Trăng Đêm

Quyển 9 - Chương 8: Anh là ai, lửa của vị ương




Doãn Kiếm lấy kiếm chống đỡ, mồ hôi trên trán thấm ướt tóc mái, tay trái bịt lên lồng ngực, nặng nhọc thở dốc, thân thể đã sức cùng lực kiệt, nhưng trong đồng tử vẫn tràn đầy sự phẫn nộ quật cường cùng kiêu ngạo.

Ta chậm rãi đi đến trước mặt anh ta, phớt lờ ánh mắt thù địch, ôn hòa nói: “A Kiếm, cho dù có linh lực của ta làm giảm bớt gánh nặng mà thân thể cậu phải chịu đựng, nhưng bừa bãi như thế này, thì chẳng khác gì so với trước khi huyết giao, nôn nóng mong thành công chỉ sẽ dẫn đến tác dụng trái ngược mà thôi”, lòng bàn tay một quầng sáng bạc, nhẹ nhàng bay rơi vào lam tinh trên cổ tay trái của anh ta, thoắt cái, khói mây u ám phụt trào ra ngoài, bao trùm lên tầng thượng của cao ốc, khá là ngoạn mục, lần đầu tiên anh ta đã triệu ra bách quỷ sao? Còn có thể duy trì được lâu như vậy.

Lại nhìn sang bộ dạng suy nhược, thân hình không vững lảo đảo muốn ngã, sắc mặt trắng bệch của Doãn Kiếm, vẫn cứng cỏi chống chọi không cam chịu yếu thế, ta rất đau đầu: Đứa trẻ này, tính khí cứng đầu không phải diện bình thường.

“Anh là ai?”, trong mắt anh ta lóe qua sự lạnh lẽo u ám, “Anh rốt cuộc là ai? Dạ? Dạ Lạc? Hay là…”, trong cổ họng khô đắng, âm thanh thật nặng nề, “Nói cho tôi biết rốt cuộc anh là ai?”.

Câu hỏi này khiến ta nhớ lại trước đây, anh ta cũng đã từng hỏi Phong Linh như thế, câu trả lời khi đó là…

Ta ổn định lại cảm xúc, bình tĩnh đáp: “Ta là Dạ Lạc”.

“Hừ…”, cơ thể của anh ta hơi lảo đảo, biểu cảm có phần hoảng hốt, đột nhiên lại trầm giọng bật cười, mang theo vẻ khinh bỉ, “Ha ha… Dạ Lạc”, sau đó cười một lát rồi đột nhiên dừng lại, đổi thành vẻ khổ hận lạnh lẽo đến cực điểm, “Anh vẫn luôn đùa bỡn tôi, vẫn luôn đùa bỡn tôi”.

“A Kiếm…”

“Dạ Lạc, không cần phải giải thích với anh ta nhiều như vậy”, “Ảo Nguyệt lạnh lùng cắt ngang lời ta.

“Hừ, thật sự là một cặp chủ tớ tốt!”, Doãn Kiếm châm biếm, cười đến tê tái, “Dạ Lạc, anh thắng rồi, thắng rất đẹp đẽ, đại thu hoạch, toàn thắng, tôi thua rồi, thua rất thảm hại”, ánh mắt đột nhiên lạnh lại, “Tôi nhận thua, nhưng mà, tôi sẽ không phục, tôi không cam tâm”.

“Vậy sao?”, ta nghênh đón ánh mắt lạnh lẽo của anh ta, bình thản đáp lại, “A Kiếm, ta chỉ nói một câu, Dạ Lạc là Dạ Lạc, Phong Linh là Phong Linh. Ta chưa từng nghĩ đến việc đùa bỡn cậu, Phong Linh coi cậu là bạn, và nguyện lấy sự chân thành để đối xử với cậu, nhưng có rất nhiều chuyện là thân bất do kỷ”, tự mình khẽ than, ôn hòa nói, “Có lẽ cậu cần biết, Phong Linh không sống được lâu nữa, cô ấy sắp chết rồi”.

Dải đất giao nhau giữa hồ nước và dãy núi là một khu phong cảnh tuyệt đẹp sơn thủy hữu tình, một điểm nổi bật của khu danh thắng đẹp đẽ này là kiến trúc kiểu cổ tình tế, thanh tú mỹ lệ, bốn góc các căn nhà nằm bên cạnh hồ, trên đình các, ban ngày có thể thưởng thức phong cảnh quyến rũ gần hồ, buổi tối có thể ngắm đèn sáng rực rỡ bao quanh lầu các và hành lang trải đá đèn đuốc giao nhau tỏa sáng, đổ bóng xuống mặt nước, lắng nghe tiếng gió đêm vi vu.

