Đêm hè gió mát lưu động, ngầm trào lên sự kỳ lạ khác thường, sau khi
gió nhẹ thổi qua, không khí cũng ngưng đọng, thường sau khi gió nhẹ thổi qua, không khí cũng ngưng đọng, trước mắt, một lưỡi trường kiếm dài sắc tán phát ra hàn khí dầy đặc, giống như ánh mắt của anh ta lúc này.
“Dạ Lạc?”, Doãn Kiếm lặp lại một câu.
Ta yên lặng nhìn anh ta, không đáp lại, bây giờ, trước mắt anh ta
chính là hình ảnh chân thực nhất về ta, bộ mặt thực của Phong Linh, đã
không còn lời nào để nói nữa. Ta nghiêng người về phía trước còn chưa đi được một bước, Ảo Nguyệt đã đi đến phía trước, chặn giữa ta và Doãn
Kiếm, nghênh diện đối đầu với anh ta.
Cổ kiếm Long Uyên đối đầu với thần kiếm Sát Thiên, dưới linh lực đồng đằng sau khi huyết giao, Doãn đạt được trình độ như thế nào rồi? Lấy Ảo Nguyệt ra để tham khảo trái lại là lựa chọn tốt nhất. Doãn Kiếm đã phá
ảo cảnh, có nghĩa là đã kết thúc giai đoạn chập chững tập đi, có thể tự
đi được rồi, không cần dìu đỡ nữa. Ta phải thừa nhận, hình thức huấn
luyện kiểu ma quỷ vô cùng hữu hiệu với cậu ta.
“Tôi nói với Phong Linh, tôi hận nhất là người khác lừa tôi”, trong
đôi mắt sâu thẳm thấm nhiễm sự phẫn nộ và đau đớn đến cực độ.
“Ngươi có thể hận tất cả mọi người trên thế giới này, duy chỉ không
thể hận ngài ấy”, Ảo Nguyệt vẫn là ngữ khí lạnh lùng chưa từng thay đổi.
“Tránh ra.”
“Bất cứ người nào cũng không thể tổn hại ngài ấy, đặc biệt là ngươi.”
“Hừ, thật là một kỵ sĩ trung thành”, Doãn Kiếm cười lạnh, chế nhạo
đến cực điểm. Long Uyên giống như tiếp nhận được biến động trong cảm xúc của anh ta mà sản sinh ra cộng minh, từng đạo sương quang màu trắng men theo bên cạnh lưỡi Kiếm tỏa ra, sát khí lan tràn khắp trời.
Một tiếng cheng chói tai, rạch phá màng nhĩ, quang thiểm kiếm minh,
đêm đen mãnh liệt xé mở hai chuỗi trắng, hai bóng người di chuyển nhanh
như bay, khiến người ta nhìn thấy mà hoa mắt chóng mặt, chỉ có từng
tiếng minh kích trong trẻo nối tiếp nhau đang nói cho người ta biết
chiến cục kịch liệt. Minh quang chói lòa đan xen nhau, như một chiếc cưa lớn vô hình kéo qua kéo lại phát ra âm thanh rin rít, chặt phá bức màn
đen này…
Một dãy nhà mái bằng thấp lùn đối mặt với sự dỡ bỏ ở bên cạnh thành
thị, vốn là nơi tập trung cư trú của không ít tầng lớp thấp trong xã
hội, vì chính phủ trưng dụng, quy hoạch nơi này xây dựng thành khu công
nghiệp, toàn bộ người dân ở đây đều phải chuyển đến vị trí khác. Tháng
truớc vừa mới hoàn thành công tác di dời, hôm nay đã không còn một bóng
người, trong đêm tối càng toát lên vẻ tịch liêu, vắng vẻ thậm chí là có
chút nguy hiểm.
Những căn nhà mái bằng phân bổ dày đặc hỗn loạn bị một con đường rộng rãi chia ra làm hai phần, mặt đường không phải là xi măng hay nhựa
đường, mà trải đầy đá, vốn gồ ghề, gập ghềnh, người đi lại nhiều rồi,
dần dần trộn lẫn chìm vào trong đất, đường cũng trở nên bằng phẳng rắn
chắc hơn, khiến cho dân cư ở đây đi lại thuận lợi hơn nhiều. Xuyên qua
cả dãy nhà mái bằng, men theo đường cái đi thẳng đến điểm cuối là một
khoảng đất trống hoang dã rộng rãi. Trong bụi cỏ ở hai bên đường gần che lấp đi một tấm bia đá xiên xẹo, bên trên có khắc bốn chữ kiểu Lệ thư
lớn: Tứ Thủy Đạo Trường. Bởi vì niên đại dài lâu, chữ đã gặp phải phong
hóa ở một mức độ nhất định, khó khăn lắm mới có thể nhận ra.
Nhưng “Đạo Trường” mà chữ trên bia đá chỉ đã không còn chút dấu vết,
không thấy cả nửa mảnh ngói còn sót lại, nó được xây dựng vào năm nào?
