Editor: Đá bào
Beta: Bảo Trân
—
Đây không phải là lần đầu tiên.
Trước khi trở thành vợ của Trần Vũ Tín, Ôn Niên từng làm thư ký cho ông ta, Trần Cương Sách đã nhạy bén mà nhận ra sự khác thường giữa hai người này. Đương nhiên, chuyện khác thường này còn liên quan đến Trần Cương Sách.
Ôn Niên lớn hơn Trần Cương Sách tám tuổi, năm nay hơn ba mươi tuổi. Cô ta có bằng cấp của một cơ sở giáo dục đại học trong nước, có năng lực làm việc tốt và khả năng ứng biến cực kỳ giỏi. Những giám đốc điều hành cấp cao trong ngân hàng đều khen ngợi cô ta. Khi Trần Cương Sách mới bước vào làm việc, thay vì đánh giá cao năng lực ứng xử của cô ta thì điều anh đánh giá cao đầu tiên là khả năng thể hiện bản lĩnh quyến rũ cá nhân của cô ta.
Gõ cửa, mang cà phê cho anh. Cô ta mặc bộ đồng phục trắng đen của một nhân viên ngân hàng, áo vest ngắn lộ ra vòng eo thon. Hai cúc áo bên trên không cài, khối thịt tròn trịa trắng nõn mềm mại kia sẵn sàng lộ ra bất cứ lúc nào theo tư thế cúi xuống cầm ly cà phê của cô ta. Trần Cương Sách bình tĩnh cầm lấy tách cà phê, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, cũng không nói gì.
Trong mắt Ôn Niên, không từ chối có nghĩa là ngầm đồng ý. Mấy ngày tiếp theo, Ôn Niên thường xuyên ra vào văn phòng của anh.
Cho đến ngày hôm đó, mẹ của Trần Cương Sách là Lưu Bạch đến văn phòng tìm con trai. Bà là kiểu người không chấp nhận những loại đàn bà như cái gai trong mắt như thế. Bà khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, tự mở rồi phát triển một công ty dệt may gia dụng hàng đầu cả nước. Điều khiến bà chán ghét nhất là những kẻ chỉ muốn đi lối tắt. Khi nhìn thấy Ôn Niên, bà đã cau mày.
Ôi, nếu lúc đó có Nguyễn Sương ở đây, không biết chừng cô có thể nghĩ ra một vở kịch diễn tuồng nào đó. Trần Cương Sách có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Nguyễn Sương hứng thú mà miêu tả kiểu: “Trần Cương Sách, Trần Cương Sách, anh nói xem chuyện này nhà anh là như thế nào? Thư ký nhỏ nhu nhược cùng nam tổng tài lạnh lùng bá đạo bị bà mẹ chồng độc ác chia rẽ uyên ương.”
Khi tâm trạng vui vẻ, cô sẽ gọi tên anh hai lần.
Đáng tiếc, cảnh mẹ chồng độc ác chia rẽ uyên ương lại là do chính Trần Cương Sách gây ra. Anh và mẹ chẳng lẽ không thể nói chuyện ở nơi nào khác, lại phải nói chuyện trong văn phòng của anh? Không phải anh đang muốn cho mẹ nhìn thấy môi trường làm việc của mình hay sao. Nhân tiện, đây cũng là lời cảnh báo đối với Lưu Bạch, trước đây cô thư ký này cũng đã ở bên cạnh Trần Vũ Tín, anh muốn cho mẹ thấy cô ta cũng có thể ăn mặc như thế này trước mặt bố.
Vào thời điểm đó, trong công ty đã có rất nhiều tin đồn lan truyền về việc Ôn Niên có quan hệ bất chính với Trần Vũ Tín. Lưu Bạch quả thực rất tức giận, ngay ngày hôm sau đã gửi thông báo thuyên chuyển, điều Ôn Niên về chi nhánh. Sau đó, tin đồn bắt đầu lan truyền trong ngân hàng rằng Trần Cương Sách là “con trai cưng của mẹ”.
Trần Cương Sách chưa bao giờ quan tâm đ ến danh tiếng của bản thân trong mắt người ngoài. Dù sao những tin đồn đại vớ vẩn về anh cũng không hề ít, hầu hết chúng còn là sự thật, biệt danh “con trai cưng của mẹ” chỉ là một trong số ít những tin đồn sai lệch mà thôi.