Đêm nay có chút đặc biệt, khu danh thắng không mở cửa rộng rãi như thường ngày, men theo hồ chỉ có thể thấy được hình dáng lờ mờ, duy có một tòa lầu cao nhìn được rõ ràng lấp lóe ánh lửa bập bùng, nguồn của ánh sáng chính là lầu Vị Ương, căn lầu ba tầng cao nhất. Trên ngói xanh có một đứa trẻ đang nằm ngửa, cánh tay gối ra sau gáy, nhìn lên tầng mây đang dần dần che phủ vầng trăng, giới nghiêm với hai đồng đội khác.

Bên trong căn lầu, bốn mặt cửa sổ mở rộng, gió nhẹ khẽ thổi, sàn nhà bày một bệ giá lửa cao bằng nửa người, năm người đứng ở bên ngoài, hợp ngón tay lại, thời khắc năm viên bảo thạch lóe sáng, chậu sắt trên bệ giá toàn bộ tự động châm lửa bốc cháy, ngọn lửa mạnh mẽ theo làn gió nhẹ hơi dao động, chớp mắt cái, hồng quang đã sáng lên, trong ngọn lửa đột nhiên xuất hiện Âm Dương Đồ Đằng chói mắt, túc Hỏa của Ngũ Hành.

Đúng vào lúc đó, một cánh cửa sổ bằng gỗ trạm khắc từ bên ngoài bị lực mạnh đập vỡ, miếng cửa sổ vỡ rời, rơi dưới sàn nhà, kèm theo đó là một luồng gió mạnh quét vào, mọi người theo quán tính nâng cánh tay lên chắn truớc mắt. Đến khi bụi ở trong tòa nhà xuống, trong tâm nhìn của tất cả đã hiện ra mấy bóng dáng…

Tiểu Thiện vốn ở bên ngoài cảnh giác, giơ súng nhắm lên xà ngang, trong mắt tràn ngập sát ý thù hận đến cực độ, hận không thể “lập tức ngũ mã phanh thây” kẻ kia.

Trên xà ngang, một thiếu niên chừng mười lăm tuổi, thân mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, khoác một chiếc áo khoác ngoài liền mũ sẫm màu mỏng, khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo hồng hào, đôi mắt đào hoa như dụ dỗ người ta, quyến rũ vô hạn, dáng vẻ lười nhác ngồi trên xà ngang nhìn chúng sinh, khóe miệng hiện ra một độ cong xấu xa. Bên cạnh thiếu niên có một con yêu thú khổng lồ treo giữa không trung, mình hổ thân gấu, mặt như sài lang, nanh nhọn răng sắc trên lưng có một đôi cánh, là tiêu chí của ác ma, cốt giác rõ ràng, bọc một tầng da thịt, trơ trụi trọc lốc, không có lấy một cọng lông, chỉ nhìn thôi liền cảm thấy ớn lạnh. Hai nguời tạo nên sự đối xứng rõ nét, mang đến cho người ta cảm giác xung kích thị giác… rất lớn.

“Tiểu Thiện”, Nhị Hoa nhanh như bay sát lại gần, “Dương Câm và Trần Kha đâu? Mọi người chẳng phải ở cùng nhau sao?”.

“Bọn họ…”, cậu ta tắc nghẹn nói không nên lời, phẫn nộ nhìn thiếu niên kia.

“Hắn ta là… đến phá hoại Đồ Đằng phải không?”, trừ Nhị Hoa ra, một cô gái khác nghi hoặc, tâm thần bất định.

“Ngươi là yêu ma trong Ma Vực?”, Khâu Vấn Tông ngoài bốn mươi tuổi trầm ổn lên tiếng, giọng nói mộc mạc hồn hậu nhưng vẫn toát ra sức uy hiếp, khuôn mặt cứng cỏi khắc đầy thăng trầm, dạn dày kinh nghiệm qua vô sơ lần sống chết.

“Hai bên giao chiến, theo tập tục của loài người các ngươi, là phải báo rõ gia môn”, thiếu niên chân trái giẫm lên xà ngang, tay trái gác trên đầu gối đứng dậy, vừa cất lời, tà khí ngang ngược, hoàn toàn không phù hợp với vỏ bọc xuất chúng thanh xuân đầy sức sống, “Các vị Ngự linh sư, lần đầu gặp mặt, ta là Tình Triết, Tình trong tình cảm, Triết trong triết học”, dáng vẻ nghiêm túc, “Tình cảm triết học, rất dễ nhớ. Ta biết loài người các người vô cùng coi trọng nhân tình lễ, lần đầu tiên gặp mặt càng không thể thiếu được, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng mà”, vừa nói vừa làm tư thế vỗ tay hai cái, liếc mắt nhìn yêu thú, dặn dò, “Đố Võng”.

Kẻ kia hiểu ý, há miệng chậu ra…

Hai cái xác còn lưu lại máu thịt đỏ tươi lộp bộp rơi xuống đất, tất cả mọi người đều lập tức ngừng hô hấp, sởn gai ốc kinh hãi, nhìn chằm chằm vào hai bộ hài cốt còn hoàn chỉnh trên mặt đất, nỗ lực muốn phân biệt xem người bị ăn là ai, từng cơn sợ hãi từ gót chân bò lên đỉnh đầu.

