Ánh mắt của tất cả mọi người bị tiên tử khuynh thành nhẹ nhàng hạ
xuống trên dải lụa như mây hấp dẫn: Váy dài thướt tha màu xanh nhạt, bên ngoài phủ lớp màng nhẹ mỏng manh, eo thắt một chiếc lưới khói nhẹ xanh
da trời, làm tôn lên chiếc eo nhỏ nhắn hoàn mỹ, mây đắp búi tóc, cổ tay
trắng ngần như sương đọng, mày ngài thanh thoát, khóe mắt kiều diễm, môi son không tô mà đỏ, làn da thanh khiết như ngọc như châu, hai gối kề
sát nhau nghiêng sang một bên, đoan trang nho nhã ngồi trên dải lụa mềm, cao quý, hoa lệ.
Không người nào phát giác ra, một chùm lam quang nhỏ bé dưới dải mây lất phất lặng lẽ chảy nhập vào Đồ Đằng.
“Người này…”, Cung Cẩm Phàm không kìm nén được nuốt nuốt nước miếng, “Rất…”.
“Rất xinh đẹp!”, Chỉ Mạn có chút ngây ngốc.
“Không phải”, Cung Cẩm Phàm đờ đẫn nói, “Là… rất quen mắt”.
“Cẩm Phàm”, Lê Tu đột ngột ngộ ra, “Em nói em đã từng gặp một cô gái
cổ trang rất kỳ quái, còn suýt chút nữa mất mạng trong tay cô ta.
“Á” Một câu nói làm thức tỉnh người trong mộng, thiếu niên ngạc
nhiên, “Là cô ta!”, gật đầu khẳng định, “Không sai, chính là “Cô ta?”.
“Cô ta?”, Chỉ Mạn vẫn chưa khôi phục được thần phách.
Lê Tu thầm tự tăng thêm phòng bị: Cho dù những hành động đó có vẻ như giúp đỡ ngăn chặn yêu quái, bảo vệ Đồ Đằng, nhưng mà cô ta nhất định có mục đích mới đến, tuyệt đối không thể đơn giản như vẻ bề ngoài thế này.
Tiên tử, biểu cảm nhàn nhã thong thả nhìn chúng sinh bên dưới, ánh
mắt dừng lại trên người Cung Cẩm Phàm: “Hử? Tên nhóc con hư hỏng kiêu
căng ngạo mạn đó?”, cô ta nhíu chặt mày lại, muốn, rất muốn, vô cùng
muốn xuống dưới cho cậu ta hai cái tát, rồi lại đem ném vào cõi U Minh
đóng cửa tự vấn nghìn năm, để xem cậu ta còn dám xuất ngôn hỗn xược, đại nghịch bất đạo với mình nữa không. Sự thực là… lý trí, lý trí, Dạ Lạc
dặn dò, không thể gây chuyện, không thể sát sinh, không thể… đành nghiến răng nhịn vậy, trong lòng sóng lớn vùi sông lấp biển, nộ khí phừng
phừng, nhưng vẻ bề ngoài vẫn là hình tượng nữ thần Lạc Thủy, người tình
trong mộng thuần khiến trong sạch, mỹ lệ, cao nhã, gần bùn mà chẳng hôi
tanh mùi bùn…
Người đàn ông trung niên ngộ ra điều gì đó, vết nhăn sâu hoắm trên
trán thả lỏng ra, tiến lên phía trước lịch sự nói: “Xin hỏi cô nương
là…”.
“Ta không nói chuyện với đồ già khú”, Toàn Cơ nhấc tay lên chải lại
mấy lọn tóc dài trước ngực, đột nhiên tiếc than, “Haizzz anh chàng đẹp
trai duy nhất lại bị hủy dung nhan rồi, ông trời muốn ta buồn chán sao?
Các ngươi tiếp tục đi! Cần đánh thì đánh, cần giết thì giết, ta không
quấy nhiễu các ngươi”.
Người phụ nữ chống trượng bước lên trước mấy bước, sau tấm màn đen phát ra âm thanh tối đục: “Tiên tử là… U Minh sứ giả?”.
“U Minh sứ giả?”, Cung Cẩm Phàm suy ngẫm.
“Em nghe qua rồi sao?”, Tu Lê phát giác.
“… Lê sư huynh”, cậu thiếu niên đột ngột nhớ ra, trong mắt lóe lên
ánh sáng thấu suốt, “Lần đó giao thủ với cô ta, hình như em nghe được có giọng nói gọi cô ta là… U Minh sứ đại nhân”, U Minh sứ sau khi thập tử
nhất sinh tỉnh lại quên mất từ này, lời của người phụ nữ trước mắt này
làm cậu ta thức tỉnh ký ức…
Toàn Cơ rất hài lòng với định nghĩa “tiên tử” này, nhưng miệng lại
không nể nang ai: “Lão yêu phụ, ngươi xứng nói chuyện với ta sao?”,
ngông cuồng mà ngạo mạn, khinh thường nhìn thẳng một cái.