Tuy nhiên, Ôn Niên không hổ là người phụ nữ được khen ngợi về khả năng làm việc. Nghe nói năm đó cô ta là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh đại học ở địa phương. Cô ta có chỉ số IQ cao lại khá thông minh thủ đoạn, mặc dù không ở bên cạnh Trần Vũ Tín nhưng vẫn thành công thượng vị.
Trần Cương Sách đã chứng kiến quá nhiều những thủ đoạn thế này, anh cho rằng Trần Vũ Tín cũng chỉ là hư tình giả ý, nhưng không ngờ rằng ông ta đã gần sáu mươi tuổi lại mê muội đi theo tiếng gọi của tình yêu đích thực và muốn kết hôn với Ôn Niên.
Bố lừa dối, mẹ bình tĩnh, tiểu tam gợi cảm, gia đình tan vỡ. Và anh lại đang phải đối mặt với mớ hỗn độn này.
Trong khi Trần Cương Sách nghỉ phép, bố mẹ anh ly hôn, anh bị bỏ lại một mình. Sau khi nghỉ phép về, mặc dù Trần Vũ Tín là chủ tịch ngân hàng, nhưng mọi quyền lực thực sự đều nằm trong tay ông nội của Trần Cương Sách. Hiện tại, bố đã ly hôn, ông nội cũng hoàn toàn mất hết tín nhiệm với con trai, trao lại toàn bộ quyền lực cho Trần Cương Sách.
Sau khi Trần Cương Sách nhậm chức, việc đầu tiên anh làm là mạnh tay loại bỏ sạch các nhánh phụ và những nơi non trẻ, dẫn đến những thay đổi chấn động ở các chức vụ cấp cao. Ôn Niên đương nhiên cũng bị sa thải, nhưng cô ta đã có địa vị tốt hơn vị trí thư ký đó là Trần phu nhân nên cho dù có bị sa thải cũng không ảnh hưởng gì.
Trần Cương Sách không biết nửa đêm cô ta tới gặp anh là có việc gì, cũng không muốn biết. Anh làm như không nghe thấy lời nói của cô ta, không nhìn thấy cô ta, đi xuống cầu thang với vẻ mặt vô cảm.
Tiếng bước chân vội vã vang lên phía sau anh.
“Trần Cương Sách, tôi thật sự có việc hệ trọng muốn tìm cậu.”
Trần Cương Sách tiếp tục bước đi không chút do dự.
Ôn Niên vừa đi vừa nói: “Phó tổng Chu của công nghệ thực phẩm Hemu muốn vay ngân hàng chúng ta 300 triệu.”
Trần Cương Sách đi vào phòng bếp rót một ly nước.
Cô ta bước tới trước mặt anh: “Tôi biết cậu có thành kiến với tôi. Tôi đã phá hủy gia đình cậu, phá huỷ tình cảm giữa bố mẹ cậu, nhưng công là công, tư là tư, chúng ta không cần thiết phải lôi tiền bạc vào mà bị liên đới đúng không?”
Không gian im lặng một lúc, chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách. Trần Cương Sách lấy nước xong, xoay người đi lên lầu.
So với việc bị chửi rủa thì sự coi thường và bị phớt lờ càng nhục nhã hơn. Ôn Niên cảm thấy mình giống như một con hề, dù có làm thế nào cũng không nên được chuyện gì, đôi mắt đỏ lên vì tức giận, trừng mắt nhìn bóng lưng Trần Cương Sách: “Trần Cương Sách…! Cậu có tin tôi sẽ đi tìm ông nội của cậu không?”
Lời nói thốt ra, Trần Cương Sách cuối cùng cũng có phản ứng. Anh quay lưng lại với Ôn Niên, giọng nói hoàn toàn là vẻ châm chọc mỉa mai: “Cô chỉ là tình nhân của bố tôi không phải Trần phu nhân, đừng quá coi trọng bản thân mình như vậy.”
Từ đầu đến cuối, Trần Cương Sách đều không liếc nhìn Ôn Niên lấy một cái.
Chỉ là anh không để ý đến sự mặt dày vô liêm sỉ của Ôn Niên trong vòng vài ngày, cô ta đã đến nơi ở hiện tại của Trần Cương Sách.
Hôm đó là chủ nhật, Trần Cương Sách vốn định hẹn hò với Nguyễn Sương, nhưng sau khi nghe điện thoại, anh phải hoãn lại để đi xử lý công việc.
Tình cờ, Quý Tư Âm hỏi cô hôm nay có kế hoạch gì.