“Thế nào, không tệ chứ?”, Tình Triết sảng khoái cất tiếng cười, mặt đầy ý vui vẻ, “Đố Võng có sự yêu thích đặc biệt với thịt người, “Tiểu tử đó rất nhanh nhẹn, chạy rõ mau, khiến tiểu Đố Võng của ta rất tức giận, nó vốn dĩ có thể ăn no, bây giờ nhìn thấy ngươi thì càng thèm ăn hơn, muốn ăn nhiều hơn”, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, giống như ăn bữa cơm hằng ngày, nhưng sau đó ánh nhìn lại chuyển sang Đồ Đằng, “Đồ chơi này đợi lát nữa hãy làm tiếp, Đố Võng, ăn bữa tối trước nhé! Chúng ta không vội”.

Yêu thú hưng phấn gầm lên như phát cuồng, hai mắt hiện ra lục quang đói khát…

Bàn tay khổng lồ rắn chắc của Đố Võng vừa vươn ra, mặt đất nứt ra một khe, cả tòa lầu các đột nhiên rung chuyển, gần như sụp đổ, mấy người tản sang một bên. Đố Võng càng thêm hưng phấn nhẫn nại, giống như con ngựa hoang đứt cương, giận dữ, cuồng bạo, trong căn lầu bỗng chốc trở nên đổ nát cả.

Ngọn lửa trên bệ giá kịch liệt phập phồng, Đồ Đằng nhiều lần lâm vào nguy hiểm, “Nhị Hoa”, Khâu Vấn tông mau bước tới đưa cô ta ra, tránh được một thanh xà gỗ rơi xuống, nặng nề nghiêm túc dặn dò, “Nghe ta nói, bất luận thế nào nhất định phải bảo vệ Đồ Đằng ta và ba người bọn Lục Cường dẫn yêu thú ra bên ngoài giải quyết, trong này giao cho con và Tiểu Thiện, gắng hết sức đối phó với hắn ta, đợi chúng ta quay lại”, đồng thời, một con chim quái hình dáng như Dực Long quét qua ngoài cửa sổ.

“Sư phụ, người nhất định phải cẩn thận”, Nhị Hoa vội vàng kéo thân hình đang nhanh chóng đi chuyển của ông ta lại.

“Nhị Hoa, phàm gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh đừng lấy tính mệnh của mình ra đùa”, Khâu Vấn Tông dặn dò xong, bật ra ngoài cửa sổ, nhảy lên trên lưng của Dực Long. Ba người khác cũng lần lượt lùi ra ngoài cửa sổ, ngoài trời có mấy con chim khổng lồ bay đến, tấn công thẳng vào yêu thú…

Căn râu trở lại yên tĩnh, nhưng lại rất mau chóng bị phá vỡ, Tiểu Thiện giận đữ đến cực điểm, bóp cò súng, một chùm ánh sáng xanh lạnh băng bắn về phía thiếu niên đầu xỏ. Thân hình trên xà ngang hóa thành một đám sương đen tản đi, ngay sau đó xuất hiện ở bên tai Tiểu Thiện cười nhạo: “Tiểu ca ca, cậu quá nóng vội rồi đó!”.

“Khốn nạn”, Tiểu Thiện ôm một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, vô thức dùng khuỷu tay thúc mạnh ra phía sau một cái, sững sờ bổ nhào vào không khí, một chiếc đầu lâu không thân mỹ lệ kề sát mặt đối mặt với cậu ta, chóp mũi chạm vào nhau. Cậu ta bất giác đờ đẫn, rõ ràng nhìn thấy ý cười tà ác tự phụ trong mắt của đối phương, khiến người ta run rẩy trong lòng.

“Tiểu Thiện…”, Nhị Hoa hét lớn, nhanh như bay chạy về phía cậu ta.

Dưới chiếc đầu lâu, sương đen cuốn quanh, thân thể hoàn nguyên, Tình Triết cong cong khóe môi, nhấc ngón tay trỏ lên, điểm vào mi tâm của người còn đang đờ đẫn kia, mở rộng hai cánh tay lùi ra sau, nhàn nhã bay về, ngồi ngay ngắn trên xà ngang, ý cười bên mép không ngừng mở rộng hơn.

“Tiểu Thiện?”, Nhị Hoa duỗi tay ra, còn chưa kịp chạm đến vai của cậu ta thì một cú đấm nghênh diện tấn công đến.

“Tiểu Thiện?”, cô ta nhanh lẹ nghiêng người, không tránh được hoàn toàn, cú đấm nặng nề đánh trúng cánh tay, bàn chân loạng choạng, cô ta ôm lấy cánh tay trái sau khi đứng vững, đầu óc mù mờ, “Em…”.

Trên tay người kia đã hiện thêm một thanh đoản đao, nhảy lên đâm về phía cô ta.