Đôi mắt hẹp của người phụ nữ kia nheo lại càng nhỏ hơn, một khe dài
nhỏ toát ra vẻ nguy hiểm hung hãn, mấy ngón tay khô khốc vặn chặt vào
cây trượng. Người đàn ông trung niên duỗi tay ra ngăn cản, thấp giọng
cảnh cáo cô ta: “Ngạc Mỗ, không được vô lễ”, rồi quay sang hỏi cô gái
trên dải mây, “Không biết U Minh sứ đại nhân đến đây có việc gì? Là dặn
dò của Dạ Lạc đại nhân?”.
Dạ Lạc? Trường hợp sao? Ba người bọn Lê Tu kinh ngạc: Cô ta là người của Dạ Lạc?
Toàn Cơ không có hứng thú nghịch nghịch tóc tai, xoắn xoắn tóc, nghe mà như điếc.
Tiếng khóa xích loảng xoảng vang lên, gã lực lưỡng ngỏng chiếc cổ thô kệch lên, huýt sáo với không trung giống như thú dữ gầm, tiếng gầm rung trời, hung ác lườm vào cô gái ngồi trên dải mây lụa xanh da trời trên
không trung.
“Hô Bệ Thử, lùi xuống”, người đàn ông trung niên nghiêm giọng quát,
sự điên cuồng bạo nộ của gã lực lưỡng tiếp tục duy trì mấy phút nữa rồi
dần dần lắng xuống, nhưng giữa khe răng nhọn vẫn truyền ra tiếng gầm
thấp bực bội nặng nề.
“Súc sinh thật to gan, chán sống rồi hay sao?”, Toàn Cơ thịnh nộ, vung tay lên, một dải lưu vân bay ra.
Xích sắt trên người Hô Bệ Thử nhanh chóng chuyển động, đột ngột tản
ra, xông lên phía trước, từng sợi nối tiếp từng sợi, tầng tầng cuộn lên, giống như từng cánh tay đen vươn đài bất tận, đâm về hướng dải mây.
Trong mắt cô gái lóe qua ánh sáng lạnh miệt thị, khẽ phất tay áo liền có thêm mấy dải lụa xanh lưu động, không chút sai lệch cuốn lấy xích
sắt, lưu vân mềm dịu đâm xuyên phá hỏng, thuận theo sợi xích vươn ra…
trong nháy mắt, gã thô kệch lực lưỡng bị cuốn chặt lại thành chiếc cọc,
xích sắt bị lụa xanh quấn quanh dựng lên kéo chặt, nhấc hắn ta lên giữa
không trung, vô số sợi xích sắt rải rác xung quanh bức xạ tản ra, một
đầu khác giống như có luồng lực vô hình khống chế, trói buộc Hô Bệ Thử
thô lỗ giận dữ không ngừng đạp hai chân, ngẩng cổ lên đau đớn gầm thét.
Chỉ Mạn và Cung Cẩm Phàm nhìn thấy thở phào, người trước kinh hãi
than về sự chênh lệch sức mạnh của hai bên, cô gái chỉ hơi hơi vung tay
hai cái đã trị cho một tên đại quái vật hung mãnh thuần phục, có thể
thấy cô ta là cao thâm không thể đoán được số một, kẻ sau từng đích thân lĩnh giáo, từ lúc nào đã lấy thân phận người ngoài ở bên cạnh để quan
sát, trong đầu bất giác tái hiện lại một khung cảnh, giống như mình đang ở trong cuộc, đột nhiên cảm nhận được sự đau khổ giống như vậy.
Khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của Lê Tu càng thêm nghiêm túc: Cô gái
này… lai lịch thế nào? Không phải là đồng bọn sao? Cô ta lại muốn làm
gì?
“U Minh sứ đại nhân, xin hãy hạ thủ lưu tình”, người đàn ông trung
niên cuống quýt cao giọng hét, “Hô Bệ Thử lỗ mãng tấn công người, tôi
nhất định đưa về quản giáo nghiêm ngặt. Xin hãy cho anh ta một cơ hội
sửa đổi, Giới Sủy nhất định ghi nhớ đại ân của đại nhân, sau này, nếu Dạ Lạc đại nhân có gì sai khiến, Giới Sủy và Hô Bệ Thử ắt sẽ tận tâm tận
lực”.