Nguyễn Sương nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ nghe tiếng ve kêu rồi nói: “Sao cậu không đến đây luôn?”
Quý Tư Âm: “Ở đó có gì thú vị à?”
Nguyễn Sương: “Không có.”
Quý Tư Âm: “Thật là nhàm chán.”
Tuy nhiên, một lúc sau, cô ấy vẫn nói: “Bỏ đi, ở một mình lại càng chán, để tớ tới tìm cậu.”
Giữa mùa hè nóng như thiêu đốt, nhiệt độ không khí ngày càng tăng cao. Kỹ năng lái xe của Quý Tư Âm tệ tới mức bố cô là người nâng niu con gái như bảo bối, có thể đáp ứng mọi yêu cầu của cô nhưng điều duy nhất ông không đồng ý đó là mua cho cô một chiếc ô tô. Vì vậy, Quý Tư Âm đ ến bằng taxi. Xe bên ngoài không được phép vào tiểu khu nên Quý Tư Âm gửi một chuỗi tin nhắn thoại dài cho Nguyễn Sương, mắng trời mắng đất mắng cả Trần Cương Sách.
“Trời nóng như vậy, tớ lại không mang theo ô, giờ lại bắt tớ đi bộ vào. Trần Cương Sách bị bệnh mới mua nhà ở đây!”
Nguyễn Sương thở dài, cầm theo hai chiếc ô, đi xuống tiểu khu đón Quý Tư Âm.
–
Cô và Trần Cương Sách sống chung giống như một cặp vợ chồng già. Sau bữa tối họ sẽ thong thả đi dạo trong khu dân cư. Thỉnh thoảng gặp những người chủ khác trong tiểu khu, Trần Cương Sách cũng chào họ một cách thoải mái. Những người đó không giàu có thì cũng là quý tộc, Trần Cương Sách sẽ giới thiệu họ với cô, nói vị này là thủ trưởng Quân khu xx, người kia hẳn là cô có ấn tượng khi trở thành người giàu nhất trong nước ba năm liên tiếp hay vị nọ là cựu thị trưởng – bạn đại học của mẹ anh. Sau đó anh sẽ vòng tay ôm cô và giới thiệu với những nhân vật tai to mặt lớn này: “—đây là vợ tôi.”
Trong đời được mấy khi gặp nhiều chuyện chấn động nhân sinh như vậy? Đa phần chỉ là sự lang thang nhất thời của trái tim, số phận buồn tẻ đã đẩy họ đến tim đập loạn nhịp.
–
Nguyễn Sương đi đường đến cổng lớn của tiểu khu, đi bộ dưới ánh mặt trời chói chang, mười phút mà tưởng chừng như rất lâu. Khi đến cổng lớn tiểu khu, cô nhìn thấy bóng dáng Quý Tư Âm từ xa.
Quý Tư Âm vẫy tay với cô, sau đó nói với nhân viên bảo vệ đã ngăn cô ấy lại: “Bạn cháu đến đón rồi. Chú, bây giờ chú có thể cho cháu vào được không?”
Suy cho cùng, đây là những tiểu khu sinh sống của những người có tiếng nên việc sàng lọc người ra vào là vô cùng nghiêm ngặt. Nguyễn Sương gọi điện thoại cho người gác cửa cũng vô ích, đành phải đích thân đến đón.
Cùng dừng lại với Quý Tư Âm là một chiếc Mercedes-Benz màu đen. Cửa kính ghế sau của chiếc Mercedes-Benz hạ xuống một nửa, nhân viên bảo vệ nửa khom lưng nói chuyện với người trong xe.
Nguyễn Sương đưa ô cho Quý Tư Âm, khi hai người bước vào trong, họ nghe thấy những âm thanh chua chát và cực kỳ thiếu kiên nhẫn của người trong xe.
Đó là một giọng nữ.
“Tôi đã nói tôi là người nhà Trần Cương Sách, vì sao không thể vào trong?”
Nghe vậy, Quý Tư Âm và Nguyễn Sương nhìn nhau.
Quý Tư Âm: “Chuyện là thế nào vậy?”
Nguyễn Sương: “Không biết.”
Quý Tư Âm: “Hai người gặp mặt bố mẹ hai bên à?”
Nguyễn Sương cau mày: “Cậu đang nói nhảm cái gì vậy?”