Phá hủy từ khi nào? Tính chất quy mô của đạo trường đều chưa từng được
khảo chứng, bản thân nó vốn có tồn tại hay không cũng không ai có thể
biết được, chỉ có thể xác định, con đường lớn thông qua nơi đây là từ
tấm bia này mà được đặt tên là “Tứ Thủy Đạo”.
Trên mặt đất, bảy Ngự linh sư, bao gồm cả Lê Tu, Cung Cẩm Phàm quây
lại thành vòng lớn, bán kính ước chừng khoảng ba trượng, cùng nhau khép
tay kết ấn, nhẩm đọc chú ngữ. Trên nền đất ở trong vòng tròn, ánh sáng
tụ lại, sau đó một trận bùn cát khuấy động bay lên, từ trung tâm hướng
đến xung quanh, chia đều trượt chảy xuống, bùn cát càng trào lên cao,
sau khi liên tục duy trì mấy phút dần dần lui đi, một chiếc đài hình
tròn cao bằng người xuất hiện ở trước mặt, trên đài rõ ràng khắc lên Âm
Dương Đô Đằng, tức Thổ của Ngũ Hành.
Trong không trung, một chùm ám quang săc nhọn trực tiếp trú nhập vào
Đồ Đằng, bị lồng chụp kết giới ở trên đài ngăn cản. Hai luồng lực lượng
tương kháng mãnh liệt ma sát, sản sinh ra từng quầng sóng sáng tràn đầy
mau lẹ, đột ngột quét đến xung quanh. Trong phút chốc, cát bay sỏi cuốn, cả mảng nơi cư trú cũ nát cắt đi vỡ vụn tan tành, một số căn nhà mỏng
manh chưa trải qua suy toàn, thoắt cái đã đổ sụp phát ra tiếng vang ầm
ầm, đất bụi dày nặng bay lên, sắc đêm càng nồng, càng tối.
“Anh Lê Tu…”, Cung Cẩm Phàm gấp gáp gọi, giữ ở trên vị trí cũ càng
lúc càng thấy khó khăn, kết giới sắp sửa không chống đỡ được rồi “Các vị nghe tôi nói đây”, Lê Tu trang nghiêm, “Lập tức thay đổi Phân Sóc Pháp, tản ra”.
“Nhưng mà…”, một thanh niên mặc chế phục do dự, dùng Phân Sóc Pháp có thể bảo toàn bản thân mình, nhưng nếu một khi rút kết giới đi, Đồ Đằng
sẽ có thể…
“Mau”, Lê Tu lớn tiếng thúc giục, không để người khác kịp thắc mắc.
Mọi người thấy anh ta như vậy, tiến thoái không được, bèn hạ quyết tâm thâm niệm pháp chú…
Thời khắc kết giới mất đi, Lê Tu nhanh chóng chiêu gọi thức thần Hợi
Ẩn vây quanh chiếc bệ, trên mặt đất, ba chiếc gai nhọn khổng lồ phá đất
trào ra, bay lên phía trên Đồ Đằng, đầu gai nhọn tụ lại một điểm, ba con thú lớn hình dáng giống như thằn lằn nhưng lại không phải thằn lằn chui ra khỏi mặt đất, gai nhọn chính là sừng dài rắn chắc trên trán của bọn
chúng. Sừng dài ngăn chặn ám quang bắn đến, nhưng không gắng sức hút đi, hoàn toàn chuyển hết lên trên thân mình.
Sáu người giải thoát được áp lực lùi sang hai bên, ai cũng thở phào
một hơi, trong lòng cảm thấy bội phục. Tình thế bức ép ngay trước mắt,
cùng lúc, anh ta quả quyết đưa ra phán đoán, lại còn có thể rút ra khe
trống để sử dụng thuật chiêu gọi, một lực gánh chịu sự tấn công tốc độ
mãnh liệt như vậy. Nếu như không phải là có Sở Tiêu Nhiên và Địch Siêu
che lấp hào quang, cùng vết sẹo nhàn nhạt ở trên bên mặt trái kia hủy đi dung mạo anh tuấn, hoa mỹ xuất chúng tuyệt đẹp siêu việt không giống
người kia, Lê Tu chắc chắn là một viên minh châu rực rỡ nổi bật khác
thường.
Trong không trung, ám quang mất đi, ba con thức thần bị khí đen che
lấp, không mất một khắc đã ẩn tán đi không thấy đâu, rơi xuống là ba
“người”: Một kẻ dáng vẻ như phụ nữ, màn đen che mặt, chống một chiếc
nạng đầu lâu, vóc dáng hơi béo, toàn thân quấn đồ được khâu lại từ miếng kim loại sáng bóng, có chút giống với giáp y của con tê tê; Một tên đàn ông trung niên bề ngoài giống người bình thường, mặt vuông mày rậm,
trên trán có hai vết nhăn sâu hoắm, hai bên má và dưới cằm râu ria rậm
rạp, mặc một bộ Âu phục màu xám, trông không có gì khác biệt so với loài người; Cuối cùng là một gã lực lưỡng, tướng mạo xấu xí quái dị, trên
người có treo dây khóa sắt leng keng nặng nề (đại khái là chịu cuồng
ngược), kéo lê trên mặt đất, một động tác cực nhỏ, đã vang lên một tràng tiếng loảng xoảng, mấy miếng vải thô quấn quanh người, không có quần áo hoàn chỉnh, lấy những tầng xích để che đậy cơ thể.
