “cô ta nói bậy.”
Nguyễn Sương thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng không hỏi gì về Ôn Niên nữa. Cô luôn là một người bạn gái tốt, cư xử lịch sự, thông minh và hiểu chuyện. Cô tuyệt đối không can thiệp quá nhiều vào chuyện của anh. Ngay cả khi nửa đêm có phụ nữ gọi điện cho Trần Cương Sách thì cô vẫn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.
—— “Nếu anh thật sự có chuyện gì đó mờ ám thì sẽ không bao giờ trả lời cuộc gọi trước mặt em như vậy đúng không?”
Dừng trước mắt anh là một mảnh ngọc đã được gột rửa sạch.
Đàn ông là sinh vật đặc biệt kỳ lạ, một mặt họ hy vọng người phụ nữ của mình sẽ hiểu chuyện và trưởng thành, mặt khác lại cảm thấy chán ghét bởi những hành vi kiểm tra hết lần này đến lần khác của phụ nữ. Họ muốn tự do hoàn toàn nhưng lại ghen tị với hình ảnh người khác bị trói buộc bởi tình yêu.
“Anh nói này Sương Sương——” Anh mở miệng nhưng đột nhiên lại dừng lại, có rất nhiều điều muốn nói nhưng khi mở miệng lại không nói được gì.
“Sao vậy?”
“Không có gì,” Trần Cương Sách chậm rãi mở miệng, “Em mang đ ĩa trái cây này ra trước để anh xếp một đ ĩa khác cho em.”
Tiếng nước tí tách ngừng lại, Nguyễn Sương thản nhiên bỏ hoa quả vào đ ĩa rồi mang ra ngoài. Căn hộ trang trí tối giản với tông màu trắng, Trần Cương Sách mặc áo sơ mi đen đang bận rộn trong bếp.
Quý Tư Âm bày tỏ một cách chân thành: “Bây giờ anh ấy lại mang đến cho người ta cảm giác là một người đàn ông của gia đình.”
Nguyễn Sương dừng lại, theo lời cô ấy mà nhìn Trần Cương Sách. Cảnh tượng này không có gì lạ, cô từng cho rằng Trần Cương Sách đang mèo khen mèo dài đuôi khi nói anh có thể nấu ăn, nhưng hóa ra tài nấu nướng của anh đúng là rất tốt. Đời sống sinh hoạt và làm việc của hai người họ luôn hỗn loạn, buổi tối lại hay lăn lộn đến tận ba, bốn giờ sáng. Thỉnh thoảng anh dự tiệc xã giao về, người nồng nặc mùi rượu mà sát gần về phía cô… Sau khi kết thúc, cô nằm ở trong bồn tắm, Trần Cương Sách liền xuống lầu chuẩn bị bữa khuya cho cô. Bảo mẫu ở nhà chỉ đến nấu ba bữa vì anh không thích bảo mẫu ở nhà mình.
Sau khi tắm xong đi xuống lầu, nhìn thấy phần thân trên tr@n trụi của anh, những đường cơ bắp săn chắc và mịn màng, xương bả vai lộ ra đường cong rõ ràng với phần lưng đầy những vết cào do cô để lại. Nếu nhìn kỹ còn thấy có vài vết khá dài và những vết xước mỏng còn để lại tơ máu. Trong công việc anh bắt buộc phải ăn mặc nghiêm túc và tỉ mỉ nhưng ở nơi riêng tư của hai người anh lại ăn mặc khá tuỳ ý. Anh thậm chí còn bán khỏa thân khi họ ở với nhau. Cô nhìn bóng lưng anh đang bận rộn nấu ăn cho mình, trong lòng cảm thấy rất yêu thương.
Quý Tư Âm đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lông mày nhướng lên, cười nói: “Cậu đã nghe qua chưa? Tớ đã vô số lần thuyết phục bạn tớ và bạn trai của cô ấy chia tay nhưng cuối cùng họ không những không chia tay mà còn kết hôn. Điều đáng sợ là tớ còn làm phù dâu.”