Quý Tư Âm liếc nhìn lại. Cả hai đều bị cận thị nhưng Nguyễn Sương không thường xuyên đeo kính chứ đừng nói đến kính áp tròng, ngược lại Quý Tư Âm mỗi ngày đi ra ngoài đều đeo kính áp tròng có độ cận lớn. Từ khoảng cách bảy tám mét, cô ấy vẫn có thể nhìn thấy rõ người ngồi ở ghế sau: “Cô ta khá xinh đẹp, chẳng lẽ là chị gái của Trần Cương Sách? Nếu không, hay là hỏi Trần Cương Sách, chứ để chị gái anh ấy phơi nắng bên ngoài thì không hay lắm.”
“Cô ta bật điều hòa trong xe mà.” Trong lòng Nguyễn Sương có cảm giác cô ta nhất định không phải là chị gái của Trần Cương Sách. Họ không có gì giống nhau cả.
Cùng lắm cũng chỉ là dừng lại một chút, nhân viên bảo vệ đang nói chuyện với người ngồi ở ghế sau đột nhiên ngẩng đầu nhìn họ, cầu cứu: “Cô Nguyễn, cô ấy nói cô ấy là người nhà của anh Trần.”
Nhân viên bảo vệ nói với người trong xe: “Anh Trần không có ở đây, nhưng cô Nguyễn thì có. Nếu cô Nguyễn đồng ý, tôi nhất định sẽ cho cô vào.”
Nguyễn Sương choáng váng khi bất ngờ được gọi tên.
Đột nhiên, cửa ghế sau xe được mở ra, người phụ nữ bên trong bước ra. Cô ta có đôi mắt sáng, đôi môi đỏ mọng, làn da rất trắng và mặc một bộ trang phục bó chặt có toả ra mùi thơm nhẹ. Nó khiến Nguyễn Sương nhớ đến trò chơi hóa trang mà cô thường chơi khi còn nhỏ. Cô sẽ đặt những bộ quần áo đắt tiền nhất vào cửa sổ cho các nhân vật, tuy bộ quần áo đó không vừa người nhưng do cô cảm thấy đó là bộ quần áo đắt tiền nhất, cũng là cái tốt nhất nên nếu đủ khả năng sẽ cố mặc nó.
“Cô Nguyễn?” Cô ta nhìn Nguyễn Sương với thái độ hống hách: “Cô và Trần Cương Sách có quan hệ gì?”
Nguyễn Sương dùng ánh mắt bình tĩnh, đáp lại lời bảo vệ: “Xin lỗi, tôi không biết cô ta.”
Nói xong cô kéo Quý Tư Âm đi.
Nhân viên bảo vệ nói với giọng chuyên nghiệp: “Tôi xin lỗi, thưa cô, cô cần gọi điện cho anh Trần?”
Bị Trần Cương Sách phớt lờ cũng được, còn bị người phụ nữ này phớt lờ sao. Ôn Niên tức giận tới mức nghiến chặt răng.
Ở góc đường, Quý Tư Âm không nhịn được sở thích hóng chuyện, mạnh mẽ kéo Nguyễn Sương dừng lại, đi đến góc khuất mà đối phương không thể thấy hay nghe được cuộc trò chuyện của họ. Nguyễn Sương không nói nên lời.
Quý Tư Âm: “Cậu không có chút nào tò mò sao?”
Nguyễn Sương: “Cậu tò mò đến vậy à?”
Quý Tư Âm nói với giọng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tớ thích nhất là “ăn dưa”, mà đây còn là dưa của bạn trai của bạn thân tớ. Tớ phải ăn ngay khi còn nóng.”
*ăn dưa: hóng chuyện
“…”
“Nhưng nếu cô ta là người nhà của Trần Cương Sách thì sao?”
“Tớ không nghĩ vậy.”
“Tại sao?”
Nguyễn Sương liếc nhìn cổng lớn của tiểu khu, không biết là do trời quá nóng hay vì sự ngăn cản của bảo vệ, mặt của người phụ nữ kia đỏ bừng. Ánh mắt Nguyễn Sương như làn khói xanh, giọng nói nhẹ nhàng như sương: “Cô ta có nhiều thời gian rảnh rỗi đi đối phó với bảo vệ như vậy, sao không gọi điện cho Trần Cương Sách luôn đi.”
“Cậu nói xem vì sao cô ta không gọi điện cho Trần Cương Sách?” Nguyễn Sương đột nhiên mỉm cười, “Mỗi ngày Trần Cương Sách từ chối trả lời rất nhiều cuộc gọi, cậu có nghĩ cô ta cũng là một trong số đó không?”