Trong đại sảnh sáng sủa, mọi người tề tựu trong phòng. Mạc Tân như
thường lệ rúc vào trong chiếc ghế lớn mềm mại, những người còn lại, Hoa
Liên, Trịnh Khiêm, Đàm Tự Quy, Sở Tiêu Nhiên, Lê Tu, Khâu Vấn Tông, Tiểu Thiện, Địch Siêu hoặc đứng hoặc ngồi, biểu cảm khác nhau, có bình thản, có nghiêm túc, có bình tĩnh, có bình ổn, có phẫn hận… Chỉ Mạn và Nhị
Hoa đi chăm sóc cho Iris đang bị thương và hàng chục người khác trọng
thương, nói trọng thương, thực ra chẳng khác gì với tê liệt, có thể tỉnh lại không vẫn chưa biết được.
“Để giăng ngũ hành trận, Ngự linh sư đã chịu tổn thất quá nặng nề!”,
Mạc Tân dựa vào lưng ghế, đờ đẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà, hai tay
nắm lại rất chặt.
“Diệt yêu trừ ma, không thể tránh khỏi hy sinh”, Trịnh Khiêm đẩy đẩy
gọng kính, “Tử vong luôn luôn đồng hành với Ngự linh sư, hôm nay còn
sống khỏe mạnh, ngày mai đã có thể trở thành một tử thi. Mỗi một Ngự
linh sư đều có giác ngộ này, tuy đau xót, nhưng mà, chúng ta vẫn phải
bước lên thi thể của đồng đội mà tiến về phía trước đánh một trận tử
chiến với yêu ma, đây là số mệnh của Ngự linh sư”.
Số mệnh? Mạc Tân cười lạnh trong lòng, nếu như là số mệnh…
“Dù sao thì trận pháp hoàn thành rồi, sau ba ngày nữa, một số yêu
quái tạp nham sẽ hủy diệt, còn lại khá là khó đối phó, cũng dễ dàng
thanh diệt”, Địch Siêu lạnh lùng nói.
“Nhưng những U Minh sứ giả đó…”, Lê Tu nhíu mày.
“A Tân tiểu thư, phục nguyên đồ làm xong rồi”, trên lầu, Cung Cẩm Phàm ở bên hành lang thông báo cho mọi người.
Trên đài chỉ huy lớn của mật thất, trong luồng sáng hiện ra một người đàn ông áo choàng màu trắng bạc, một cô gái áo váy cổ trang màu xanh da trời và một cô bé áo liền váy màu vàng nhạt.
Một hàng người vây quanh bên đài nhìn lên hình ảnh, im lặng không
nói, không chỉ kinh ngạc bởi vẻ đẹp dung mạo của bọn họ, mà còn cảm thán hơn bởi sức mạnh trong năng lượng của bọn họ, người đàn ông và cô bé
là… “thân thích” của Phong Linh, không khó phán đoán cô gái kia cũng tồn tại quan hệ mật thiết gắn bó với Phong Linh.
Sở Tiêu Nhiên nhìn hồi lâu, tiện miệng nói: “Tôi đi xem Phi Dục ra sao”, rồi quay người đi ra bên ngoài.
“Cần phải trông chừng cậu ta cẩn thận”, Trịnh Khiêm ngữ khí không
chút độ ấm, “Vạn Kiếp tháp rất có khả năng cũng đã xuất hiện U Minh sứ
giả rồi, cậu ta là người tận mắt chứng kiến duy nhất còn tỉnh táo, còn
nữa, ma linh của cậu ta… phải đề phòng nhiều hơn…”.
Khóe miệng Sở Tiêu Nhiên vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, không nói gì, vẫy vẫy tay, bước chân không dừng lại.
“Tôi cũng đi thăm chị dâu”, Cung Cẩm Phàm nối đuôi.
Một cánh cửa tự động mở ra, Iris sắc mặt tái xanh đi vào, Sở Tiêu
Nhiên khẽ gật đầu với cô ta, chậm rãi thong thả bước ra ngoài cửa.
“Chị dâu, chị tỉnh rồi”, Cung Cẩm Phàm có chút vui mừng, đỡ cô ta đi đến bên đài chỉ huy ngồi xuống.
Khi nhìn thấy người đàn ông trong hình ảnh, cô ta đột nhiên sững sờ: Hú?…
Tình hình gì vậy?
“Bây giờ, xử tí thế nào đối với Phong Linh đây?”, Đàm Tự Quy đề xuất.