Cô ấy liếc nhìn Nguyễn Sương rồi nói: “Nếu cậu có thể đi cùng với Trần Cương Sách tới bước đó, tớ không chỉ có thể làm phù dâu cho cậu mà còn có thể mang Bàng Tiện đến làm phù rể.”
Nguyễn Sương cười: “Cậu như vậy là bán đứng Bàng Tiện đó.”
Quý Tư Âm gãi gãi đầu.
Ở đầu bên kia, Trần Cương Sách cắt một đ ĩa trái cây đủ màu sắc tươi tắn, đỏ, vàng, xanh. Anh không tham gia vào cuộc trò chuyện giữa hai cô gái mà chỉ nói: “Anh đến phòng làm việc xem hợp đồng.” Sau đó anh liền rời đi.
Tinh thần buôn chuyện của Quý Tư Âm không bao giờ tắt. Cô ấy hỏi: “Cậu đã hỏi Trần Cương Sách về mối quan hệ giữa người phụ nữ đó và anh ấy chưa?”
Nguyễn Sương nói: “Là nhân viên cũ ở công ty.”
Quý Tư Âm cau mày: “Sao tớ cứ cảm thấy không giống nhỉ?”
Ngay cả Quý Tư Âm cũng phát giác được thì sao Nguyễn Sương có thể không biết.
Trần Cương Sách là người thích nói những lời âu yếm không đàng hoàng nhưng lại khá khinh miệt những lời nói dối.
Nguyễn Sương suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngoại trừ thân phận nhân viên cũ ra thì chắc chắn còn có thân phận khác.”
Chỉ là anh lười nói đến. Khi nhắc tới người phụ nữ đó, vẻ mặt anh hiện lên vẻ chán ghét hiếm thấy.
Quý Tư Âm tò mò: “thân phận gì nhỉ?”
Nguyễn Sương cười: “Làm sao tớ biết được?”
Quý Tư Âm nói: “Cậu vận dụng trí óc thông minh của bản thân chút đi, phát huy trí tưởng tượng đoán xem.”
Nguyễn Sương lười đoán nên chỉ ứng biến: “Nhân viên tới tìm anh ấy, cốt truyện quá đơn giản, chuyện tình chốn công sở của Thái tử cả thèm chóng chán nên phụ lòng bạc tình mà vứt bỏ cô ta nhưng cô ta vẫn nhớ anh ấy, liền theo đuổi đến tận nhà.”
Vẻ mặt Quý Tư Âm như sắp khóc: “Thật là cặn bã.”
Nguyễn Sương vô cảm biến cốt truyện này thành một kịch bản cẩu huyết: “Sau khi anh từ chối cô ta thì vô tình phát hiện ra cô ta là đối tượng liên hôn của mình.”
Quý Tư Âm dở khóc dở cười: “Ngược anh ta! Ngược chết tên cẩu nam nhân đó cho tớ! Bắt anh ta phải truy thê hỏa táng tràng.”
Nguyễn Sương vẫn trưng ra vẻ mặt vô cảm: “Hai người bọn họ truy thê hoả táng tràng. Xin hỏi bạn học Quý Tư Âm, bạn thân của cậu phải làm sao bây giờ?”
Điều này làm Quý Tư Âm rơi vào thế bối rối. Cô ấy cau mày suy nghĩ, một lúc sau mới yếu ớt hỏi: “Hay là đổi cốt truyện khác đi? Cậu và cô ta là thiên kim thật và thiên kim giả. Trần Cương Sách vì cậu mà từ chối đính hôn với cô thiên kim giả rồi sau đó lại phát hiện ra cậu mới là đối tượng liên hôn thật sự của anh ấy.” Nói xong, vẻ mặt cô ấy còn khá vẻ tự hào, “Tớ đúng là một thiên tài.”
“…”
“…”