“Lê sư huynh”, Cung Cẩm Phàm đợi sáu người đi gần đến phía anh ta,
“Bọn chúng chắc chắn là yêu ma đến ngăn Đồ Đằng, hoặc là… là thành viên
của Dạ Lạc…”.
“Dạ Lạc?”, năm người kinh hãi, chỉ biết qua thủ đoạn tàn nhẫn của bọn chúng, còn chưa chính diện giao đấu, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến bối cảnh đó đã đủ khiến người ta kinh hãi run rẩy, từ một đòn tấn công vừa rồi
cũng có thể biết được rõ ràng.
“Mọi người cẩn thận, bọn chúng khác biệt rất lớn so với yêu quái mà
chúng ta tiếp xúc trước đây”, Lê Tu nhìn phản ứng kiềm chế của chiếc
nhẫn, rất mãnh liệt, nhíu mày lại, “Phải cẩn trọng”.
“Bốn chỗ còn lại có phải là cũng đã bị tấn công rồi?” người con gái duy nhất trong số năm người hỏi.
“Nhìn tình thế, chắc chắn tám, chín phần là như vậy rồi”, Lê Tu trả lời.
“Trước tiên không cần lo đến nhưng chỗ khác ra sao rồi vội, nơi này
nhất định không thể làm vướng chân, lỡ đở thời gian bố trận”, một người
đồng đội khá nôn nóng nói rồi định xông qua đó.
“Lưu Trọng, đừng kích động…”, một Ngự linh sư khác kéo anh ta lại.
“Các Ngự linh sư, xin chào!”, người đàn ông trung niên đối diện nặng
nề lên tiếng, nhìn sang Lê Tu, “Người trẻ tuổi, ta xem thường cậu rồi.
Đợi thêm lát nữa, sẽ có màn biểu diễn rất đặc sắc, các vị đều muốn tham
gia vào?”, vừa nói vừa nâng cánh tay phải lên ra hiệu hai “người” khác
hành động.
Người phụ nữ và gã lực lưỡng hiểu ý, nhảy người khua cây trượng, vung xích sắt, hai luồng sương đen trào sang phía Đồ Đằng, lập tức có bốn
người bay qua đó, từ trong chiếc nhẫn dẫn ra súng lục, giơ lên nhắm
chuẩn bắn…
Người đàn ông trung niên cười nham hiểm, giơ cao hai tay, trong miệng lẩm nhẩm đọc, mây đen che phủ vầng trăng lưỡi liềm, mấy tia sấm chớp
chém xuống. Bốn người không kịp phòng bị, bị sấm điện hút vào giữa không trung, lại chịu một chưởng lốc xoáy, chấn động bay ra hàng chục mét,
ngã vào trong bụi cỏ bất tỉnh nhân sự.
Tất cả xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, Lê Tu muốn ngăn cản nhưng
không kịp trở tay, nhanh chóng quỳ một gối xuống đất khép tay kết ấn,
bàn tay phải nặng nề ấn xuống mặt đất, đột nhiên đựng lên một hàng kết
giới màu vàng kim, kịp thời ngăn cản sấm sét lần nữa tấn công đến.
Cô gái ra tay chậm một bước kinh sợ chạy về phía bên cạnh bốn người
kia, lớn tiếng hét gọi, kiểm tra lần lượt cho từng người một, phát hiện
thân thể của toàn bộ bọn họ phát xanh phát đen, có vết tích bị bỏng, vết thương nghiêm trọng, bỗng chốc sự bi phẫn trào lên ngập lòng, chỉ mấy
giây ngắn ngủi, sinh mệnh vốn dĩ đang sống đã khiến người ta đau lòng…
“Chỉ Mạn”, Lê Tu hét gọi cô ta, Cung Cẩm Phàm ngăn cô gái có ý muốn báo thù lại, thực sự là lấy trúng trọi đá.
“Chị Chỉ Mạn, đừng…”, chưa nói xong, trước mắt một trận quầng xanh
khẽ phất phơ, giống như nước chảy ấm mềm, Cung Cẩm Phàm không kìm được
di chuyển ánh nhìn theo nó.
Dải lụa xanh đa trời lớn vừa mộng vừa ảo lất phất trong gió nhẹ,
không lệch không xiên, chính xác cắt đứt sương đen đang tiếp cận Đồ
Đằng. Dải mây nhẹ lướt như tơ như sợi, như dầu thơm của tình nhân, như
giấc mơ được thêu dệt mềm mại dịu dàng, khiến người ta mê đắm, cam tâm
tình nguyện đắm chìm trong nó không thức tỉnh nữa…