Mạc Tân nhìn sang Iris, lại nhìn lên hình ảnh trên đài chỉ huy, bình
ổn nói: “Người đàn ông tên ‘Hú’ này đã cứu Iris…”, liếc sang nhìn thấy
cô ta kinh hãi một chút rồi lại quay ánh mắt về, tiếp tục nói, “Tiểu cô
nương tên Diệu Âm, còn người thân thích mà Iris và Sở Tiêu đi đến căn
nhà cũ tiên Phong Sơn không gặp được kia, có lẽ chính là vị mỹ nữ cổ
trang này rồi, tên là Toàn Cơ, đều là tùy tùng thân cận của Dạ Lạc, U
Minh sứ giả phải không?”.
“Bọn họ hình như không có ác ý”, Hoa Liên ấm áp nói.
“Có ác ý hay không để nói sau”, Trịnh Khiêm tay chống lên mặt đài,
chầm chậm ngồi xuống, biểu cảm lạnh lùng nghiêm túc, “Phong Linh đó có
em trai tên là Dạ Ly, cô ta vốn họ Dạ, lại là chủ nhân của căn nhà đó…
Dạ Lạc, giẫm hỏng giày sắt không tìm thấy, có được lại không tốn chút
công sức, cô ta lần này lại tự chui ra ngoài”.
“Dạ Lạc? U Minh sứ giả?”, Iris bị hồ đồ rồi, “A Tân, cô vừa mới nói…
là Hú đã cứu tôi? Anh ta… là U Minh sứ giả?”, Phong Linh… là Dạ Lạc?
“Ừm”, Mạc Tân đơn giản đáp lời.
“Cẩn thận suy nghĩ, bọn họ đều xuất hiện vào thời khắc then chốt,
những yêu quái đó lại có sự kính sợ đối với họ, chủ động lui đi, ngũ
hành trận có thể hoàn thành dường như là nhờ bọn họ giúp đỡ”, Hoa Liên
lại lên tiếng.
“Cô gái kia lần trước đánh em bị thương, nhưng tối qua cô ta đích xác là đã giúp đỡ chúng ta, không giả được”, Cung Cẩm Phàm ở bên cạnh chứng thực.
“Hành động tàn ác của Dạ Lạc người người đều biết, bọn chúng biết
giúp đỡ, chỉ sợ là chồn vàng đến chúc tết gà, không có ý tốt” Tiểu Thiện phẫn nộ, không ngờ vô ý nói ra một câu này lại khiến cho tất cả mọi
người có mặt đột nhiên kinh hãi…
“Ngũ Hành trận?”, Đàm Tự Quy nói ra điều mọi người suy nghĩ.
“Chắc là không phải”, sau nửa khắc yên lặng, Địch Siêu tiếp lời, “Tôi đã giải Thiên Chú Văn ở cổ mộ Đông Dật, không phát hiện ra điều dị
thường, nếu như bị động chân tay rồi, chúng ta sẽ không thể không hề
biết gì, ngũ hành trận cũng sẽ không thuận lợi như vậy”.
“Lời nói không phải là không có lý”, Khâu Vấn Tông biểu thị tán đồng, suy nghĩ một lát, đột nhiên hỏi thiếu niên bên cạnh Iris, “Cẩm Phàm, có thể điều chỉnh ra hình ảnh của Phong Linh không?”.
“Ồ, đợi chút”, Cung Cẩm Phàm vội đáp, ngồi đến trước màn hình bên
cạnh, ngón tay gõ lên bàn phím nhanh như bay, ba hình ảnh lúc trước biến mất, đổi lại là một nữ sinh nhỏ bé đáng yêu, khuôn mặt trắng trẻo luôn
mang theo nụ cười mỉm, mái tóc dài đen láy kẹp lên mấy lọn ở sau đầu,
mặc một chiếc áo cộc tay cổ chữ V màu nhạt, quần dài màu gạo, chân đi
một đôi giày thể thao trắng, trông rất bình thường, so với mấy người
trước đó thực sự là khác biệt một trời một vực, chênh lệch giữa thiên
ngoại phi tiên và hương dã phàm phu.
Lê Tu chăm chú nhìn lên khuôn mặt đó, trong lòng trào lên cảm giác
lạ: “Đây là… Phong Linh?… Tại sao trông lại có chút quen mắt?”.
“Lê đại ca, anh nhận ra cô ấy?”, lời nói nghi hoặc của Thiên thu hút ánh nhìn của mọi người.
Lê Tu cúi đầu suy ngẫm, không đầy mấy giây sau đột nhiên ngẩng lên: “Đinh Linh”.