“Ha, chuyện cười”, Toàn Cơ khịt mũi nhạo báng, xoắn xoắn một lọn tóc
trước ngực, “Tội chết có thể miễn tội sống khó thoát”, khóe mắt lạnh
lại, xích sắt màu lam thít chặt, cọc gỗ lớn bị ép thành thân trúc, tiếng gầm than thê thảm kịch liệt đến cực điểm, vỡ nát trái tim người ta,
trong đêm tối càng toát lên vẻ rùng rợn kinh hãi. Xích sắt hóa thành tro tan đi, vật thể nặng bị hành hạ thảm hại đột ngột rơi xuống, cuộn lên
đám bụi cao cả một trượng, Hô Bệ Thử không còn hô hấp nổi, giống như một tử thi.
“Giới Sủy…”, Ngạc Mỗ ý hận khó xuôi.
Người đàn ông trung niên ngăn tay chặn ngang bà ta, hướng đến phía cô gái giữa không trung chắp tay: “Tạ U Minh sứ đại nhân”, rồi lại quay
đầu thấp giọng nói với người phụ nữ kia, “Rút”.
Sau khi ba “người” biến mất, Toàn Cơ lười nhác chỉnh sửa lại tay áo:
“Không còn kịch xem nữa rồi”, nhiệm vụ kết thúc, cuối cùng cũng có thể
quay về nhà gặp Tiểu Lạc Lạc… suy nghĩ lập tức được thay bằng hành động.
Cung Cẩm Phàm thấy cô gái rời đi, vừa muốn hét, lại bị Lê Tu ngăn
lại: “Đừng để ý đến cô ta vội, tranh thủ thời gian bày xong Ngũ Hành
Trận đã, rồi nhanh chóng đưa bọn Lưu Trọng quay về cứu chữa”, anh ta
nhìn lưu quang màu xanh chìm ẩn vào trong màn đêm, trong lòng hiện ra
rất nhiều thắc mắc…
Tầng mây nhàn nhạt che lấp mặt trăng, ánh ra bóng trăng mơ hồ, điểm
sao thưa thớt giống như bị kinh sợ, phải trốn trong bức màn màu đen.
Nhìn hai người đấu ở trước mặt, ta xác định, bọn chúng bị hai luồng khí
lạnh và sát khí cực mạnh dọa cho sợ rồi.
Ảo Nguyệt quả là rất hiểu ý ta, ra tay nặng, nhưng vẫn để lại đường
lui, ta không phủ nhận anh ta rất muốn giết chết Doãn Kiếm, nhưng tuyệt
đối sẽ không giết trước mặt ta. Bề ngoài có vẻ như chiêu nào cũng là đòn tử mệnh, thực ra Ảo Nguyệt đều lấy việc đối phương có thể tiếp chiêu
được để làm tiền đề, anh ta tính toán rất tốt, đồng thời lại không để lộ dấu vết gì, truyền đạt sát ý lạnh lùng của mình đến đối phương. Chắc
anh ta cũng phát giác ra được tiềm năng kinh người và tốc độ thành thục
nhanh chóng của Doãn Kiếm, dựa vào tình hình này, không ai có thể dự
liệu được kết quả sẽ như thế nào.
Sức mạnh không thể khống chế có thể gây nên tai họa rất lớn, nhưng
mà, ta không hề hối hận, đằng nào cũng đã như vậy rồi, hối hận thì có
tác dụng gì?
Động tác của Doãn Kiếm dần chậm lại. Ảo Nguyệt vẫn luôn duy trì được
thế mạnh, bức đến mức anh ta không thể không rơi vào thế hạ phong, từ
đầu đến cuối chỉ có thể phòng thủ, bây giờ đã lực bất tòng tâm. Ta đoán
cũng gần đến lúc rồi, bèn di chuyển về phía hai người họ, muốn để sóng
khí của hai thanh kiếm va vào nhau kích ra, quét đến ta (đa phần sẽ là
những nhân vật A, B, C, D bị nổ tan thành như thế, để cho thấy hai kẻ
chiến đấu rất mạnh mẽ, rất uy mãnh, rất đẹp trai, đáng tiếc, hội A B C D đã bỏ mạng rồi, cho nên, thân là nhân vật chính, ta phải lên rồi, sau
đó…).
Ta hơi nâng cánh tay, sóng khí trước thân bị phát ra, hội thành một
luồng xoáy lưu màu bạc bắn ra ngoài, nguyên liệu thô mà các ngươi tặng,
ta miễn phí gia công trả lại các ngươi, mời ký nhận (ký thay cho nhau
cũng được).
Hai người nhanh chóng rơi xuống đất, mỗi kẻ lùi về một bên tránh đòn
tấn công, đồng thời hướng ánh mắt bất mãn sang phía ta. Thật ngại quá,
ta chỉ đành phá vỡ tình trạng bế tắc khó phân giải của các ngươi. Sau
đó, ta cảm thấy, dường như ánh mắt đang chiếu đến càng thêm lạnh, càng
thêm sắc.