Mọi người nghi hoặc, Mạc Tân khá là ngạc nhiên…
Lê Tu giải thích, năm ngoái từng có một nữ sinh hiểu được kỳ môn dị
thuật đến tìm anh ta, nói là trường học của bọn họ có con hồ yêu chín
trăm năm, hy vọng anh ta có thể ra tay giúp đỡ. Lê Tu không biết rõ nữ
sinh kia làm thế nào biết được thân phận của anh ta, nhưng không thể để
một con yêu vật nguy hiểm như vậy mặc kệ không quản, cho nên đồng ý đến, cùng Nhị Hoa đi tiêu diệt cô ta.
Con hồ yêu đó, chính là Đinh Linh, giống cô gái này đến mười phần.
Nếu không phải tận tay giết chết cô ta rồi, Lê Tu chắn chắn tin tưởng cô ta vẫn còn sống, hơn nữa có khả năng là Dạ Lạc.
“Phong Linh, Dạ Lạc, Đinh Linh…”, Mạc Tân lắc lắc đầu, phức tạp quá, nhưng càng ngày càng tiếp cận rồi.
“Lập tức thực thi giám sát hai mươi tư giờ đồng hồ với Phong Linh,
nếu như bắt buộc, thà giết nhầm một nghìn người, cũng không thể bỏ sót
một người”, Trịnh Khiêm phát lệnh.
“Ha ha…”, Mạc Tân không nhịn được bật cười, “Lão Trịnh à! Anh nghĩ
quá đơn giản rồi, người bên cạnh cô ta lợi hại như thế nào tối qua anh
chẳng phải đã nhìn thấy rồi sao? Sẽ cho anh cơ hội xuống tay sao? Chuyện này để tôi. Tôi lên kế hoạch xong rồi, tạm thời đừng đánh rắn động cỏ”.
Trịnh Khiêm sắc mặt đen sì, trầm mặc hồi lâu mảng kính tối lại: “A Tân, hy vọng kết quả của cô sẽ không quá xấu”.
Mạc Tân khinh thường nghĩ: Đương nhiên, anh phát giác ra được thì có
làm sao, ít nhất cũng đã làm rồi. Cược một ván này, tôi sẽ không hối
hận, cho dù trước mặt là vách núi, phải tan thân nát cốt… chỉ vì, đây là ván cược lớn nhất trong cuộc đời của tôi.
Hai ngày này, thế giới thanh tĩnh đi nhiều, không khí có vẻ dễ chịu hơn nhiều rồi.
Ta ngẩng đầu ngắm trời xanh, cúi đầu nhớ bài thi, kỳ thi cuối kỳ linh quang lóe hiện… tiểu ác ma trong lòng khua cây đinh ba, khua tay múa
chân… không kỳ vọng quá nhiều, qua cửa là được.
Khác với thân phận của người thường, đành vậy thôi!
Liên quan đến sự kinh thiên động địa tối hôm đó, trên báo không đăng, trên mạng cũng không đề cập, thành phố Cốc Giang rộng lớn, mà lại không có một ai biết rõ, ta không kìm được lần nữa cảm khái: Ngự linh sư,
thần tượng của loài người!
Ta sờ sờ chiếc đai cổ xám bạc ở trên cổ, toát mồ hôi: Hai năm trước
là chiếc chuông nhỏ, hai năm sau thăng cấp là đai cổ! Ta không phải là
thú cưng!
Quay lại tối qua, lúc đi thăm Giai Dĩnh, cô ấy cười tủm tỉm nói là có quà muốn tặng ta, từ sau lưng lôi ra một chiếc đại cổ, đeo lên cho ta,
thành thục khóa lại, tóm chặt chiếc khóa nhỏ, treo lên trên cổ của mình
rồi nói chiếc đai này là đặc biệt làm cho ta. Nó được làm rất tinh tế,
chỉ nhìn vào lỗ khóa phức tạp kia là biết, bên trên còn khắc mấy bông
hoa viole, ý nghĩa là loài hoa may mắn của cô ấy, kích thước rất vừa
vặn, đeo lên không rộng cũng không chật, vất vả cho cô ấy đã phải bỏ ra
nhiều tâm tư như vậy, thậm chí còn vì điều này mà phải mất thể diện nhờ
đi Nghiêm Tuấn giúp đỡ.
Tóm lại là, cô ta nói, sau này không còn sợ không tìm thấy ta nữa.
Ta tối sầm mặt: Tiểu Giai Dĩnh, chúng ta đừng chơi như thế này.